Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tống Hà cũng không biết quá nhiều về mẹ ruột của mình, Lục Quỳnh Phương qua đời lúc cô mới sinh ra không bao lâu, chờ cô trưởng thành, mẹ cô đã biến thành một điều cấm kỵ trong nhà.
Mẹ của Tống Vĩnh Trường luôn oán giận mỗi khi nhắc tới Lục Quỳnh Phương, bà cảm thấy rằng người phụ nữ lớn lên giống hồ ly tinh kia mê hoặc con trai mình, còn không có đẻ được đứa con trai nào cho con trai bà. Càng tức giận Tống Vĩnh Trường hơn dám vì Tống Hà làm trái lời bà, một hai phải đưa cái đứa bồi tiền hoá(*) kia đi học không nói, còn sống chết cũng không chịu tái giá.
Mỗi lần mẹ Tống Vĩnh Trường nhớ tới Lục Quỳnh Phương, cũng là thời điểm thê thảm nhất của Tống Hà khi ở nhà.
Tống Vĩnh Trường không có nói với Tống Hà sự tình của mẹ cô, chỉ nói mẹ cô trước khi mất luôn hy vọng cô có thể đậu trường đại học ở thủ đô, để cô học tập cho tốt.
Đây cũng là lý do tại sao Tống Hà chọn học tiếp cấp ba thay vì đi học trung cấp rồi tốt nghiệp sớm còn được phân phối công tác.
Khi Tống Hà và Hạ Uyển bàn luận về mẹ Kỳ, Tống Vĩnh Trường mới vừa tỉnh lại. Vì ông ấy không thể đi làm nên cả ngày đều không có tinh thần, phần lớn thời gian là nằm ở trên giường.
Lúc này, Tống Vĩnh Trường chỉ cách các cô một bức tường, lẳng lặng nghe Tống Hà nói chuyện về mẹ mình, xuyên thấu qua cửa sổ mờ mờ ông vẫn có thể phân biệt rõ ràng thân ảnh của con gái mình.
Tống Hà lớn lên giống hệt mẹ mình, với làn da trắng, khuôn mặt dịu dàng, đôi lông mày thanh tú, đến cả ngón tay cũng nhỏ dài tinh tế.
Theo hình dung của Tống Vĩnh Trường con gái mình càng giống người thành phố.
Ngoại trừ Tống Vĩnh Trường biết Tống Hà còn có một người anh trai cùng mẹ khác cha, thì trong thôn không có ai biết.
Bởi vì trong lòng Lục Quỳnh Phương có băn khoăn, đem sự tình mình kết hôn lần thứ hai nói ra, chuyện này chắc chắn cũng không có ai biết.
Về phần con trai của Lục Quỳnh Phương, Tống Vĩnh Trường thay bà giấu diếm tất cả. Ông vốn chờ con gái thi đậu đại học, rời Hạ gia trang, lại nói tin tức này cho con bé, không chừng anh em bọn họ còn có thể gặp nhau tại thủ đô.
Nhưng dựa vào tình huống bây giờ nói ra những điều này cũng vô nghĩa, không có khả năng Tống Hà bỏ mặc người cha già yếu không có năng lực lao động để một mình đi thủ đô tìm thân nhân.
Tống Vĩnh Trường không biết chữ và không hiểu những đạo lý sâu sắc. Nhưng ông vẫn luôn nhớ rõ người vợ trong thành phố của mình nói không thể chậm trễ cả đời của con gái ở cái thôn nhỏ này được, nhất định phải để con bé đến trường, thi đậu đại học và rời khỏi đây để tiếp tục phát triển.
Kể từ lúc đó ông vẫn luôn làm như vậy.
Không nghĩ tới cuối cùng mình là người liên lụy con bé.
Tống Vĩnh Trường nghĩ đến điều này, hung hăng đem nạng ném tới mặt đất.
Tống Hà cùng Hạ Uyển ở ngoài cửa sổ nghe tiếng liền chạy vào.
Tống Hà rất là sốt ruột, hỏi: "Cha bị sao vậy, có chỗ nào không thoải mái ạ?"
Nhìn con gái một lòng quan tâm mình, Tống Vĩnh Trường lại nói không nên lời, chỉ có thể nói: "Không có việc gì, cha cầm không chắc, chạm vào thì nó rớt."
Trong lòng Tống Hà minh bạch, cây nạng không nên phát ra tiếng động lớn như vậy khi nó vô tình rớt xuống đất, nhưng cô không có vạch trần.
Hạ Uyển cũng không nghĩ nhiều.
Tống Hà cắn cắn môi, trộm kéo góc áo của Hạ Uyển, làm bộ thập phần vui vẻ mà đối Tống Vĩnh Trường nói: "Nói cho cha một tin tức tốt, đội trưởng Hạ giúp con tìm công việc dạy học ở trường tiểu học cách vách thôn chúng ta, chờ nghỉ hè xong tới lúc khai giảng con đã có tiền lương rồi, thực nhanh có thể đem tiền trả hết."
Hạ Uyển cảm thấy có một bàn tay lôi kéo góc áo mình, hiểu ý của Tống Hà, phối hợp hướng Tống Vĩnh Trường gật gật đầu.
Vừa rồi Hạ Uyển đã nói rõ ràng chuyện này không nhất định có thể thành cùng Tống Hà, cũng chỉ hỏi trước thôi, nhưng Tống Hà cũng không có biện pháp nào tốt để an ủi Tống Vĩnh Trường.
Khi hai người đi từ buồng trong ra, Tống Hà xoay đầu nói khẽ với Hạ Uyển: "Uyển Uyển, cảm ơn em."
Hạ Uyển cảm thấy mình không giúp được gì nhiều: "Không có gì đâu, em cũng không giúp được gì, trước tiên chị lo chiếu cố bác Tống đi, đừng lo việc dạy học cho em."
Tống Hà gật đầu, dặn dò Hạ Uyển: "Hôm nay em xem ghi chép của chị trước, ngày mai chị sẽ giảng lại một lần. Lần này chúng ta ôn tập lại từ đầu."
Hạ Uyển ra hiệu đã biết, sau đó liền rời khỏi nhà Tống Hà.
Chỉ là ở trên đường trở về, Hạ Uyển luôn cảm thấy mình đã bỏ qua điều gì đó, dù có nghĩ đến mấy cũng không ra.
Hạ Uyển càng đi càng chậm, đột nhiên dừng bước.
Cô nhận ra rằng có lẽ lúc nãy bác Tống nghe được cô cùng Tống Hà nhắc tới Lục Quỳnh Phương mới phát ra tiếng vang, có phải ông ấy đã biết điều gì hay không.
Mấu chốt nhất chính là ông ấy có biết sự tình của Kỳ Thiệu Thành hay không.
Nhưng Hạ Uyển cũng không thể đi hỏi trực tiếp, nếu không cô không thể giải thích tại sao mình lại biết chuyện này, chỉ có thể đi hỏi đông hỏi tây một chút.
Nghĩ thông suốt Hạ Uyển nhanh chân chạy nhanh về nhà, cũng không có để ý tới Lâm Thanh Thanh bên kia đường.
Lâm Thanh Thanh nhìn thấy Hạ Uyển chạy như điên về phía mình, đột nhiên chạy tới trước mặt Hạ Uyển, dọa cô nhảy dựng.
"Làm em sợ muốn chết, sao chị lại tới đây?" Hạ Uyển sửng sốt.
Lâm Thanh Thanh cười hì hì xoa đầu Hạ Uyển: "Chị dĩ nhiên là tới tìm em, nghe nói gần đây em học tập cùng Tống Hà? Chị đến đây hỏi xem tình huống như thế nào."
Hạ Uyển nghi hoặc mà nhìn về phía chị ấy, hỏi: "Làm sao chị biết?"
Lâm Thanh Thanh hận sắt không thành thép dùng ngón tay chỉ chỉ: "Chỉ trong một buổi sáng, toàn bộ các thím trong thôn đều biết. Em lại không phải không biết, lúc bắt đầu làm việc mấy người thím đó có bao nhiêu chuyện để nói!"
Hạ Uyển nghĩ nghĩ, đột nhiên nhớ lại, ngày hôm qua để giúp Tống Hà, cô đã dỗi với mấy thím đó vài câu. Ngoài mặt họ không nói gì, nhưng không ai có thể ngăn họ nói sau lưng được.
Con người luôn có một loại tâm lý kỳ lạ, nhiều người làm chuyện xấu thì nó liền trở thành việc hợp tình hợp lý.
Lâm Thanh Thanh lôi kéo Hạ Uyển, nhỏ giọng hỏi cô: "Có phải em bị Tống Hà lừa hay không, cô ấy không thi đậu đại học, thành tích của cô ấy tốt như vậy sao?"
Hạ Uyển không tính đem sự tình trong nhà Tống Hà nói Lâm Thanh Thanh nghe, đành phải hỏi ngược lại: "Chị có thể nhớ được tất cả các trang sách giáo khoa hai năm cấp ba không?"
Lâm Thanh Thanh còn chưa kịp phản ứng ý Hạ Uyển nói là gì, Hạ Uyển lại bồi thêm một câu: "Chị Tống Hà có thể."
Lâm Thanh Thanh khiếp sợ đến mức mở to hai mắt nhìn: "Thiệt hay giả, lợi hại như vậy?"
Hạ Uyển vẻ mặt nghiêm túc: "Loại chuyện này em lừa chị làm gì?"
"Mọi người đều nói cô ấy muốn gạt lương thực và tiền của nhà em." Lâm Thanh Thanh vẫn có chút không tin.
Hạ Uyển không muốn lãng phí lời nói với chị ấy, trực tiếp kéo Lâm Thanh Thanh về nhà mình, đem sách vở Tống Hà đưa cho mình đặt trước mặt chị ấy.
(Truyện chỉ được edit và đăng tải tại Wattpad và dembuon)
Lâm Thanh Thanh vẻ mặt nghi ngờ mở ra, sau đó trên mặt viết:"Ông trời của tôi ơi".
"Bản ghi chú này viết cũng quá tốt quá!" Thái độ Lâm Thanh Thanh đột nhiên thay đổi, "Uyển Uyển, coi ở mối quan hệ của chúng ta, chị có thể chép thành một bản nữa được hay không?"
Hạ Uyển cũng biết Lâm Thanh Thanh không có ý xấu, cũng vì muốn tốt cho mình, nhưng trong lòng lại có sự tức giận không thể giải thích được, giống như con của mình bị người khác hiểu lầm. Nhưng cô cũng không thể nổi giận với Lâm Thanh Thanh, đành phải buộc mình nhẫn nại, nói: "Quyển ghi chú này không phải của em, em cũng không làm chủ được. Nếu không hôm nào em hỏi chị Tống Hà giúp chị."
Nhớ tới mấy lời mình vừa nói người khác, Lâm Thanh Thanh cũng có chút xấu hổ, nhưng nhìn quyển ghi chú lại không đành lòng bỏ xuống, cô thật sự rất thích học tập, ngày thường đặc biệt chăm chỉ nhưng lại không tìm được phương pháp thích hợp.
Căn cứ từ ký ức nguyên chủ, Hạ Uyển cũng biết tình huống của Lâm Thanh Thanh. So với chính mình cô cảm thấy Lâm Thanh Thanh càng cần người khác hỗ trợ hơn, cần phải ôn tập và rèn luyện những nội dung đã học, nhưng hiện tại mình nói gì người ta cũng không tin.
Lâm Thanh Thanh suy nghĩ một chút, nói: "Hay là chị cũng gửi một ít lương thực cho chị Tống Hà......"
Sau khi nhìn quyển ghi chép, Lâm Thanh Thanh xưng hô với Tống Hà cũng khác.
"Đây không phải vấn đề lương thực, chị vừa mới nói người ta như vậy, trước khi mượn đồ thì cũng nên xin lỗi người ta trước đi?" Cuối cùng Hạ Uyển vẫn là không nhịn nỗi, lời nói có hơi nghiêm khắc.
Kỳ thật Lâm Thanh Thanh tính tình không xấu, ở nhà được nuông chiều quá nên hơi ích kỷ, nhưng cái tốt là biết nhận thấy lỗi sai của mình, chứ không có cố chấp cho rằng mình luôn đúng.
Lâm Thanh Thanh cũng biết vừa rồi mình nói có hơi quá đáng, chỉ là nói thầm câu: "Uyển Uyển, sao em hung dữ quá vậy? Bây giờ chị đi tìm chị Tống Hà xin lỗi liền." Nói xong lập tức đứng dậy đi ra ngoài.
Hạ Uyển vội vàng kéo cô ấy, nói: "Chị Tống Hà gần đây rất bận, chuyện này để em hỏi trước dùm chị, chị đừng tới quấy rầy chị ấy."
Lâm Thanh Thanh cũng không hỏi tới cùng, chỉ nhắc nhở Hạ Uyển lại một lần: "Vậy em đừng quên nha."
Hạ Uyển cũng không có cách, thấy cô ấy cứ nhìn quyển ghi chú chằm chằm không rời, đành phải nói: "Hay là trước tiên ở nhà em xem đi? Nếu chị Tống Hà đồng ý, chị lại qua đây chép một bản?"
Lâm Thanh Thanh lập tức ôm lấy Hạ Uyển: "Biết ngay Uyển Uyển tốt nhất!"
Hạ Uyển bị Lâm Thanh Thanh ôm trong lòng, nhìn vóc dáng gần 1m7 của chị ấy, Hạ Uyển cảm thấy chết trong lòng một chút.
Sau đó, Lâm Thanh Thanh cùng Hạ Uyển mỗi người cầm một quyển sách giáo khoa có ghi chú bắt đầu ôn tập.
Hạ Uyển nhìn thấy chỗ nào cần ghi nhớ sẽ lấy bút ra ghi.
Lâm Thanh Thanh cùng Hạ Uyển mỗi lần gặp nhau đều ríu rít, đây là lần hiếm hoi an tĩnh như vậy, cô thực sự có chút không quen. Thoáng nghiêng đầu nhìn về phía Hạ Uyển đang nghiêm túc học tập.
Bỗng cảm thấy lần này Uyển Uyển đã thay đổi rất nhiều.
Nhưng thực mau, Lâm Thanh Thanh liền không còn tâm tư chú ý Hạ Uyển, cô phát hiện có rất nhiều phương pháp giải mới, mỗi bài đều có một cách khác nhau để giải.
Học một lát, Hạ Uyển cảm giác bả vai hơi căng, muốn nghỉ ngơi một chút, không nghĩ tới vừa quay đầu liền nhìn thấy Lâm Thanh Thanh đang nghiêm túc đọc sách, hơn nữa trong miệng còn lầm bầm gì đó.
Hạ Uyển nhịn không được lộ ra nụ cười.
Lúc này Vương Tú Cần đã trở lại, vừa vào cửa liền hô: "Uyển Uyển?"
Hạ Uyển: "Dạ!"
Vương Tú Cần thấy Hạ Uyển ở nhà, liền đi thẳng vô buồng trong, nói: "Uyển Uyển, hiện tại cha con việc bận quấn thân, giữa trưa con đi đưa cơm cho ông ấy, cha có chút việc muốn nói với con."
Hạ Uyển đoán rằng việc xin làm giáo viên ở thôn Tiểu Trình đã kết quả, trong lòng rất kích động.
Lâm Thanh Thanh phát hiện đã mau tới giờ cơm trưa điểm, lưu luyến mà buông sách giáo khoa xuống.
Hạ Uyển nhìn bộ dáng Lâm Thanh Thanh có điểm buồn cười, nhịn không được chọc chị ấy: "Quyển ghi chú này có ích như vậy sao?"
Lâm Thanh Thanh giơ cánh tay lên phất phất tay cùng Hạ Uyển, nói: "Về sau chị Tống Hà là một nửa người thầy của Lâm Thanh Thanh, nếu ai đối với chị ấy nói bậy chị sẽ làm ra lẽ với họ!"
Tác giả có lời muốn nói:
Hy vọng đại gia có thể hỗ trợ điểm điểm cất chứa, so tâm ~