Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Dù bà là mẹ chồng, nên chỉ cần dựa vào vai vế của mình, thì chắc Chân Nguyệt sẽ nghe theo. Nhưng bà cũng sợ Chân Nguyệt làm lớn chuyện, nên đành im lặng không nói gì thêm.
Kiều Triều không ngờ Chân Nguyệt có thể trồng ra những củ cải to đến vậy, còn lớn hơn cả cánh tay hắn. Trước kia hắn cứ nghĩ nàng chỉ trồng rau cho vui, không ngờ nàng lại giỏi như vậy.
Trong trí nhớ của hắn, Chân Nguyệt dường như rất ít khi làm việc đồng áng.
"Được, ta sẽ đem củ cải này qua coi như thêm phần quà biếu." Kiều Triều nghĩ thầm, chắc Chân Nguyệt muốn thăm dò ý kiến Tống phủ. Nếu họ thấy củ cải ngon, có khi sau này sẽ mua từ nhà bọn họ.
Ý nghĩ của Kiều Triều không sai.
Chân Nguyệt tính toán như vậy. Nếu Tống phủ không có phản hồi, nàng cũng sẽ bán cho người khác. Dù thế nào, nàng tin rằng rau củ của mình trồng sẽ không khó bán.
Có thể trong làng thì bán chậm, nhưng khi ra chợ lớn thì chắc chắn sẽ bán được. Rau củ nàng trồng có mùi vị ngon hơn hẳn, không những vậy, còn dinh dưỡng gấp nhiều lần so với các loại rau bình thường.
Tóm lại, rau củ ngon lành lại bổ dưỡng.
"Thiết Sinh huynh đệ, hai củ cải này là do nương tử ta trồng, không đáng giá bao nhiêu, chỉ coi như thêm chút quà để cảm ơn các ngươi đã chiếu cố gia đình ta trong thời gian qua." Mỗi lần có con mồi tốt, Kiều Triều đều mang tới đây bán, nên hắn đã quen mặt với Tống Thiết Sinh, người gác cửa sau của Tống phủ.
Tống Thiết Sinh là gia nhân của Tống phủ, đáp lời,"Được, đây là bạc của ngươi, cầm lấy cho kỹ."
"Được rồi, cảm ơn ngươi."
Lần này, con hoẵng bán được hơn ba lượng bạc, nhưng Kiều Triều vẫn thấy không đủ. Hắn không thể ngày nào cũng vào núi săn bắn, mà gần đây chi tiêu trong nhà lại khá lớn. Dù không phải ngày nào cũng có thịt ăn, nhưng cả nhà ít nhất đều được no bụng mỗi ngày.
Kiều Triều hiểu rằng nếu chỉ dựa vào săn b.ắ.n để kiếm tiền thì chẳng biết đến khi nào mới tích cóp được nhiều.
Dù đã sống cuộc sống của một nông phu, nhưng hắn vẫn không chấp nhận hoàn toàn số phận. Trong lòng hắn luôn cảm thấy mình không thể mãi làm nông dân, như thế thì chẳng phải phụ lòng những đại nho đã dạy dỗ hắn kiếp trước sao?
Kiều Triều đã từng nghĩ đến việc tham gia khoa cử để đổi đời, nhưng vấn đề là nguyên thân không biết chữ. Gần đây, hắn thường ghé phòng Kiều Tam, thỉnh thoảng còn bảo Kiều Tam dạy cho mình vài chữ, hy vọng sau này có thể kiếm được nhiều tiền hơn và có lý do để học hành.
Tuy nhiên, khi đến huyện thành, Kiều Triều đã tìm hiểu về tình hình triều Đại Chu. Tình hình chung không mấy khả quan, bá tánh sống khó khăn, còn có nhiều vùng bị thiên tai. Thuế má thì nặng nề, ngoài thuế ruộng, còn có thuế đầu người, và thương nhân còn phải chịu thuế thương mại.
Về phần hoàng đế đương triều là người thế nào, Kiều Triều chưa nghe được tin tức gì. Hiện tại, điều quan trọng nhất vẫn là kiếm tiền trước đã, còn chuyện khoa cử để tính sau.
Tối hôm đó, trên bàn ăn của Tống phủ xuất hiện một món hầm củ cải. Phu nhân của Tống gia, Tống Liễu thị, sau khi nếm thử một miếng liền ngạc nhiên vì vị ngọt thanh của củ cải. Bà ấy gắp thêm một miếng đưa cho phu quân,"Phu quân, thử nếm món này xem, củ cải rất ngọt và thanh mát."
Ăn nhiều thịt cá, giờ có món rau khác biệt lại khiến mọi người thấy ngon miệng.
"Đa tạ phu nhân," Tống Thịnh Lâm, chủ gia đình Tống phủ, sau khi ăn một miếng cũng thấy rất ngon, liền gắp thêm một miếng nữa.
Bữa cơm kết thúc, món hầm củ cải được ăn hết sạch, trong khi các món thịt cá khác vẫn còn thừa lại đôi chút.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");