Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trong phòng học.
Hôm nay Lý Đống Lương lại đổi một cái ba lô màu hồng nhạt mới. Dáng người cậu ta cao to vạm vỡ, nhưng được cái có chút giá trị nhan sắc, nên cõng ba lô màu hồng nhạt cũng không có vẻ gì quá thô tục, ngược lại còn tràn ngập hơi thở thanh xuân của thiếu niên.
Tô Từ dựa vào đùi của Lục Chiết. Mới sáng tinh mơ đã bị Lục Chiết mang đến trường học, cô cần phải tiếp tục ngủ bù! (Editor: Rất có cảm giác Tô khả ái lúc đi học nếu không bị trễ, thì chính là ngủ gật trên lớp. >v<)
"Chiết ca, tôi có mang theo rất nhiều đồ tốt cho thỏ con nè." Vẻ mặt Lý Đống Lương hưng phấn thò qua.
Tô Từ lười nhác nâng mí mắt, cô phát hiện trên ba lô hôm nay của cậu ta có treo một cục bông, hơn nữa còn là màu hồng nhạt.
Lý Đống Lương mở ba lô, từ bên trong móc ra vài túi thức ăn cho thỏ: "Chiết ca, đây là thức ăn cho thỏ tôi nhờ người mua từ nước ngoài về, hương vị tuyệt đối ngon. Cậu cho bé thỏ ăn cái này, lông của bé nhất định sẽ trở nên vừa trơn bóng vừa xinh đẹp."
Tô Từ nhắm mắt lại, dù gì ở trong miệng cô thức ăn cho thỏ đều là hương vị cỏ xanh.
Lục Chiết rũ mắt nhìn thoáng qua con thỏ, sau đó nhìn đồng thức ăn cho thỏ trong tay Lý Đống Lương: "Tổng cộng bao nhiêu tiền?"
Lý Đống Lương còn tưởng rằng Lục Chiết sẽ cự tuyệt, cậu ta vội vàng lắc đầu: "Không cần tiền, tôi mua cho bé thỏ, không cần tiền đâu."
Lục Chiết ngước mắt: "Vậy thì thôi."
"Một trăm hai mươi đồng một túi."
Cậu ta mua ba túi, cũng chính là ba trăm sáu mươi đồng. Đối với Lục Chiết mà nói, một chút cũng không rẻ tí nào.
Dù sao thì, cậu ta biết Lục Chiết chữa bệnh uống thuốc phải tốn không ít tiền.
"Chiết ca, cậu đưa tôi tiền, chẳng thà cho tôi sờ bé thỏ một chút đi." Mỗi ngày đều nhìn Lục Chiết vừa đi học vừa sờ lông bé thỏ, cậu ta ghen tỵ đến đỏ mắt. Ngồi cùng bàn với hắn, đến nay cậu ta đều chỉ có thể dùng ánh mắt thèm thuồng mà nhìn, đừng nói là sờ bé thỏ, ngay cả lông thỏ cậu ta còn không thể đụng vào.
Lục Chiết nhàn nhạt liếc mắt nhìn cậu ta: "Lấy điện thoại ra."
Lúc này Lý Đống Lương mới móc điện thoại ra, chủ động thêm Lục Chiết là bạn tốt. Giây tiếp theo, cậu liền nhận được chuyển khoản.
Nhìn Avatar đen thui của Lục Chiết, Lý Đống Lương bấm vào xem, chỉ thấy vòng bạn bè của hắn trống trơn, cái gì cũng không có.
Quá đáng lắm nha!
Bé thỏ nhỏ đáng yêu như vậy, đã không dùng bé làm ảnh Avatar thì thôi, đến cả vòng bạn bè cũng không đăng ảnh chụp của bé thỏ là "seo?"
Cái này quả thật là KHÔNG THỂ CHẤP NHẬN ĐƯỢC!
Lý Đống Lương còn chưa kịp kêu gào, bên kia Triệu Ưu Ưu đã đi tới.
Sắc mặt của cô ta cực kỳ tốt, có lẽ bởi vì trúng thưởng năm trăm vạn nên dưới ánh mắt cười nhạo của bạn học, cô ta cũng không quá để ý.
"Anh trai." Triệu Ưu Ưu đi đến vị trí của Lục Chiết.
Ánh mắt cô ta nhìn Lục Chiết có phần áy náy. Tuy cô ta cảm kích Lục Chiết ở đời trước đã cứu cô ta, nhưng như ba Triệu đã nói, bệnh của Lục Chiết không có cách nào chữa trị. Cho dù cô ta có muốn đưa một phần tiền cho Lục Chiết, cũng sẽ không có tác dụng bao nhiêu.
Ở bên cạnh, vẻ mặt Lý Đống Lương treo bộ dạng xem kịch vui. Cậu ta cảm thấy cô em gái trên danh nghĩa này của Lục Chiết rất thích diễn à nha.
Rõ ràng tính cách trước kia của Triệu Ưu Ưu rất đanh đá lại quá ngu xuẩn. Không nghĩ tới trong khoảng thời gian này cô ta đột nhiên thay đổi rất lớn, như thể thay đổi cả tính cách, biến thành một tiểu bạch liên hoa.
Ngày hôm qua cô ta mạo nhận lãnh công không thành, ở lớp học lại khóc vô cùng đáng thương, người không biết còn tưởng rằng cô ta bị ủy khuất rất lớn không bằng.
"Có việc gì?" Lục Chiết ngước mắt.
"Ba ba bảo anh về nhà một chuyến."
Triệu Ưu Ưu cắn môi, cô ta chần chờ mà nói: "Anh còn có một ít quần áo ở nhà.. Ba ba nói, hôm nay sau khi tan học anh có thể đi lấy."
Nghe vậy, Lý Đống Lương ở bên cạnh bĩu môi. M* nó, cứ nói thẳng ra là muốn Lục Chiết nhanh chóng thu dọn đồ vật, rồi bái bai một cút không trở lại đi!
Tô Từ híp mắt, ngón tay thon dài của Lục Chiết từng chút từng chút một mà vuốt nhẹ lưng cô. Nghe thấy Triệu Ưu Ưu vừa nói gì, cô hừ hừ, tiếp tục ngủ.
"Được." Lục Chiết đồng ý.
* * *
Khu vực Triệu gia đang ở đã có tuổi đời khá lâu, nhưng nhờ được giữ gìn khá tốt, cảnh vật xung quanh đều xanh hóa, so với nơi Lục Chiết thuê phòng còn muốn tốt hơn gấp mấy lần.
Từ trong ba lô của Lục Chiết Tô Từ thò đầu ra, cô thấy Lục Chiết đứng ở trước cửa ấn chuông.
Mở cửa chính là gương mặt thon gầy của một người phụ nữ trung niên, tóc của đối phương hơi xoăn xoăn, đuôi mắt xếch lên, ánh mắt kênh kiệu, hiển nhiên là mẹ của Triệu Ưu Ưu.
"Vào đi, đồ của cậu chúng tôi đều không có động vào, cậu xem xem có còn cái gì thì lấy đi đi."
Biết con gái trúng thưởng năm trăm vạn, mẹ Triệu hưng phấn đến mức một đêm không ngủ, nhưng sắc mặt bà ta vẫn tốt như cũ. Lúc thấy Lục Chiết, trên mặt bà ta cũng đang tươi cười, không có lại mắng hắn chỉ biết nằm ăn không.
Lục Chiết đi vào nhà.
Mà ở phòng khách bên kia, ba Triệu đang ngậm một điếu thuốc trong miệng, trên tay cầm điện thoại. Lúc thấy Lục Chiết tiến vào, hắn ta ngẩng đầu nhìn thoáng qua, nhưng không có lên tiếng.
Từ lúc con gái hắn ta phát hiện sổ khám bệnh trong phòng Lục Chiết, biết hắn có bệnh nan y, ba Triệu đã sớm không cho Lục Chiết sắc mặt tốt. Đối với hắn ta mà nói, mấy chục năm nuôi dưỡng Lục Chiết đúng thật là phí công.
Ở trên người Lục Chiết, hắn ta chẳng lấy được một chút chỗ tốt nào.
Lục Chiết đi đến căn phòng trước kia của hắn.
Tô Từ ghé vào khóa kéo của ba lô, thò đầu nhỏ ra, đánh giá bốn phía.
Cô phát hiện, căn phòng này so với chỗ ở của Lục Chiết còn nhỏ hơn. Cái này chắc chắn là chỗ để mấy đồ vật linh tinh đi! Ngoại trừ một chiếc giường đơn với một tủ quần áo nhỏ, cái gì cũng đều không có.
Lục Chiết mở tủ quần áo, từ phía dưới hắn lấy ra một cái hộp nhỏ.
Tô Từ thấy hắn mở hộp ra, bên trong chính là một cái huy chương vàng.
Lục Chiết nhìn chằm chằm huy chương một lúc, sau đó mới đậy nắp hộp lại, bỏ huy chương vào túi quần.
"Anh trai." Triệu Ưu Ưu đứng trước cửa phòng.
Lúc tan học, cô ta vốn nghĩ sẽ cùng Lục Chiết trở về, nhưng hôm nay tới phiên cô ta trực nhật, lại còn bởi vì sự kiện ngày hôm qua, lúc trực nhật mọi người đều cố ý vứt rác xuống bắt cô ta đi dọn.
"Anh trai, nếu không, anh ở lại ăn cơm chiều nhé?" Trong lòng Triệu Ưu Ưu có phần áy náy.
"Không cần." Lục Chiết cự tuyệt, từ bên cạnh Triệu Ưu Ưu đi ra ngoài.
Tiếng chuông cửa lại vang lên lần nữa, một tiếng rồi một tiếng không ngừng vang lên, như thể còn mang theo sự nóng giận không biết là vì đâu.
"Là ai thế? Cứ như muốn đòi mạng vậy." Mẹ Triệu đứng dậy đi mở cửa.
Chỉ thấy đứng trước cửa là một nam một nữ. Người đàn ông tóc quăn, mang mắt kính, mặc quần hoa là Đổng Kiến, còn người phụ nữ dáng người mập mạp ở bên cạnh là vợ của hắn.
"Các người tìm ai?" Mẹ Triệu nghi hoặc nhìn vẻ mặt phẫn nộ của hai người trước mặt.
"Tìm con gái của cô, Triệu Ưu Ưu." Vợ của Đổng Kiến - Lý Trường Phương một phen đẩy cửa ra, từ bên cạnh mẹ Triệu chen vào trong phòng: "Con gái cô đâu? Mau nhanh nhanh bảo nó trả vé số lại cho chúng tôi."
"Cái gì mà vé số của các người?" Mẹ Triệu nghe thấy đối phương đề cập đến chuyện vé số, tim bà ta nhảy dựng, có chút hoảng loạn.
"Con gái cô từ tay chồng tôi lừa mất tờ vé số của ông ấy, mà tấm vé số đó trúng khoản tiền thưởng là năm trăm vạn! Mau nhanh chóng trả nó lại cho chúng tôi." Dáng người Lý Trường Phương rất đô, thanh âm to lớn vang dội, như thể đang cầm một cái loa rất lớn mà nói. Triệu Ưu Ưu còn chưa đi ra, cũng đã nghe thấy rõ ràng.
Triệu Ưu Ưu sợ tới mức cả người sửng sốt.
Tính cách mẹ Triệu cũng không mềm yếu, mà tính cách đanh đá lằng nhằng trước kia của Triệu Ưu Ưu cũng chính là di truyền từ bà ta: "Tôi không hiểu mấy người đang nói năm trăm vạn là nói cái gì. Mấy ngươi tự tiện xông vào nhà tôi, nếu còn không đi, tôi liền báo cảnh sát đấy."
Lục Chiết từ bên trong đi ra.
Triệu Ưu Ưu nơm nớp lo sợ mà đi theo sau hắn.