Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nhìn biệt thự trang hoành cùng quang cảnh xung quanh, khó trách lúc vị lão bà ra ngoài phải có vệ sĩ đi theo.
Lão phu nhân lên lầu thay một bộ quần áo khác. Bà ấy vẫn mặc vàng đeo bạc như cũ, trên cổ đeo mấy cái vòng cổ hạt châu phỉ thúy, còn có vòng cổ trang sức bạch ngọc, trên cổ tay chính là vòng tay vàng lấp lánh, trên ngón tay còn mang nhẫn khắc ngọc lục bảo phỉ thúy hình giọt nước.
Quý khí mười phần.
Tô Từ ngồi trên ghế sofa màu rượu đỏ, uống trà ngon người hầu pha, cử chỉ tư thái vừa vặn đúng mực, cũng không có thần sắc khẩn trương.
Lão phu nhân nhìn đến liên tiếp gật đầu. Bà đối với cô bé trước mặt này rất yêu thích. Ngoại trừ là ân nhân cứu mạng của bà, cô bé ấy còn lớn lên rất xinh đẹp.
Bà gặp qua không ít thiên kim, nhưng chỉ luận về tướng mạo, không có vị nào có diện mạo so được với cô bé này. Hơn nữa, cho dù đuôi mắt cô bé có một nốt ruồi câu nhân, nhưng ánh mắt cô bé thanh chính, phẩm tính nhất định rất tốt.
"Vừa rồi may mà có cháu." Lão phu nhân cảm khái nói: "Không nghĩ tới bà lại dạo quanh quỷ môn quan một vòng rồi rời đi dễ dàng như vậy."
Tô Từ đồng ý gật đầu.
Cô nhìn giá trị sinh mệnh trên cổ tay lão phu nhân, ở đó đã biến thành hai ô vuông màu vàng và ba ô vuông màu hồng, bên cạnh đánh dấu: Hai mươi ba năm.
Tô Từ nghiêm túc nói với lão phu nhân: "Đại nạn không chết, tất là sẽ hạnh phúc đến cuối đời."
Giọng nói của cô bé rất dễ nghe, hơn nữa vừa rồi còn được cô cứu, hiện tại nghe cô nói vậy, lão phu nhân nở nụ cười, che kín dấu vết năm tháng trên khuôn mặt, cười càng thêm hòa ái: "Cháu nói đúng."
Lúc này, một thân hình cao thon vững chắc từ bên ngoài tiến vào: "Bà nội, bà sao rồi ạ? Không có bị thương chứ?"
"Bà không có việc gì. Không phải cháu đáng ở trường học sao? Tại sao lại đột nhiên trở về?" Lão phu nhân hỏi cháu trai.
"Quản gia nói bà gặp tai nạn ngoài ý muốn, cháu không yên tâm." Phó Bạch Lễ mím môi, trên khuôn mặt tuấn tú xác thật có vài phần khẩn trương.
Tô Từ chậm rãi uống ngụm trà, thì ra lão phu nhân là bà nội của Phó Bạch Lễ?
"Bà không có việc gì, ít nhiều cũng là nhờ cô bé này. Là cô bé đã cứu bà, chúng ta phải báo đáp cô bé thật tốt." Phó lão phu nhân cười giới thiệu với cháu trai: "Cô bé tên là Tô Từ."
"Đây là cháu trai bà, nó tên là Phó Bạch Lễ."
Tính cách Phó Bạch Lễ kiêu ngạo, nhưng cũng xem như có chừng mực, hắn nói cảm tạ với Tô Từ: "Cảm ơn cô đã vì chuyện nhỏ không tốn sức gì mà tiện tay cứu bà nội tôi."
Chuyện nhỏ không tốn sức gì?
Tại sao cô lại có cảm giác Phó Bạch Lễ nói ân cứu mạng của cô nhẹ nhàng như vậy?
"Bên trong thẻ có hai vạn, là để đáp tạ cô." Phó Bạch Lễ móc ra một tấm thẻ.
Tô Từ có chút há hốc mồm.
Không phải! Cô nhớ rõ trong sách có ghi Phó gia là hào môn mà? Tại sao Phó Bạch Lễ chỉ dùng có hai vạn để tống cổ cô đi chứ?
Phó Bạch Lễ thấy cô gái trước mặt ngơ ngác nhìn hắn, hắn theo bản năng nhíu mày. Hắn gặp qua quá nhiều nữ sinh hoa si hắn, trừ bỏ Triệu Ưu Ưu.
"Cô không cần?" Phó Bạch Lễ hỏi Tô Từ.
Tô Từ một tay nhận thẻ: "Cần!"
Cô bán mạng lao động, vì sao lại không cần!
Tuy rằng cô biết hào môn thế gia lo lắng nhất chính là thiếu nhân tình, Phó Bạch Lễ hy vọng dùng tiền để báo đáp ân cứu mạng của cô. Nhưng mà làm nam chủ, Phó Bạch Lễ không phải là nên điếu tạc thiên [2], tiêu tiền như nước sao?
Hai vạn không xứng với thân phận của hắn nha!
Tô Từ sâu sắc cảm thấy Phó Bạch Lễ chính là một đại thiếu gia quá mức keo kiệt.
"Tôi gọi tài xế đưa cô đi." Phó Bạch Lễ bắt đầu tiễn khách.
"À."
Tô Từ đối với vị nam chủ Phó Bạch Lễ thật sự một chút ấn tượng tốt cũng đều không có. Cô cầm thẻ, nói tạm biệt với lão phu nhân rồi rời đi.
Tô Từ bảo tài xế đưa mình đến trước cổng trường Trung học Nhất Trung.
Vì không phải học sinh trường Nhất Trung thì không thể tiến vào trường học, nên Tô Từ tìm một vị trí che nắng đứng chờ Lục Chiết tan học.
Lúc này cô mới rảnh rỗi hỏi Phú Quý: "Làm sao cậu biết Phó lão phu nhân sẽ chết như thế nào?"
Lại ăn xong một cây kẹo bông gòn màu vàng kim, Phú Quý thực thỏa mãn: 【 Lần trước sau khi chủ nhân cứu người, Phú Quý được nhận một vật thể màu vàng kim. Sau khi ăn xong sau, Phú Quý liền có thể đoán trước được người khác chết như thế nào. 】
Tô Từ kinh ngạc: "Vậy vì sao vừa rồi cậu luôn bắt tôi phải cứu người?"
Phú Quý: 【 Chủ nhân cứu người, Phú Quý lại có thêm một cái kẹo bông gòn màu vàng lấp lánh. 】
Tô Từ lãnh đạm: "Cho nên, chỗ tốt đến tay cậu, còn tôi thì ra sức?"
Phú Quý run bần bật: 【 Chủ nhân là người thiện lương nhất thế giới. 】
Tô Từ: "Tôi chỉ thừa nhận tôi là người phụ nữ xinh đẹp nhất thế giới, tôi một chút cũng không thiện lương. Tôi lại không phải chúa cứu thế, cậu cũng đừng hy vọng tôi giúp cậu cứu người."
Phú Quý: 【 Ăn kẹo bông gòn kim sắc có thể giúp Phú Quý thăng cấp. Chờ sau khi thăng cấp, chủ nhân sẽ nhận được một kinh hỉ lớn. 】
Tô Từ: "Ha, tôi không hiếm lạ."
Tô Từ cũng không hỏi kinh hỉ là gì, cô bảo Phú Quý câm miệng.
Cũng không biết đã đợi bao lâu, mặt Tô Từ đã đỏ đến hồng. Tựa như tuyết trắng lộ ra màu hồng nhạt, trông rất xinh đẹp.
Trước mặt cô có vài học sinh đi ngang qua đều không nhịn được quay đầu lại nhìn cô vài lần, nhiều nam sinh còn hơi đỏ mặt.
Tô Từ đến nửa ánh mắt cũng không cho những người khác. Đến khi cô thấy thân ảnh cao lớn đang thong thả mà từ bên trong đi ra, đôi mắt đen nhánh rốt cuộc cũng sáng lên.
"Lục Chiết."
Chờ Lục Chiết đi ra cổng trường, cô chạy nhanh đến giữ chặt vạt áo của hắn.
Đối với ánh mắt kinh ngạc của Lục Chiết, cô giải thích: "Anh không có đưa em chìa khóa, em không thể quay về."
Lục Chiết im lặng, hắn quên mất.
Tô Từ nói cho hắn: "Em phải đứng trước cổng trường đợi rất lâu."
Lục Chiết trong mắt có tia xin lỗi.
Tô Từ nhẹ giọng nói với hắn: "Em đứng đợi đến hai đùi đều nhũn ra, đi bộ không được đâu."
"Thật xin lỗi." Lục Chiết xin lỗi, xác thật là hắn quên đưa chìa khóa cho cô.
Trong đôi mắt đen trắng của Tô Từ lộ ra tia giảo hoạt: "Không sao đâu. Lúc anh trở về thì đưa chìa khóa dự phòng cho em là được."
Đưa chìa khóa cho cô, cũng là đại biểu, hắn sẽ không đuổi cô đi.
"Ừ." Lục Chiết lên tiếng.
Tô Từ nháy mắt cười rộ lên, trong đôi mắt màu hoàng hôn phát sáng, giọng nói của cô nhẹ nhàng, có điểm như làm nũng: "Lục Chiết, chân em mềm, đợi lát nữa đi đến nơi không có người, anh cõng em nha."
Không gọi xe, cô còn giúp tiểu đáng thương tiết kiệm tiền.
Lục Chiết không có đồng ý, Tô Từ không nhanh không chậm đi theo sau hắn, mặc kệ ánh mắt khiếp sợ xung quanh.
Nơi nào lại có nữ sinh xinh đẹp như vậy? Không phải là bạn gái của Lục Chiết chứ?
Tô Từ từ chối một mình trở lại chỗ ở, nơi đó cái gì cũng không có, còn không bằng cùng Lục Chiết đi đến cửa hàng máy tính.
Từ trường học đến cửa hàng máy tính, đi hẻm nhỏ tương đối gần, Lục Chiết cũng theo thói quen đi hẻm nhỏ.
Tô Từ đi theo sau hắn, mới phát hiện chân trái của Lục Chiết lúc đi đường có điểm không thuận. Là bệnh tình của hắn trở nên nghiêm trọng sao?
Cô suy nghĩ, bản thân hôn Lục Chiết sẽ giúp hắn tăng tuổi thọ, như thế có phải có thể giúp bệnh của hắn tốt lên hay không?
Đang lúc cô muốn hỏi hỏi Phú Quý, thiếu niên đi trước đột nhiên ngừng lại.
Thân thể Lục Chiết hướng về phía trước, đầu gối hắn nửa ngồi xổm xuống: "Đi lên đi."
Hả?
Vốn khi Tô Từ nói hai cái đùi đứng đợi đến nhũn ra chỉ là trêu chọc Lục Chiết mà thôi, cô không nghĩ tới hắn sẽ thật sự cõng cô.
Tô Từ chớp mắt, môi đỏ cong lên.
Cô thật sự leo lên lưng Lục Chiết, hai cánh tay ngọc ngà ôm cổ hắn, cô quay đầu đi, tiến đến bên tai Lục Chiết, nhẹ giọng khen hắn: "Lục Chiết, làm sao anh lại tốt như vậy."
* * *
Chú thích:
[2] Điếu tạc thiên (吊炸天) hoặc là Điểu tạc thiên (屌炸天) : Là một từ lưu hành trên mạng TQ, có ý hình dung người kia rất lợi hại ở phương diện nào đó hoặc là một sự kiện nào đó khiến người ta kinh ngạc. (thanvucu. Wordpress)