Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lúc Thẩm Tiện đến nhà trẻ thì đã hơi muộn, chỉ còn nhóc con và một ít bạn nhỏ khác đang được cô giáo trông chừng, nhóc con thấy Thẩm Tiện đến thì vui mừng nhảy nhót, chân nhỏ chạy qua, hơi ấm ức dùng khuôn mặt cọ lên người Thẩm Tiện làm nũng, "Hôm nay mommy đến trễ, Điềm Điềm đợi một hồi ~".
Thẩm Tiện thấy bộ dạng làm nũng của nhóc con, tâm như tan ra, bế nhóc con lên dỗ dành: "Ừ, là mommy sai, chút nữa mua đồ ăn ngon cho Điềm Điềm".
"Dạ". Thẩm Điềm lại cọ Thẩm Tiện, làm nũng thêm một hồi mới nhảy xuống đất.
Hai người đi đón Lâm Thanh Hàn cũng trễ hơn bình thường một chút, Thẩm Tiện vừa dừng xe liền thấy Lục Kiến Bạch và Lâm Thanh Hàn đứng cách đó không xa, họ đang nói gì đó, Lâm Thanh Hàn nhíu mày lại, hiển nhiên là đang không muốn tiếp tục nói chuyện với Lục Kiến Bạch.
Thẩm Tiện thấy vậy vội vàng dừng xe, bước nhanh qua, quan tâm nói: "Thanh Hàn, hôm nay nhà dì ba có chút việc, tôi đi phụ một tay nên đến trễ, em chờ lâu chưa".
Lâm Thanh Hàn thấy Thẩm Tiện đến thì thở phào nhẹ nhõm, cô cảm thấy so với nói chuyện với Lục Kiến Bạch, nói chuyện với Thẩm Tiện thoải mái hơn nhiều, ngay cả giọng nói cũng không tự giác mà nhẹ nhàng hơn: "Không lâu, tôi cũng mới vừa ra, vất vả chị, còn muốn đến đón tôi".
Thẩm Tiện cười cười, thuần thục cầm lấy túi xách của Lâm Thanh Hàn, "Có gì mà vất vả, đều là chuyện nên làm mà".
Trong lúc hai người nói chuyện, Lục Kiến Bạch hoàn toàn chen miệng không được, chờ đến lúc Thẩm Tiện và Lâm Thanh Hàn muốn đi qua chỗ đậu xe mới nhớ đến bên cạnh còn đang đứng một người, Lâm Thanh Hàn nhìn Lục Kiến Bạch một cái, mở miệng nói: "Bác sĩ Lục, nếu không còn gì anh cũng nên sớm về nhà đi, chúng tôi đi trước".
Lục Kiến Bạch cắn chặt rằng, cố kìm nén cơn tức giận, không nói gì nhìn bóng dáng hai người rời đi.
Thẩm Tiện vừa đi vừa hỏi: "Anh ta lại làm phiền em?".
Lâm Thanh Hàn lắc đầu nói: "Này thì không, chỉ là một hai đòi đưa tôi về, tôi đã nói không cần nhưng vẫn luôn dây dưa nói muốn đưa tôi về, may là chị kịp đến".
Lâm Thanh Hàn nghĩ nghĩ, lại tiếp tục nói: "Trước đó bác sĩ Lục cũng không phải người như vậy, không biết bị làm sao, biến thành bộ dạng bây giờ".
Thẩm Tiện cười khẽ một tiếng, trả lời: "Này rất bình thường, con người có thể sẽ thay đổi, tốt hay xấu đều có khả năng, sau này đừng đến gần anh ta quá là được".
"Ừ, tôi biết rồi". Lâm Thanh Hàn gật đầu, nhìn thoáng qua Thẩm Tiện, thật ra đối với cô mà nói, không ai thay đổi nhiều bằng Thẩm Tiện.
Trên đường về, Thẩm Tiện chia sẻ chuyện của Triệu Kiến Nghiệp với Lâm Thanh Hàn, Lâm Thanh Hàn nghĩ nghĩ, nói: "Vậy khi nào chúng ta đi thăm dượng ba?". Trước đó Lâm Thanh Hàn cũng từng tiếp xúc với Phương Tĩnh Bình, biết cả nhà Phương Tĩnh Bình đều là người tốt.
"Chờ mấy ngày nữa làm phẫu thuật chúng ta đi thăm đi, nhìn xem có chỗ nào cần giúp đỡ không". Thẩm Tiện nghĩ nghĩ nói, dù sao bây giờ Triệu Kiến Nghiệp đang truyền dịch, chờ ảnh chụp x-quang có kết quả là có thể chuẩn bị làm phẫu thuật.
"Ừ". Lâm Thanh Hàn trả lời.
Buổi tối, Phương Tĩnh Bình để Triệu Kiến Nghiệp nằm nghỉ ngơi, sau đó gọi điện cho Phương Tĩnh Lan, "Chị hai, hôm nay cảm ơn Thẩm Tiện, mấy tài xế taxi vừa thấy Kiến Nghiệp một chân không tiện đi lại đều không muốn chở, ít nhiều cũng nhờ Thẩm Tiện, hôm nay đi theo bọn em gần cả ngày, có ảnh hưởng đến công việc của nó không".
Phương Tĩnh Lan cười nói: "Không có việc gì, bây giờ Thẩm Tiện rất biết sắp xếp, em cứ yên tâm đi, sẽ không làm chậm trễ công việc của nó, nếu em có việc gì cần cứ gọi cho cháu nó, em đó, không phải chị muốn nói em, người một nhà cần gì khách sáo như vậy, có việc cần cứ gọi điện thoại, đừng có chuyện gì cũng một mình chịu đựng, bây giờ Thẩm Tiện có thể để người lớn trong nhà nhờ vả".
"Haiz, em biết rồi chị hai, hôm nay Hiểu Yến còn nói với em, chị của nó thật sự thay đổi, em cũng vui vẻ thay chị, chị hai, bây giờ cuộc sống coi như có hi vọng". Trong giọng nói của Phương Tĩnh Bình cũng tràn đầy vui vẻ, cũng không phải vì Thẩm Tiện lần này giúp đỡ, trước đó Phương Tĩnh Lan vì chuyện của Thẩm Tiện mà uống thuốc ngủ hai lần, trong đó có một lần suýt nữa không kịp cứu.
Phương Tĩnh Bình còn nhớ rõ ràng, đó là một đêm mùa đông, Thẩm Tiện thiếu người ta mấy trăm ngàn tiền cờ bạc, Phương Tĩnh Lan đành phải bán căn nhà 120 mét vuông để trả nợ, Lâm Thanh Hàn và Thẩm Tiện cũng ly hôn, Thẩm Văn Khang thì bị chọc tức đến mức đột quỵ, sau này cũng không dậy nổi, mỗi ngày đi đường đều phải dùng xe hỗ trợ, chồng bị bệnh, con gái là một cái động không đáy, Phương Tĩnh Lan nhân lúc chuẩn bị ngủ uống hơn nửa bình thuốc ngủ, nếu không phải buổi sáng Thẩm Văn Khang thấy Phương Tĩnh Lan dậy trễ hơn bình thường nên đẩy xe đi vào phòng gọi bà thì mạng của Phương Tĩnh Lan đã cứu không nổi.
Tuy bị bệnh nhưng dù sao trước đó Thẩm Văn Khang cũng là bác sĩ trong bệnh viện, nhìn ra Phương Tĩnh Lan sắc mặt trắng bệch, chỉ có thể vội vã đẩy xe hỗ trợ đi tìm điện thoại, vì tay chân không tiện nên Thẩm Văn Khang tốn gần mười phút mới tìm được số điện thoại của Phương Tĩnh Bình, đáng tiếc ông cũng không nói rõ ràng được, may mắn Phương Tĩnh Bình và Triệu Kiến Nghiệp nghe được giọng điệu gấp gáp của ông, vội vàng bắt xe chạy qua, lúc đến mới phát hiện Phương Tĩnh Lan không thích hợp, hai vợ chồng quyết định gọi 120 nhưng bên đó không chịu nâng người xuống lầu, hai vợ chồng Phương Tĩnh Bình đành nâng Phương Tĩnh Lan đi xuống, sau đó mới thuận lợi ngồi vào xe cứu thương đi bệnh viện súc ruột, nhặt về một cái mạng.
Bây giờ Thẩm Tiện có thể thay đổi, Phương Tĩnh Bình từ đáy lòng mà vui vẻ, trước đó Thẩm Tiện làm ra những chuyện kia bà đã sắp tức chết rồi, nói chi là chị hai?
Phương Tĩnh Lan thở dài, cười cười nói: "Đúng vậy, trước giờ chưa từng cảm thấy cuộc sống có hy vọng, chị không cầu Thẩm Tiện có thể làm nên chuyện lớn, nó có thể giống người ta, yên ổn sống qua ngày như bây giờ là tốt rồi".
"Chị hai, khổ tận cam lai, ngày lành còn ở phía sau mà".
"Hy vọng đi". Lúc Phương Tĩnh Lan buông điện thoại, hốc mắt vẫn còn đỏ rực, trước đó mấy chị em trong nhà nói đến Thẩm Tiện phần lớn đều nói việc Thẩm Tiện lại đến nhà họ đòi tiền, vì thế đối với Phương Tĩnh Lan mà nói, nghe được người khác khích lệ Thẩm Tiện là một trải nghiệm mới lạ, có lẽ đối với người khác, con của bọn họ được khen là chuyện rất bình thường nhưng đối với Phương Tĩnh Lan, đây là một việc xa xỉ.
Bên kia, Thẩm Tiện như hứa hẹn mà mua cho nhóc con không ít trái cây, gần đây ngoại trừ măng cụt, nhóc con còn thích trái nhãn, cho nên bây giờ xuất hiện hình ảnh Thẩm Tiện ngồi một bên lột vỏ, tiện tay loại bỏ hạt nhãn, nhóc con vui vẻ cầm muỗng múc thịt nhãn ăn.
Lâm Thanh Hàn nhìn một lớn một nhỏ, ý cười trong mắt ngày càng nhiều, không quên dặn dò nói: "Không thể ăn quá nhiều nhãn, nếu không dễ bị nóng trong người, Thẩm Tiện, chị lột thêm mấy trái là được rồi, coi chừng chút nữa chảy máu mũi".
Thẩm Tiện cười trả lời: "Được rồi, vậy Điềm Điềm ăn thêm mấy trái, còn lại để ngày mai ăn tiếp được không?".
"Dạ ~". Thẩm Điềm ngoan ngoãn trả lời, vừa nói vừa nhăn mũi nhỏ, cười với Thẩm Tiện.
Tìm cho nhóc con một bộ phim hoạt hình để dời đi lực chú ý, quả nhiên Thẩm Điềm nghiêm túc nhìn chằm chằm TV.
Thẩm Tiện ngồi ở một bên cũng không dừng động tác, lột thịt nhãn bỏ vào cái chén khác, chỉ một lát sau đã lột đầy một chén nhỏ, Thẩm Tiện đứng dậy, ngồi xuống cạnh Lâm Thanh Hàn, đưa chén nhỏ qua, nói: "Thanh Hàn, em cũng ăn đi, tôi lột xong rồi".
Lâm Thanh Hàn giương mắt nhìn Thẩm Tiện một cái, không nghĩ đến Thẩm Tiện còn lột nhãn cho bản thân, lỗ tai hơi đỏ lên, giả vờ bình tĩnh nói: "Cảm ơn".
"Không cần, tiện tay nên lột". Thẩm Tiện cười nói.
Lâm Thanh Hàn ăn thịt nhãn trong chén nhỏ, tầm mắt nhìn vào chiếc điện thoại đang download nãy giờ, Thẩm Tiện cũng nhìn qua, giống như nhớ đến cái gì, Thẩm Tiện lấy khăn ướt lau lau tay, đứng dậy, đi vào phòng lấy chiếc điện thoại đã mua trước đó, lần trước muốn đưa cho Lâm Thanh Hàn, kết quả đưa không được.
Thẩm Tiện từ phòng ngủ lấy điện thoại ra, một lần nữa ngồi xuống cạnh Lâm Thanh Hàn, nói: "Thanh Hàn, điện thoại của em cần đổi rồi, em xem, hư thành cái dạng này, dùng cái này đi, được không?". Thẩm Tiện nói, lấy chiếc điện thoại mới ra khỏi hộp.
Thấy Lâm Thanh Hàn không trả lời, Thẩm Tiện lại tiếp tục nói: "Thanh Hàn, đều là người một nhà, không cần khách sáo như vậy đi, hơn nữa, tôi ở chỗ này em cũng không thu tiền thuê nhà của tôi nha, nếu em không chịu nhận nó, vậy sau này mỗi tháng tôi đưa tiền thuê nhà cho em".
Lâm Thanh Hàn nhìn Thẩm Tiện, rút điện thoại từ tay Thẩm Tiện ra.
"Vậy mới đúng chứ, nếu không em cứ xài chiếc điện thoại kia, lỡ có gặp chuyện gì gấp, mở ứng dụng còn mở không lên".
Lâm Thanh Hàn lấy sim từ điện thoại cũ ra, gắn vào điện thoại mới, dùng thử, đúng là mượt hơn rất nhiều so với điện thoại cũ.
Thẩm Tiện lại tiếp tục lấy ra ốp điện thoại đã mua ra, bản thân cô xài một chiếc ốp màu hồng in hình chú chó, chiếc ốp đưa cho Lâm Thanh Hàn là một chiếc màu hồng in hình chú mèo, đưa xong còn không quên cầm điện thoại lên khoe khoang, "Thanh Hàn, em xem, ốp lưng của hai đứa mình là một bộ". Thẩm Tiện nghĩ, cùng bạn thân kiêm chị em tốt dùng chung một bộ ốp lưng hẳn cũng là chuyện hết sức bình thường đi?
Lâm Thanh Hàn thấy hai chiếc ốp lưng giống nhau từ màu sắc đến hình dạng, lỗ tai càng đỏ, trừng mắt Thẩm Tiện một cái nói: "Trẻ con, ai thèm dùng ốp điện thoại của chị".
"Sao lại trẻ con? Chó mèo đáng yêu mà, Điềm Điềm nhìn xem, đáng yêu không?". Thẩm Tiện nói, còn kêu nhóc con phân xử.
Nhóc con nhìn hai cái ốp lưng, nghiêm túc gật gật đầu, dùng giọng trẻ con nói: "Đáng yêu, Điềm Điềm thích".
Thẩm Tiện buồn cười, nhìn chằm chằm Lâm Thanh Hàn, Lâm Thanh Hàn đỏ lỗ tai đẩy Thẩm Tiện một cái rồi đứng dậy, một tay cầm điện thoại cùng ốp lưng, một tay bế Thẩm Điềm lên, vừa đi vừa nói chuyện: "Điềm Điềm, chúng ta đi ngủ, không để ý đến mommy của con, chịu không?".
Thẩm Điềm không biết tại sao mẹ không để ý tới mommy, nhưng lại cảm thấy rất thú vị, ở trong lòng Lâm Thanh Hàn vui vẻ lên, "Dạ được ~ Điềm Điềm nghe lời mẹ".
Thẩm Tiện ngồi trên sô pha cười nói: "Được lắm, đồ không lương tâm, đã quên lúc nãy là ai lột thịt nhãn cho con?".
Thẩm Điềm giống như nhớ tới hương vị của trái nhãn, nhanh chóng sửa miệng: "Không phải, Điềm Điềm cũng nghe lời mommy ~".
Lâm Thanh Hàn buồn cười, đung đưa đứa nhóc vừa nghe đến ăn liền thay đổi này: "Con nha, mèo nhỏ ham ăn".
"Hì hì..." Thẩm Điềm dựa vào lòng Lâm Thanh Hàn, vui vẻ cười.
Ngày hôm sau, lúc ăn bữa sáng, Thẩm Tiện nhạy bén phát hiện Lâm Thanh Hàn sử dụng chiếc ốp lưng hình con mèo hôm qua, lập tức cười, hỏi Lâm Thanh Hàn: "Thanh Hàn, không phải hôm qua em nói trẻ con sao? Sao hôm nay lại xài?".
Lâm Thanh Hàn không được tự nhiên nhìn thoáng qua Thẩm Tiện, "Tôi sợ làm trầy điện thoại, hơn nữa bây giờ chỉ có sẵn cái ốp lưng này, tôi không xài nó thì xài cái gì? Chị đừng nghĩ nhiều".
Thẩm Tiện hoàn toàn không biết có thể nghĩ nhiều cái gì, cười trả lời: "Em thích là tốt rồi".
"Tôi không thích, là do không còn cách nào khác, chỉ có thể dùng cái này". Lâm Thanh Hàn sửa đúng nói.
"Đúng vậy, em nói cái gì thì là cái đó". Thẩm Tiện cười nói.
Nhóc con không biết hai người nói cái gì, nhưng thấy Thẩm Tiện cười cũng vui vẻ cười theo.