Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Người trẻ tuổi nhìn xong thẻ bài của mọi người, xoay người muốn đi, bị Bối Noãn giữ chặt lại.
"Từ từ đã, cái thẻ bài này, rốt cuộc là có ý nghĩa gì?"
Người trẻ tuổi lại liếc nhìn thẻ F trên người Bối Noãn, "Tôi cảm thấy cô không nên biết thì tốt hơn."
Anh ta xoay người lại muốn chạy, lần này không cần Bối Noãn kéo, Lục Hành Trì đột nhiên ra tay, nắm cổ áo anh ta lại.
Người trẻ tuổi bị nhẹ nhàng xách trở lại.
Sức lực Lục Hành Trì không phải cùng cấp với Bối Noãn.
Anh nắm cổ áo, người trẻ tuổi liền cảm thấy thở không nổi.
Lục Hành Trì lên tiếng, "Cô ấy hỏi cậu, chữ cái rốt cuộc có nghĩa gì?"
Người trẻ tuổi sợ tới mức run run lẩy bẩy, "Anh đừng động tay động chân, để tôi nói. Lão Hồ có bản lĩnh thật đặc thù, ông ấy chỉ cần nhìn một cái là có thể nhìn thấu mỗi người về sau có thể bình an tồn tại, hay là thật dễ bị chết."
Lục Hành Trì nhíu nhíu mày, giúp anh ta tổng kết, "Cậu nói là tỷ lệ tồn tại?"
Người trẻ tuổi gật đầu thật nhanh, "Không sai, chính là cái này. Chữ cái viết trên thẻ bài chính là tỷ lệ tồn tại."
Tỷ lệ tồn tại?
Đây thật là hoàn toàn ngoài dự kiến của Bối Noãn.
Người trẻ tuổi giải thích, "A là tối cao, rất ít có người có thể có được A từ chỗ lão Hồ. Ở trên đảo cho tới bây giờ, vô luận xảy ra chuyện gì, chưa từng có người A nào bị chết."
Người trẻ tuổi lại nói: "Có thể lấy được thẻ B cũng không nhiều lắm, trên đảo đều có người chết mỗi ngày, thật sự cũng chưa từng có người B bị chết."
"Thẻ C cũng còn tạm, cho nên rất nhiều thẻ C đi làm loại việc nguy hiểm lại kiếm được nhiều tiền để sống."
Bối Noãn đã hiểu, bà ngoại sói chính là C, cho nên dám chạy đến ngoài đảo nơi nơi đều là thây ma để buôn người.
Người trẻ tuổi tiếp tục, "Thẻ D còn miễn cưỡng chắp vá. Giống như tôi loại E này xem như nửa người đã chôn dưới đất."
Anh ta lại liếc Bối Noãn một cái, "Thẻ F à... Các người không biết đâu, trên đảo cho đến bây giờ đã chết bao nhiêu F. Đói, bệnh, bị người gϊếŧ, làm việc té gãy cổ......"
Anh ta thao thao bất tuyệt, Bối Noãn lại không cho là đúng.
Cả nửa ngày, thẻ này vẫn chỉ là tin đồn nhảm.
Chỉ cần suy nghĩ đơn giản là biết, sau mạt thế, trên đảo loại địa phương không có đạo lý mà chỉ có cá lớn nuốt cá bé này, đương nhiên càng trẻ càng dễ dàng sống sót.
Như mấy người như Lục Hành Trì đứng ở kia, sức dài vai rộng thỏa thỏa loại hình đứng trên cao cơm ngon rượu say.
Lại như Bối Noãn, cánh tay đôi chân nhỏ nhắn, đánh nhau với con ngỗng không chừng còn bị thua, rõ ràng là không thích hợp sinh tồn, không biết khi nào không tiếng động mà chầu Diêm Vương.
Lại như Đường Đường, tuy rằng không giống đám Lục Hành Trì thể trạng cường tráng, nhưng so với Bối Noãn vẫn thật khá hơn nhiều, cho nên lấy được C cũng xem như bình thường.
"Đây không phải thật vô nghĩa hay sao," Bối Noãn nói, chỉ chỉ Lục Hành Trì, "Tôi và anh ấy thể trạng kém nhau nhiều như vậy, dĩ nhiên tỷ lệ tồn tại của anh ấy so với tôi cao hơn nhiều, còn cần đến cái thẻ bài treo trên cổ sao?"
Người trẻ tuổi nhìn thấy Bối Noãn ra vẻ không cho là đúng, anh ta lắc đầu.
"Không có liên quan đến thể trạng." Người trẻ tuổi nói vẻ trầm trọng, ngữ điệu có điểm dọa người ——
"Thẻ bài thể hiện chính là mệnh của cô."
Người trẻ tuổi thần bí hề hề tiếp tục.
"Mấy ngày trước, cũng có mấy người lên đảo, trong đó có một người thật cao to, cả người đều là cơ bắp, nghe nói trước kia là võ sĩ đai đen, lão Hồ lại cho anh ta cái F."
"Người kia căn bản là không tin, muốn làm gì thì cứ làm, kết quả không bao lâu, anh ta cướp đồ của người khác, vốn dĩ đã đoạt được xong rồi, kết quả lại không cẩn thận bị trượt chân, tự mình bị té vào đao của đối phương mà chết."
Người trẻ tuổi lại bổ sung, "Bị anh ta cướp đồ đi là một người nhỏ yếu nhưng là loại B, cái đùi còn không to bằng cánh tay người F. Tôi nói cho các người biết, chuyện như vậy không phải chỉ là một hai lần, vẫn luôn xảy ra như vậy."
Bối Noãn theo bản năng mà nắm lấy thẻ bài trước ngực, nói không ra lời.
Người trẻ tuổi nói tiếp: "Cho nên lão Hồ phát cho cô thẻ F này, ý chính là: cô khẳng định sẽ chết."
Bối Noãn phát hiện điểm có thể công kích.
"Khẳng định chết thì có cái gì hiếm lạ? Ai mà sẽ không chết? Là con người thì sẽ chết đi."
"Ý là," người trẻ tuổi hơi bật cười, "Cô sẽ chết, hơn nữa ở mạt thế này, bị chết rất nhanh."
Anh mắt ngữ khí anh ta đều âm âm trầm trầm, có điểm dọa người, Bối Noãn run run một chút.
Bối Noãn bỗng nhiên suy nghĩ lại, vì sao tối hôm qua đám người trộm lều kia khi bị phát hiện, vừa nhìn thấy thẻ bài A của đám Lục Hành Trì, lập tức ném lều xuống chạy đi ngay.
Ở trên đảo này, ai sẽ muốn đánh nhau với người chú định không chết được?
Người ta nếu không chết, vậy người chết chính là mình.
Vậy đương nhiên nếu có thể chạy thì phải chạy cho xa.
"Đừng nghe anh ta nói hươu nói vượn." Lục Hành Trì buông người trẻ tuổi ra, nói với Bối Noãn.
Lục Hành Trì nói chuyện, người trẻ tuổi không dám phản bác, yên lặng mà biến đi.
Mấy người tiếp tục đi dạo trên phố.
Ít nhất có chuyện anh ta khẳng định không nói sai, người có thẻ bài A thoạt nhìn thật khó mà có được.
Thẻ bài Đỗ Nhược vừa mới lôi ra, lắc lư bên ngoài áo sơmi, không ít ánh mắt luôn hướng tới ngực anh, trong mắt tràn đầy hâm mộ.
F thì F.
Bối Noãn nghĩ thầm, chỉ bằng Đỗ Nhược nửa thây ma kiểu này mà được một cái A từ chỗ lão Hồ, vậy tín dụng của thẻ bài thật phải giảm đi khá nhiều.
Lực chú ý của Bối Noãn trong nháy mắt bị trăm ngàn đồ vật kỳ quái ở chợ hấp dẫn, hoàn toàn đã quên vụ thẻ bài.
Bối Noãn đi dạo một hồi, phát hiện quầy hàng vỉa hè bán nướng BBQ.
Đồ nướng nhỏ hơn chim cút một chút, nhìn giống như chim sẻ hơn.
Bên cạnh trên vỉa hè là một đống than đang cháy, vài con chim đang được quay bên trên, mỡ chảy xuống vang xèo xèo.
Hương thơm thịt nướng bay cả nửa con phố.
Đang nướng chim là một đứa nhỏ gầy, nhìn chỉ cỡ tám chín tuổi, trên mặt dơ hầy, tóc cắt thật ngắn, cơ hồ dán lên cả da đầu.
Nhưng bằng trực giác, Bối Noãn cảm thấy đây là bé gái.
Bối Noãn đang nhìn chim nướng, cô bé kia lén lút hỏi: "Chị chính là người F cùng ở với mấy người A kia sao?"
Nơi này tin tức còn truyền đi rất nhanh, xem ra ai nấy đều đã biết.
Bối Noãn hào phóng mà đem thẻ F trên cổ ra cho cô bé nhìn.
Cô bé nhìn thẻ bài F của Bối Noãn, phản ứng không mãnh liệt như người trẻ tuổi vừa rồi.
Cô bé liếc liếc nhìn mấy người Lục Hành Trì phía sau Bối Noãn, hạ giọng, "Em cảm thấy chị nên cách xa bọn họ một chút, khả năng sẽ sống được lâu hơn."
Bối Noãn hứng thú tới, "Vì sao?"
Gương mặt Bối Noãn thuần khiết như thiên sứ, làm người nhìn không tự chủ được mà sinh ra yêu thích, cô bé kiên nhẫn giải thích cho Bối Noãn nghe.
Nguyên lai trên đảo này cá lớn nuốt cá bé, nhìn không quy củ, nhưng không phải là hoàn toàn hỗn loạn, bọn họ tự phát mà lập ra quy củ của chính mình.
Chính là phân ra giai tầng.
Tầng cao nhất không cần phải nói, đương nhiên là đám cướp đóng quân trên đảo.
Bọn họ khống chế tài nguyên trên đảo, khống chế cuộc sống của nhóm lao công bên dưới. Ai cũng không dám trêu chọc, bởi vì chọc tới bọn họ nhất định sẽ bị chết thực thảm.
Nhóm lao công bên dưới cũng phân giai tầng, chính là theo thẻ bài mà phân.
Thẻ bài khác nhau thì sai biệt như trời với đất.
Nói ví dụ, thẻ D tuyệt đối không chơi với thẻ B.
Nguyên nhân rất đơn giản, tại địa phương không cẩn thận một chút là sẽ bị bỏ mạng này, D và B cùng ở bên nhau, vạn nhất gặp nguy hiểm bị chết một người, tám chín phần mười là D.
Cho nên người có thẻ bài giống nhau thì cùng tụ tập với nhau, tương đối an toàn hơn, mà cũng tương đối công bằng.
Cô bé bán chim nướng tên Tiểu Thiệu, thẻ bài trước ngực thế mà lại có chữ B.
Bởi vì thẻ bài hi hữu B, Tiểu Thiệu dám làm một chuyện mà rất nhiều người trên đảo không dám làm, chính là lên núi bắt chim.
Trên núi lớn có một khối đá rất cao, trên đó có không ít chim nhỏ này làm tổ, chim nướng lên mùi thơm ngào ngạt, ăn cũng rất ngon, ở thời điểm mạt thế thiếu thịt ăn này, món chim nướng thật là mỹ vị khó có được.
Nhưng mà chỗ có chim nhỏ này lại vô cùng nguy hiểm.
Vách núi vừa cao vừa dựng đứng, còn thật trơn, bò mà không cẩn thận sẽ bị té xuống, bên dưới khắp nơi lại đều là đá tảng, nếu té thì bị gãy tay chân đều là chuyện nhỏ.
Thêm nữa, trên núi này có một loại rắn kịch độc, cắn một cái là toi mạng ngay.
Vì thịt loại chim này mà trên đảo chết không ít người.
Bởi vậy tuy rằng không có đồ ăn ngon, cũng không có nhiều người nguyện ý mạo hiểm đi bắt loại chim này, làm lao công lãnh tiền lương thấp kém lại an toàn hơn nhiều.
Người khác không dám, Tiểu Thiệu lại dám.
Mỗi ngày cô bé lại lên núi bắt chim.
Có thẻ B thật là không giống nhau, vẫn chưa bao giờ xảy ra chuyện gì.
Tiểu Thiệu là một đứa trẻ, làm việc căn bản kiếm không được bao nhiêu tiền, bán chim nướng một ngày có thể kiếm tiền không hơn người bình thường làm cu li bao nhiêu, nhưng ít nhất ăn uống không lo.
Người trên đảo đối với thẻ bài đã tới tình trạng như mê tín, Tiểu Thiệu tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng vì cái thẻ bài B cấp bậc thật cao này nên cũng không có người tới gây khó dễ cho cô bé.
Tiểu Thiệu cùng Bối Noãn hàn huyên nửa ngày, mới hỏi: "Chị ơi, chị muốn mua chim nướng không??"
Bối Noãn xấu hổ, "Nhưng mà chị không có tiền."
Trong sách viết quá, trên đảo lưu thông là tiền của nước N, trên người Bối Noãn xác thật không có loại tiền này.
Tiểu Thiệu hào phóng nói, "Không sao, em đưa chị một con, khi nào chị có tiền thì trả lại cho em."
Tiểu Thiệu chọn trong đám chim một con lớn nhất.
Lại từ bên cạnh lấy ra một lon sắt có đục mấy lỗ nhỏ, rắc gia vị lên trên con chim, dùng một cái lá cây thật to gói lại đưa cho Bối Noãn.
Cảm giác giống như đồng tình với một người F chắc chắn phải chết.
Người ta có ý tốt, Bối Noãn nhanh nhanh nhận lấy, cầm trong tay.
Tiểu Thiệu mới vừa đưa chim nướng cho Bối Noãn, bên cạnh liền xuất hiện một người.
Trên đảo đa số người đều xanh xao vàng vọt, quần áo có người không thể nói là lam lũ nhưng cũng không phải là khá tốt, người này đây mặt lại bóng lưỡng, nhìn ra dinh dưỡng hoàn toàn không tệ, còn rất béo.
Ông ta cỡ bốn năm chục tuổi, bụng thật to, mặt một cái áo sơ mi bông.
Tiểu Thiệu vừa nhìn thấy ông ta, lập tức chọn một chuỗi chim lớn nhất, rắc gia vị, hai tay dâng lên.
"Chú Thạch, lấy một chuỗi đi? Tối hôm qua mới bắt được, tuyệt đối còn mới."
Người đàn ông tên "chú Thạch" kia nhận lấy, nhe răng cười với Tiểu Thiệu, "Tiểu Thiệu, cháu nướng chim ăn thật ngon."
"Ăn ngon thì lấy thêm một chuỗi đi!" Tiểu Thiệu lại đưa cho chú Thạch một chuỗi dài.
Chú Thạch cảm thấy mỹ mãn, hai tay trái phải cầm chuỗi chim nướng định rời đi, bỗng nhiên từ chim nướng chuyển dời tới trên người Bối Noãn.
Ông ta giống như bây giờ mới đột nhiên phát hiện phía trước hàng vỉa hè đứng một cô gái như vậy, ánh mắt dừng trên mặt Bối Noãn.
Cũng giống như những người khác lần đầu tiên thấy gương mặt thuần khiết xinh đẹp của Bối Noãn, ông ta ngây người một chút, sau đó lại chú ý tới thẻ bài F mà Bối Noãn vừa đem khoe.
"Cô gái nhỏ," Chú Thạch giơ xâu nướng lên, "Ăn chim nướng không?"
Bối Noãn còn chưa trả lời, Lục Hành Trì đã trực tiếp kéo lấy ba lô Bối Noãn, chắn cô ra phía sau mình.
Chú Thạch ngẩn ra một chút, ngẩng đầu lên mới có thể thấy được mặt Lục Hành Trì.
Lục Hành Trì vừa nhìn là biết không dễ chọc, chú Thạch nhìn anh cười cười một chút, không nói gì thêm, cầm chim nướng rời đi.
"Đây là ai vậy?" Bối Noãn lặng lẽ hỏi Tiểu Thiệu, "Ông ta giống như chưa trả tiền."
"Không thể đòi tiền bọn họ," Tiểu Thiệu cũng hạ giọng, "Đám người chú Thạch không phải là người làm việc nặng nhọc, là ở trong đoàn người. Bọn họ không thiếu ăn, chỉ là ông ấy thích ăn loại này mà thôi."
Bối Noãn hiểu ra, chú Thạch này là trong đám thổ phí, trong sách nói qua, đám người lao công đều gọi họ là "trong đoàn người".
Ngay cả ông ta có lấy nguyên cả quán nướng này, Tiểu Thiệu cũng không dám nói nửa chữ không.
Mấy người rời khỏi quầy hàng của Tiểu Thiệu, đi tiếp về phía trước.
Đi thêm một chút nữa thì cũng không còn chợ, phía trước cũng không có nhà trệt.
Cách không xa chân núi, mấy người bỗng nhiên thấy một địa phương rất kỳ quái.
Chỗ đó cách trị trấn dày đặc người có chút khoảng cách.
Chỗ ở hỗn loạn dơ dáy, phòng ở cũng không có, tất cả đều dùng gậy gỗ cùng vải bố các loại, hoặc dùng ngay cả tới lá cây trên đảo mà che lại thành căn lều.
Bên trong còn có người.
Hiện giờ là sáng sớm, người trên chợ bày quán bán, nhóm lao công bắt đầu đi làm việc, trong đám lều trại kia lại có không ít người nằm.
Rất nhiều người quần áo rách nát, làn da vàng vọt, không thấy nhúc nhích chút nào, cũng không biết sống hay chết.
Đỗ Nhược tò mò, "Đó là chỗ nào? Những người đó làm sao vậy?"
Một người cõng sọt lên núi đi ngang qua, thuận miệng đáp: "Đó là hố F."
"Cái gì hố?" Bối Noãn nghe không hiểu.
"Hố F, chính là chỗ một đám F tụ ở bên nhau chờ chết."
"Bọn họ tại sao lại muốn ở chỗ kia?" Bối Noãn không hiểu.
"Xây nhà cần tiền, phải tích cóp một thời gian thật dài, bọn họ đều sắp chết, quá một ngày tính một ngày, tùy tiện chắp vá một chút thì xong rồi."
Người nọ đáp hai câu, không giải thích nhiều hơn, vội vã đi lên núi làm việc.
Bối Noãn lại nhìn chỗ "hố F" kia, nghĩ thầm, người trên đảo này thật đúng là đem cái thẻ bài nhỏ này thành chuyện thật hay sao?
Bối Noãn trong tay còn cầm con chim nướng kia, trong lòng nghĩ tới chuyện thẻ bài, nhìn có vẻ không muốn ăn.
Đỗ Nhược thấy Bối Noãn vẫn không ăn, hỏi nhanh: "Cô không ăn sao? Đưa tôi đi?"
Bối Noãn hào phóng đưa con chim cho anh.
Đỗ Nhược xé một cái chân chim nhỏ xíu, nếm chút thịt, sau đó đôi mắt sáng lên.
"Bối Noãn, tôi nói cho cô biết, đặc biệt đặc biệt ăn ngon! Tiểu Thiệu thật biết nướng thịt, nướng vừa đủ, vừa thơm vừa giòn! Em ấy còn cho thêm gia vị, mùi thật thơm!"
Bối Noãn không tin, "Thật sự?"
"Không lừa cô, thật sự ăn rất ngon, thơm thơm giòn giòn, không ăn cô sẽ hối hận."
Bối Noãn nhanh tay xé một cái chân chim.
Thật là ăn ngon.
Thịt chim rất ngon, nướng lên lại thơm lại giòn, tiếc là thịt quá ít.
Hai người dưới ánh mắt vô ngữ của đám người Lục Hành Trì mà tranh nhau xử lý con chim nhỏ kia.
Đỗ Nhược chưa đã thèm, "Tiểu Thiệu bán chim như thế nào?"
Bối Noãn báo giá, "Một đồng tiền một chuỗi nhỏ, hai đồng một chuỗi dài. Anh lại không có tiền. Nhưng mà tôi cảm thấy không cần mua, dùng khô bò gì đó đổi, em ấy nhất định đồng ý."
Đỗ Nhược nghĩ nghĩ, "Không tốt. Cô bé có khô bò mà bị người khác thấy, nói không chừng gây tai gây họa, vẫn dùng tiền của họ đi mua là tốt nhất. Có tiền, cô bé muốn mua cái gì thì mua cái đó, cũng không gây chú ý."
Đỗ Nhược dừng một chút, "Trên đảo chỗ làm cu li kiếm tiền ở đâu?"
Mọi người: ???
Mỗi người đều thực vô ngữ.
Đồ vật trong không gian Bối Noãn tùy tiện lấy ra là có thể đổi tiền.
Đỗ Nhược cũng không biết là thật muốn ăn chim nướng, hay căn bản chính là muốn làm cu li chơi.
Đỗ Nhược vỗ vỗ vai Lục Hành Trì, "Chúng ta mấy người dù sao không có việc gì, tìm một chỗ an tâm làm việc kiếm tiền, cậu bận thì đi đi."
Bối Noãn đã hiểu, Lục Hành Trì khẳng định phải đi, đi tra logo trên xe Minibus.
Mấy người ở lại không có gì làm thật nhàm chán, nói không chừng còn gặp phải chuyện, còn không bằng cứ tìm chuyện làm cho hết thời gian. Ý tưởng của Đỗ Nhược không tệ.
Lục Hành Trì cũng vui vẻ đồng ý.
Trên đảo có rất nhiều nơi có thể làm việc.
Dưới chân núi có đám ruộng khá lớn, cần không ít người đi làm nông.
Trên núi có khai hoang, cây cối phải bị chặt đi, cây bị chặt còn phải vận chuyển xuống dưới chân núi làm củi dùng.
Vấn đề là người mới không có kỹ thuật, làm ruộng chặt cây loại này hơi khó, chỉ có thể bắt đầu bằng công việc đơn giản dựa vào sức người.
Đỗ Nhược ở trên đảo xoay một vòng lớn, rốt cuộc chọn cho chính mình việc vận chuyển đá.
Trên núi mở ra một ít thổ địa, cần phải có người làm bằng phẳng lại, lựa đá ra, sau đó dùng sọt vận chuyển đá xuống chân núi.
Đá đem xuống núi tất cả đều sẽ được chở đi làm tường vây trên đảo.
Đỗ Nhược tìm được đốc công, không chút do dự đăng ký lãnh sọt.
Anh xách theo sọt nói thầm: "Gần đây ăn hơi nhiều vận động lại thiếu, nếu không vận động một chút thì không còn cơ bụng sáu múi."
Lục Hành Trì liếc Đỗ Nhược một cái, "Cho nên cậu nguyên lai là có hay sao?"
Đỗ Nhược đầy mặt biểu tình bị vũ nhục, "Tôi ở trong lớp mà cởi hết là có thể làm tiêu bản cơ thể người sống!"
Bối Noãn thành khẩn nói: "Anh ở trong lớp học mà cởi hết, coi chừng bị chú cảnh sát bắt lại."
Lục Hành Trì cũng không vội vã, theo chân bọn họ đi lãnh sọt.
Vận chuyển đá thoạt nhìn cũng không phải đặc biệt khó, chỉ là đi lên núi bỏ đá vào sọt, chuyển xuống chân núi, dỡ đá ra, ấn theo lượng mà tính tiền.
Nhưng cũng không thể quá lười biếng, mỗi người mỗi ngày ít nhất phải hoàn thành hạn ngạch là mười sọt, nếu không thì coi như không có gì.
Bối Noãn nghiên cứu một chút, cảm thấy có thể làm, cũng đi tìm đốc công đăng ký.
Đốc công nhìn thoáng qua mặt Bối Noãn, sửng sốt một chút, "Mặt đẹp như vậy, nghĩ thế nào lại đi vận chuyển đá? Tôi chỉ cho cô cách kiếm tiền..."
Bối Noãn yên lặng mà chờ anh ta nói ra lời đáng đánh.
Bởi vì bên cạnh Lục đại Boss đã nheo mắt lại.
Chỉ nghe đốc công tiếp tục nói, "...... Cô có thể đi qua sòng bạc bên kia, không biết kỹ thuật thì không chia bài được, vậy làm rót rượu quét rác vệ sinh cũng được."
Đốc công trên dưới đánh giá thân thể nhỏ bé của Bối Noãn xong, tiếc nuối nói: "Bọn họ thích tuyển phụ nữ thành thục xinh đẹp, nơi đó ánh sáng không nhiều, cô trang điểm nặng một chút, cũng có thể miễn cưỡng chắp vá."
Bối Noãn: "......"
"Tôi không thích sòng bạc, tôi đặc biệt thích vận chuyển đá." Bối Noãn lấy bút đăng ký.
Đỗ Nhược bên cạnh vui vẻ ngắt lời nói, "Thật sự? Vậy hứng thú của hai ta thật giống nhau!"
Đốc công không tin tưởng nhìn Bối Noãn, xoay người từ chồng sọt chọn một cái nhỏ nhất đưa cho cô.
Sau đó liếc mắt một cái, thấy được khi cô cúi đầu viết tên, vạt áo lộ ra cái thẻ bài.
Phía trên một chữ F, thập phần bắt mắt.
Đốc công nhìn thẻ bài giật mình, ánh mắt lập tức biến thành thương hại, lại nhìn Bối Noãn một cái, "Cô gái trẻ lại xinh đẹp như vậy... Tấm tắc......"
Anh ta quay người lại, xách mấy cái sọt lên, nghiêm túc đo đo, một lần nữa chọn ra cái nhỏ nhất, đổi với cái trong tay Bối Noãn.
Trong miệng còn không quên dặn dò, "Một lần đừng mang quá nhiều, đường núi không dễ đi, dễ dàng bị té, một khi ngã xuống, nói không chừng cái cổ nhỏ xíu của cô sẽ bị gãy ngay."
Suy nghĩ một chút lại nói: "Tránh xa đám cỏ ra. Bây giờ cỏ mọc cao, bên trong đôi khi lại có rắn độc, nếu cắn cô một cái, khẳng định cô sống không tới tối hôm nay."
"Giữa trưa có người tới đưa cơm, ăn chậm một chút, đừng vừa ăn vừa nói chuyện, coi chừng sặc nghẹn, bị chết sặc cũng không dễ chịu gì đâu."
"Đúng rồi, còn có," anh ta bỗng nhiên lại bổ sung, "Ngàn vạn đừng cãi nhau với người khác, có ủy khuất thì nhịn một chút, nếu không người ta cho cô một đấm, cái đầu nhỏ của cô sẽ chịu không nổi."
Anh ta giống như tưởng tượng ra Tử Thần tới nơi, tổng hợp lại bao nhiêu là cách chết.
Bối Noãn đáp ứng, xách theo sọt rời đi, tính toán đi nhặt đá.
Đốc công không nói tới các loại cách chết nữa, anh ta dừng một chút, dùng khẩu khí an ủi người bệnh nan y, nói: "Cô gái trẻ, sinh tử có mệnh, cô... cô ngàn vạn phải cẩn thận nha!"
Bối Noãn: "......"
Cũng phải xem cái chết nó có chịu đi hay không.