Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lâm Thanh Hàn sáng sớm liền gọi điện cho Phương Tĩnh Lan, "Mẹ, Điềm Điềm có thể ở chỗ mẹ mấy ngày không? Con với Thẩm Tiện mấy hôm nay đều có việc bận, không có thời gian chăm sóc Điềm Điềm".
"Được chứ, hai đứa cứ làm việc của mình đi, Điềm Điềm để đó mẹ lo". Phương Tĩnh Lan trả lời.
Thẩm Điềm nghe được có người nói chuyện, nhanh chóng chui ra khỏi ổ chăn, mang dép lê vào, vui vẻ chạy qua chỗ Phương Tĩnh Lan, "Bà nội, ai gọi vậy?". Thẩm Tiện vừa nói vừa bò lên chỗ Phương Tĩnh Lan, nghiêng đầu nhỏ nhìn.
"Điềm Điềm còn rất thính tai, là mẹ con gọi". Phương Tĩnh Lan bật cười, sờ sờ đầu Thẩm Điềm nói.
"Bà nội, Điềm Điềm muốn nói chuyện với mẹ".
"Được rồi, đừng gấp". Phương Tĩnh Lan đưa điện thoại cho Thẩm Điềm, Thẩm Điềm vươn hai tay nhỏ cầm điện thoại, "Mẹ, Điềm Điềm nhớ hai người, khi nào mẹ với mommy tới đón Điềm Điềm?".
Lâm Thanh Hàn càng thêm nhẹ giọng nói: "Mẹ và mommy gần đây có một số việc cần làm, mấy hôm nữa qua đón Điềm Điềm về được không? Điềm Điềm ngoan ngoãn ở chỗ bà nội đợi, mấy hôm nữa mẹ mua đồ ăn ngon cho Điềm Điềm".
"Dạ, vậy mommy đâu? Sao mommy không nói chuyện với Điềm Điềm?". Thẩm Điềm nhỏ giọng hỏi.
"Mommy tối hôm qua làm việc đến khuya, rất mệt mỏi, bây giờ còn đang ngủ".
"Dạ, vậy Điềm Điềm không tìm mommy, mấy ngày nữa mẹ nhớ qua đón con, Điềm Điềm nhớ mẹ, nhớ mommy".
"Ừm, mẹ cũng nhớ Điềm Điềm..." Lâm Thanh Hàn dỗ dành con gái một hồi lâu mới cúp điện thoại.
Cô thoáng đẩy cửa phòng Thẩm Tiện ra, nhìn thấy Thẩm Tiện ngoan ngoãn nằm sấp trên giường, không biết có phải do vết thương sau lưng còn đau hay không mà mày hơi nhăn lại, chiếc chăn đã sớm bị ném qua một bên, đôi chân thon dài duỗi thẳng trên giường, cảnh đẹp ngay dưới làn váy lúc ẩn lúc hiện.
Lâm Thanh Hàn do dự vài giây, cuối cùng vẫn nhặt chiếc chăn lên, nhẹ nhàng đắp lên người Thẩm Tiện.
Sau lưng Thẩm Tiện tuy rằng đỡ hơn so với tối qua nhưng vẫn không thể ngủ yên giấc, cả đêm bị đau tỉnh vài lần, cho đến khi trời chợt sáng mới ngủ được một chút, sau lưng bị một vật che lại, Thẩm Tiện liền tỉnh giấc, có thể là do thiếu ngủ, trong mắt vẫn còn mơ mơ màng màng, cả đêm không đắp chăn nên lúc mở miệng nói âm thanh hơi khàn khàn do cảm lạnh, "Thanh Hàn? Chào buổi sáng, sao em lại ở đây?".
"Lại đây xem chị như thế nào, sao giọng chị khàn rồi? Sau lưng còn đau lắm không?" Lâm Thanh Hàn từ tốn hỏi.
Thẩm Tiện còn hơi nghẹt mũi, giọng nói vẫn khàn khàn: "Không biết, có thể là tối qua bị cảm đi, không nghiêm trọng, chút nữa ngủ một giấc là khỏe, sau lưng cũng đỡ hơn một chút, nhưng hiện tại bị như này hẳn là không thể đi đón Điềm Điềm".
"Tôi nói với mẹ rồi, mấy hôm nay để Điềm Điềm ở chỗ mẹ, chờ vết thương của chị ổn rồi thì đón con về". Lâm Thanh Hàn quan sát Thẩm Tiện, khóe môi Thẩm Tiện vẫn còn sưng đỏ, đêm qua quá gấp gáp, cô chỉ lo thoa thuốc phía sau lưng, quên mất trên mặt.
Lâm Thanh Hàn xoay người đi vào phòng khách, từ hòm thuốc lấy ra một tuýp thuốc mỡ rồi quay về phòng Thẩm Tiện.
Thẩm Tiện nghe được động tĩnh nên nhìn về phía cửa phòng, hơi tò mò nhìn Lâm Thanh Hàn đi đi về về, thấy Lâm Thanh Hàn đi vài bước đến chỗ cô, cong lưng sờ sờ khóe môi cô.
Thẩm Tiện bị sờ nghệch mặt ra, hai bên tai vì ngại ngùng mà nổi lên màu đỏ, cho nên giữa chị em tốt với nhau có thể sờ khóe môi sao? Là do cô tối cổ nên không hiểu được?
Lâm Thanh Hàn thấy hai bên tai Thẩm Tiện biến thành màu hồng, cho rằng Thẩm Tiện hiểu lầm, cảm thấy có chút buồn cười, giải thích: "Khóe môi của chị sưng lên, thoa chút thuốc mỡ cho chị, nghĩ đi đâu vậy?".
"Không nghĩ đi đâu hết". Thẩm Tiện ngửa đầu nhìn Lâm Thanh Hàn, nói.
"Đừng lộn xộn". Lâm Thanh Hàn trét một ít thuốc mỡ lên đầu ngón tay, khom người xuống, một tay nâng cằm Thẩm Tiện không cho cô lộn xộn, một tay nhẹ nhàng bôi thuốc mỡ lên khóe môi cô.
Khoảng cách giữa hai người rất gần, Lâm Thanh Hàn chăm chú bôi thuốc cho Thẩm Tiện, Thẩm Tiện lại nhìn chằm chằm Lâm Thanh Hàn, Thanh Hàn nhà cô thật dễ nhìn, càng nhìn càng thấy đẹp.
Lâm Thanh Hàn sao có thể không cảm giác được có một ánh mắt nóng rực đang nhìn bản thân, dứt khoát dời tầm mắt, quả nhiên thấy được Thẩm Tiện đang ngây người nhìn cô chằm chằm.
Lâm Thanh Hàn thấy bản thân nhìn Thẩm Tiện mà chị ta còn nhìn cô chằm chằm, ngón tay thoáng dùng lực, lần này Thẩm Tiện bị đau, rít mạnh một hơi: "Ui, Thanh Hàn em nhẹ tay chút, hơi đau".
Lâm Thanh Hàn trừng mắt nhìn Thẩm Tiện, khóe môi hơi gợi lên, "Thoa xong rồi, bữa sáng cũng làm xong rồi, chị muốn ăn liền hay đợi chút nữa?".
"Tôi ngủ một chút rồi ăn, còn hơi buồn ngủ, em đi làm đi, yên tâm, tôi không có việc gì". Thẩm Tiện nằm sấp lên giường, cô vẫn còn hơi choáng váng.
"Được rồi, tôi tìm thuốc trị cảm cho chị, để ở trên bàn, chút nữa ăn xong nhớ uống thuốc".
"Ừm ừm, tôi biết rồi". Thẩm Tiện dúi đầu vào gối, nhắm mắt lại.
Lâm Thanh Hàn thấy Thẩm Tiện như vậy, lắc đầu cười cười, Thẩm Tiện có thế đánh cược tính mạng để bảo vệ cô, sau này cô ít nhất có thể không cần đề phòng Thẩm Tiện như lúc trước, nói không chừng vì có Điềm Điềm, hai người thật sự có thể làm bạn bè.
Cảnh sát tối hôm qua lấy khẩu cung, sáng nay lại lấy băng ghi hình của mấy cái cameras gần bệnh viện, cuối cùng xác định một chiếc xe màu đen, quan sát băng ghi hình của cameras ven đường, rất nhanh đã tìm được chỗ ở của Vương Tề.
Vương Tề và đàn em của hắn là khách quen của đồn cảnh sát, nhưng bọn họ đều rất biết cách chui qua khe hở của pháp luật, mặc dù là phạm pháp nhưng rất ít khi để lại nhược điểm, giống như chuyện lần này, Thẩm Tiện không có bị thương nghiêm trọng, bọn họ cũng chưa thực hiện hành vi mang tính tổn thương với Lâm Thanh Hàn, mặc dù cảnh sát tìm được bọn họ, cùng lắm chỉ có thể tạm giam vài ngày.
Vương Tề giống như đã chuẩn bị trước, lúc cảnh sát đến, năm tên ngày hôm qua đi tìm Lâm Thanh Hàn đều có mặt, thái độ nhận sai tương đối tốt, cảnh sát chỉ có thể bắt người đi, gọi điện cho Lâm Thanh Hàn đến để xác nhận nghi phạm.
Vì thế Lâm Thanh Hàn báo với Triệu chủ nhiệm một tiếng, sáng sớm liền đi đến Cục Cảnh Sát, xác nhận năm người này chính là năm người ngày hôm qua tập kích cô và Thẩm Tiện, ở Cục Cảnh Sát cho lời khai xong mới về bệnh viện.
Sự việc của Lâm Thanh Hàn ngày hôm qua đã nhanh chóng lan truyền trong bệnh viện, nói bậy nói bạ cũng có không ít, lúc cô đến bệnh viện, vài người đồng nghiệp dùng ánh mắt kì lạ nhìn cô.
Hàn Nhụy kéo Lâm Thanh Hàn vào phòng thay quần áo, "Thanh Hàn, hôm qua có chuyện gì xảy ra? Bệnh viện lan truyền chuyện của chị, nói bậy nói bạ cũng nhiều".
"Em trai chị không phải thiếu tiền người ta sao? Nó để bọn lưu manh tìm chị đòi tiền, chị không đứa bọn chúng liền đòi trói chị đi, cũng may ngày hôm qua Thẩm Tiện tới đón chị, nếu không thật sự không biết mọi chuyện sẽ đi đến đâu". Lâm Thanh Hàn nghĩ đến chuyện ngày hôm qua lại khó chịu trong lòng, em trai cô hại cô, đây là điều mà Lâm Thanh Hàn không bao giờ nghĩ đến.
"Như vậy sao, bọn họ lan truyền bậy bạ, rất khó nghe, nói chị với Thẩm Tiện trao đổi tin tức tố trong bệnh viện, có người nói còn khó nghe hơn". Hàn Nhụy vốn dĩ không muốn nói, nhưng dù cô không nói Lâm Thanh Hàn sớm muộn gì cũng biết, còn không bằng nói cho chị ấy biết sớm một chút, đỡ phải mọi người đều bàn tán mà chị ấy còn chưa hay biết gì.
"Hôm qua Thẩm Tiện một người đánh nhau với năm tên đàn ông, tin tức tố bị tiêu hao sạch sẽ, chị dùng tin tức tố của mình giúp chị ấy khôi phục tin tức tố, trừ chuyện này ra không còn gì khác, chị cũng không quản được miệng của người khác, bọn họ thích nói như nào thì nói, cảm ơn em, Hàn Nhụy". Lâm Thanh Hàn nhìn Hàn Nhụy, nói cảm ơn.
"Có gì mà cảm ơn, chỉ là muốn nói với chị, mấy người đó thích khua môi múa mép, chị đừng để trong lòng". Hàn Nhụy sợ Lâm Thanh Hàn bị mấy lời nói đó ảnh hưởng.
"Chị hiểu, chị không để trong lòng". Lâm Thanh Hàn cười nhẹ, hai người trở về phòng.
Lục Kiến Bạch từ sáng đến giờ đều cảm thấy như đứng đống lửa như ngồi đống than, lúc ăn bữa sáng ở nhà ăn, anh ta nghe được Lưu Văn Văn và Triệu Tình bàn tán sôi nổi chuyện của Lâm Thanh Hàn, Lục Kiến Bạch tức giận mà ăn không nổi, vốn dĩ việc Thẩm Tiện và Lâm Thanh Hàn ở chung đã khiến cho Lục Kiến Bạch cảm thấy rất có nguy cơ, bây giờ hay rồi, lại có tin hai người trao đổi tin tức tố trong phòng nghỉ, Lục Kiến Bạch tức đến giậm chân.
Nghe được tin Lâm Thanh Hàn đã tới bệnh viện, Lục Kiến Bạch gấp không chờ nổi chạy qua tìm Lâm Thanh Hàn, "Thanh Hàn, chuyện bọn họ nói nhất định không phải sự thật, sao em có thể ở phòng nghỉ cùng Thẩm Tiện..." Câu tiếp theo Lục Kiến Bạch còn chưa kịp nói.
"Là vì cứu tôi nên chị ấy tiêu hao hết tin tức tố, tôi không muốn tiếp tục giải thích, bọn họ thích nói như thế nào thì nói". Lâm Thanh Hàn sắp xếp giấy tờ trong tay, không muốn tiếp tục nói chuyện với Lục Kiến Bạch.
Lục Kiến Bạch thấy Lâm Thanh Hàn không muốn nói chuyện cũng không thể nói thêm gì nữa, nhíu mày nhìn Lâm Thanh Hàn một cái, xoay người trở về văn phòng, bực bội gãi đầu tóc, anh ta cảm thấy sự tình lẽ ra không nên giống hiện tại, nhưng đến cuối cùng anh ta cũng không nói được không đúng ở chỗ nào, thậm chí anh ta còn hơi hoài niệm những ngày Thẩm Tiện tìm Lâm Thanh Hàn đòi tiền, Thẩm Tiện thay đổi khiến anh ta trở tay không kịp, đặc biệt là khi biết việc Lâm Thanh Hàn thật sự dùng tin tức tố để giúp Thẩm Tiện, điều này khiến cho Lục Kiến Bạch khó chịu trong lòng, thậm chí không hiểu bản thân rốt cuộc thua Thẩm Tiện chỗ nào.
"Ê, Văn Văn, vừa rồi cô có nghe nói bác sĩ Lục đi tìm Lâm Thanh Hàn, lúc trở về mặt mày trở nên xám xịt chưa". Triệu Tình vội vàng chia sẻ với Lưu Văn Văn tin tức tốt mà bản thân nghe được.
"Đương nhiên nghe rồi, cửa văn phòng bị đóng sập vang to vậy mà, Lâm Thanh Hàn xứng đáng, đã dây dưa không rõ với vợ trước còn muốn quyến rũ bác sĩ Lục".
"Đúng đúng, cô ta cũng không nhìn xem bản thân là cái dạng gì, suốt ngày lả lơi ong bướm, còn không phải ỷ vào việc cô ta là Omega sao?".
"Bây giờ bác sĩ Lục cũng nên thấy rõ gương mặt thật của cô ta, mỗi ngày đều giả bộ thanh cao, cuối cùng lại cùng với vợ trước làm loại chuyện đó trong phòng nghỉ". Lưu Văn Văn còn muốn nói tiếp, bị một tiếng ho khan phía sau đánh gãy.
"Bệnh viện là nơi mấy cô nhiều chuyện sao? Mấy cô rảnh rỗi như vậy?" Triệu chủ nhiệm lần trước mời tiệc liền phát hiện hai người này không hợp với Lâm Thanh Hàn, lúc đó cô vừa đến bệnh viện nên không biết lý do, được một đoạn thời gian thì phát hiện, Lâm Thanh Hàn đi làm đúng khuôn phép, công việc cần hoàn thành đều hoàn thành tốt, còn hai người này thì thích lười biếng, thích bàn tán chuyện người khác, một trời một vực.
"Triệu chủ nhiệm, tụi em đi làm đây, có người bệnh cần đổi dịch". Triệu Tình lôi kéo Lưu Văn Văn, tìm một cái bậc thang cho chính mình.
Giữa trưa, Lâm Thanh Hàn nhìn di động vài lần, quyết định gọi cho Thẩm Tiện, trong điện thoại truyền đến giọng nói giống như trong trẻo hơn buổi sáng một ít.
"Thanh Hàn? Sao vậy?" Thẩm Tiện vừa ngủ thêm một giấc nên tinh thần tốt hơn nhiều, sau lưng cũng không đau như trước, vừa mới ăn xong phần cơm buổi sáng Lâm Thanh Hàn chuẩn bị cho cô.
"Uống thuốc chưa? Giọng có đỡ hơn chút nào không?" Lâm Thanh Hàn dịu dàng hỏi, nhớ đến hình ảnh Thẩm Tiện khàn khàn nói chuyện lúc sáng, môi không tự giác hơi gợi lên.
"Đang chuẩn bị uống, hẳn là không có việc gì, em cũng nhanh đi ăn trưa đi, yên tâm". Thẩm Tiện nhận được cuộc gọi của Lâm Thanh Hàn còn đang rất vui vẻ, đây là phần thưởng khi giá trị hảo cảm từ âm thành 0 sao? Cô quá thích!
"Ừ, chị uống thuốc cảm xong lại ngủ thêm một chút, buổi tối tôi về thoa thuốc cho chị". Lâm Thanh Hàn lại dặn dò vài câu mới cúp điện thoại.
Hàn Nhụy sờ cằm, suy tư nhìn Lâm Thanh Hàn, từ khi Thẩm Tiện đi khách sạn đón Lâm Thanh Hàn, cô đã thấy quan hệ giữa hai người này nhất định không đơn giản chỉ là vợ trước, bây giờ nhìn cách hai người ở chung, cô đều cảm thấy hơi ngọt.
Thẩm Tiện uống thuốc cảm xong, chỉnh đồng hồ báo thức, cô không yên tâm Lâm Thanh Hàn một mình về nhà, cô nghĩ bản thân ngủ một giấc dậy đã đỡ hơn nhiều, có thể đi đón Lâm Thanh Hàn.
Thẩm Tiện tính toán thời gian Lâm Thanh Hàn tan làm, cô gọi một chiếc taxi đi đến bệnh viện, vừa vào cổng liền gặp hai cô bé y tá ngày hôm qua.
"Là chị à, tới tìm bác sĩ Lâm sao? Chị đợi chút, em đi kêu chị ấy". Một bé y tá có chút hưng phấn đi qua khoa chẩn đoán hình ảnh tìm Lâm Thanh Hàn.
"Bác sĩ Lâm, Alpha nhà chị đang ở cửa chờ chị nè". Y tá đỏ mặt nói, cô cảm thấy Lâm Thanh Hàn và Alpha nhà chị ấy đứng chung nhìn rất xứng đôi.
Lâm Thanh Hàn nghe vậy nhíu nhíu mày, cô cũng thu dọn xong đồ đạc đang chuẩn bị đi về, vì thế dứt khoát đeo túi xách đi ra ngoài, thấy Thẩm Tiện đang đứng ở cửa thì hơi tức giận, vết thương của chị ấy còn chưa ổn đã chạy đến đây, vì thế trong giọng nói có hơi khó chịu: "Chị đến đây làm gì?".
Thẩm Tiện vừa rồi đứng ở đây một hồi liền cảm giác có không ít ánh mắt đang đánh giá bản thân, phần lớn đều mang theo ý đùa cợt, lại nhớ đến việc xảy ra hôm qua, cho nên việc tối qua vẫn mang đến ảnh hưởng không tốt cho Lâm Thanh Hàn?
Thẩm Tiện thấy ngữ khí của Lâm Thanh Hàn không tốt, tưởng em ấy giận việc cô đến đây sẽ tạo điều kiện cho tin đồn nhảm lan truyền, ánh mắt mang theo xin lỗi nói: "Xin lỗi, tôi không biết tôi đến sẽ thành như vậy, tôi lo lắng em một mình tan làm không an toàn".
Lâm Thanh Hàn nghe Thẩm Tiện nói vậy cũng từ tốn lại, cô không tức giận vì mấy tin đồn nhảm nhí đó, cô giận là vì Thẩm Tiện không chịu ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, rõ ràng vết thương chưa hồi phục, lại đang bị cảm, vậy mà còn chạy đến đây tìm cô, nghĩ là nghĩ như vậy nhưng trong lòng vẫn cảm thấy có chút ấm áp, bây giờ thấy Thẩm Tiện cẩn thận xin lỗi, cô hơi hụt hẫng.
"Tôi không trách chị, tôi sợ vết thương sau lưng chị không hồi phục tốt, đi thôi, về nhà". Lâm Thanh Hàn nói, nắm cổ tay Thẩm Tiện đi ra ngoài, không quan tâm người khác có nhìn thấy không.
Bộ dạng này của Thẩm Tiện không thể ngồi xe máy, hai người chỉ có thể bắt taxi về nhà, sau khi ngồi vào xe, vì lưng không thể dựa vào mặt ghế phía sau, Thẩm Tiện chỉ có thể ngồi thẳng lưng.
Lâm Thanh Hàn thấy cô như vậy, trong lòng hơi hụt hẫng, vết thương của Thẩm Tiện còn chưa ổn đã muốn đi đón cô, lúc chị ấy đến bệnh viện hẳn là cũng dùng tư thế này ngồi suốt đoạn đường đi?
Lâm Thanh Hàn nghĩ, mím môi, tận lực dùng giọng như bình thường nói: "Ngồi vậy không thoải mái, chị muốn nằm trên đùi tôi một lát không?".
Thẩm Tiện nhìn nhìn Lâm Thanh Hàn, gật đầu, xem ra Thanh Hàn cũng đau lòng cô sao, hơn nữa, nằm trên đùi bạn tốt nghỉ một lát hẳn cũng là chuyện bình thường đi?
Không nghĩ đến, sau khi Thẩm Tiện nghiêng người nằm xuống, trên má Lâm Thanh Hàn lại dần biến thành màu hồng.