Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Bên kia điện thoại có tiếng cãi cọ ầm ĩ, giọng nói của Lâm Thanh Hàn truyền đến: "Thẩm Tiện, cô đưa con đến chỗ mẹ trước, tôi ở bên này có chút chuyện, chút nữa tôi qua đó đón Điềm Điềm".
"Được rồi, chỗ em có chuyện gì, cần tôi đi qua đó không?" Thẩm Tiện chỉ nghe được bên kia có giọng nam đang nói vay tiền gì đó, cô có chút không yên tâm.
"Không có việc gì, cô chăm sóc tốt cho Điềm Điềm là được". Lâm Thanh Hàn nói xong liền vội vàng tắt điện thoại.
Thẩm Tiện vẫn không yên tâm, bế Thẩm Điềm lên, "Điềm Điềm, mommy đưa con về nhà của bà nội trước được không? Chỗ làm của mẹ có chút việc, chút nữa mommy đi đón mẹ được không?"
Thẩm Điềm vừa nghe mẹ có việc lập tức ngoan ngoãn nói: "Dạ, vậy Điềm Điềm ngoan ngoãn đợi mẹ với mommy".
Thẩm Tiện cũng không chậm trễ, vội vàng đưa Thẩm Điềm về nhà.
"Sao vậy, làm gì gấp như vậy?" Phương Tĩnh Lan nhìn đứa nhỏ trong ngực mình, nghi hoặc hỏi.
"Bên Thanh Hàn giống như có chuyện, con chạy qua đó một chuyến, trở về giải thích cho mẹ". Thẩm Tiện vội vàng chạy ra ngoài, bắt xe tới bệnh viện Lâm Thanh Hàn công tác.
Quả nhiên ở cổng lớn bệnh viện liền nhìn thấy một người con trai đang lội kéo Lâm Thanh Hàn, giọng điệu không phải người tốt, người đó đang nói gì đó, bên cạnh còn có không ít người xem náo nhiệt, người thật sự trợ giúp Lâm Thanh Hàn chỉ có người con trai đứng bên cạnh cô ấy.
Thẩm Tiện không đứng xem lâu, bước qua vài bước, đem người nam kia kéo lùi về sau mấy bước.
Người kia khoát tay, lớn tiếng quát: "Mẹ nó, ai đẩy tao, vừa lúc, tao còn muốn tìm người đền tiền thuốc men đây".
Thấy rõ người đến là Thẩm Tiện, Lâm Chí Tân cười khinh thường: "Chà, này không phải là vợ trước của chị tôi sao? Cô còn có mặt mũi quản tôi, chị của tôi tại sao cùng cô ly hôn, trong lòng cô không rõ sao? Nếu cô có tiền, dứt khoát cho tôi, đỡ cho tôi còn phải tới tìm chị tôi lấy, còn không tôi liền tìm anh rễ mới lấy".
Lâm Thanh Hàn sắc mặt lạnh lùng: "Lâm Chí Tân, cậu đừng nói bậy, tôi không có tiền cho cậu, sau này đừng tới nơi làm việc của tôi".
"Chị, em nói mị lực của chị không giảm nha, chị rể cũ không bỏ được chị, anh rể mới cũng ở đây, thật là đào hoa nha". Lâm Chí Tân tùy tiện nói.
"Đừng nói bậy, Lục bác sĩ là đồng nghiệp của tôi, tôi không có tiền cho cậu, đừng ở đây mất mặt xấu hổ". Lâm Thanh Hàn đẩy Lâm Chí Tân vài cái, nhưng không đẩy nổi.
"Tiểu Lâm, cậu làm vậy là không đúng, cậu đã hai mươi mấy tuổi, làm sao có thể mỗi ngày tìm chị gái cậu đòi tiền?" Lục Kiến Bạch đẩy đẩy mắt kính trên mũi, mở miệng khuyên.
"Ui cha, thế nào, còn chưa là anh rể đã muốn dạy tôi? Lại đây nhìn một cái, nhìn một cái, anh muốn tôi thừa nhận anh làm anh rể của tôi, vậy cho tôi chút tiền trước rồi nói, tôi nhìn xem anh có đủ tư cách làm anh rể tôi không". Lâm Chí Tân không sợ mất mặt chút nào, rung đùi đắc ý nói.
"Bác sĩ Lục, anh nhanh đi trước đi, việc của tôi, tôi tự giải quyết".
Mấy tiểu hộ sĩ bên cạnh cũng không chịu ngồi yên, "Đúng vậy, Lâm Thanh Hàn có người em trai như vậy, ai cũng không dám cưới cô ấy, hơn nữa còn là tái hôn, con cổ cũng ba tuổi rồi, không biết tự tin ở đâu ra, một hai phải dính lấy bác sĩ Lục".
"Đúng vậy, con đều lớn như vậy, tôi đã sớm không thích cổ".
Hai tiểu hộ sĩ bên kia một người là Lưu Văn Văn, một người là Triệu Tình, ngày thường không có cách nào đối phó Lâm Thanh Hàn, hơn nữa còn có ý với Lục Kiến Bạch, hôm nay nhìn thấy Lâm Thanh Hàn xấu mặt, hận không thể hung hăng chế nhạo cô ấy.
Giọng nói của hai người không lớn không nhỏ, Thẩm Tiện nghe xong cũng hiểu rõ, cô lạnh mặt hướng về phía người bên cạnh nói: "Không giúp đỡ thì tránh ra, đây không phải chỗ cho mấy cô chế giễu, đi làm thì làm cho tốt đi, đừng có mỗi ngày đi làm đều giống như hậu cung tranh sủng".
Trên mặt Lưu Văn Văn cùng Triệu Tĩnh lập tức giận dữ: "Ai muốn coi chuyện nhà mấy người, Triệu Tình, chúng ta đi thôi, tôi mời cậu đi làm móng tay".
"Được, ai rảnh nhìn mấy người, chướng mắt". Triệu Tình phụ họa nói.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Mùa Xuân Trong Đôi Mắt Tôi
2. Đại Sư Linh Châu
3. Năm Tháng Yêu Thương
4. Tôi Mắc Bệnh Chỉ Có Thể Nói Sự Thật
=====================================
Đuổi được mấy người đứng nhìn, Thẩm Tiện mới lạnh giọng nói với Lâm Chí Tân: "Cút xa được bao nhiêu thì cút cho tôi, tôi còn không có đòi tiền cậu, cậu còn dám đòi tiền tôi? Có bản lĩnh".
"Thế nào? Tôi đòi tiền chị tôi là thiên kinh địa nghĩa, cho dù đi tới chỗ mẹ tôi nói chuyện, mẹ tôi cũng bắt chị ta để tiền cho tôi cưới vợ, tôi không có tiền, chị của tôi muốn để tôi chết đói, hai cái chị rể, anh rể cũng không cho tôi tiền, mọi người lại đây, mọi người lại đây nhìn một chút ~" Lâm Chí Tân dứt khoát ngối xuống đất, vừa lăn lộn khóc lóc vừa la hét".
Thẩm Tiện quay đầu, nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Lâm Thanh Hàn đều bị tức giận đến đỏ lên nhưng vẫn nắm chặt hai tay, cật lực chịu đựng, đứa em trai này biết rõ Lâm Thanh Hàn không muốn mất mặt mới làm vậy để uy hiếp cô ấy, đối phó với loại người này, chỉ có cách là bản thân cũng phải không biết xấu hổ.
Thẩm Tiện dứt khoát, lưu loát đạp Lâm Chí Tân một cái, Lâm Chí Tân bị đá sửng sốt.
"Nếu cậu đã nói tôi là chị rể của cậu, vậy tôi phải dạy dỗ cậu làm người, không để cậu chỉ biết làm loạn". Thẩm Tiện lắc lắc cổ tay cổ chân, đời trước cô luyện tập cũng không ít, hơn nữa gần đây lúc vận động cô có thể cảm nhận rõ ràng thân thể mình so với trước kia khỏe hơn nhiều, cô hiểu rõ Lâm Chí Tân là một đứa phế vật chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, cô chỉ cần đánh cậu ta mấy trận, cậu ta sẽ không dám tiếp tục đến đây đòi tiền.
"Mẹ nó, cô dám đánh tôi? Không sợ tôi báo cảnh sát?" Lâm Chí Tân còn chưa kịp phản ứng.
"Tốt nha, tôi còn đang lo không ai báo cảnh sát đây, cậu vừa rồi la lối khóc lóc, ăn nói bậy bạ tôi đều quay lại rồi, đúng lúc, cậu đi đến Cục Cảnh Sát báo đi, sau này cậu đến quấy rầy Thanh Hàn, có cái tiền án cũng tốt, loại người như cậu chính là thiếu đánh". Thẩm Tiện trừng mắt với Lâm Chí Tân, xem cậu ta còn muốn làm cái gì.
"Cô cút cho tôi, Thẩm Tiện cô cho rằng mình là ai? Còn dám lại đây dạy tôi? Tôi đánh chết cô". Nói xong liền nhào về phía Thẩm Tiện.
Nhưng Lâm Chí Tân chính là thùng rỗng kêu to, chỉ có thể hù dọa, bản thân cậu ta cũng không có sức lực gì, Thẩm Tiện túm lấy cổ tay cậu ta vặn một cái, dưới chân lại đạp một đạp, Lâm Chí Tân lần nữa bị Thẩm Tiện đánh ngã.
Cậu ta không tin được, lại đánh một quyền về phía Thẩm Tiện, Thẩm Tiện nhanh chóng né qua, thuận thế túm lấy Lâm Chí Tân, trực tiếp quăng cậu ta ngã xuống đất, cậu ta biết lúc này không thể tiếp tục đánh, hai lần ngã này cũng không nhẹ, liền muốn tóm lấy Lâm Thanh Hàn đòi tiền, ai ngờ Thẩm Tiện trực tiếp che chở trước người Lâm Thanh Hàn, liếc nhìn Lâm Chí Tân, "Có chuyện gì thì nói với tôi, cậu cách xa em ấy một chút".
"Tôi cùng chị tôi nói chuyện, liên quan gì đến cô, chị, thứ lưu manh này đánh em đau quá". Vừa nói vừa dùng tay chỉ Thẩm Tiện, kết quả ngón trỏ bị Thẩm Tiện trực tiếp bẻ ngược.
"Không nói được lời đàng hoàng thì đừng nói, miệng dơ như vậy, muốn tôi súc miệng cho cậu?" tay Thẩm Tiện dùng lực một chút, Lâm Chí Tân bị bẻ ngón tay đau đến rên rỉ.
"Chị, chị rể, em không cần tiền, từ bỏ, chị, chị mau xin chị rể, ngón tay của tôi sắp bị bẻ gãy, chị còn không kêu cô ta buông tay, tôi sẽ nói với mẹ, mẹ thương tôi nhất, chị mau kêu cô ta buông tay". Lâm Chí Tân đau đến chảy mồ hôi.
Đời trước Thẩm Tiện tham gia không ít lớp huấn luyện, cô biết rõ đánh chỗ nào có thể làm người khác đau nhưng không để lại dấu vết, nghe thấy Lâm Chí Tân không biết sửa đổi còn muốn cáo trạng, lập tức đạp một phát vào đùi cậu ta, "Tôi thấy cậu không đau chút nào, còn có thể nhớ tới việc cáo trạng, nói, về sau còn dám lại đây đòi tiền hay không".
"A, thật sự không dám nữa, chị rể, tay của em sắp bị chị bẻ gãy, em sai rồi, thật sự không dám tìm chị em đòi tiền nữa, em đi liền".
Lâm Thanh Hàn chỉ thấy bản thân rất mệt, cô nhẹ nhàng chụp bả vai Thẩm Tiện, giọng nói tràn đầy bất đắc dĩ: "Được rồi, để nó đi đi".
Thẩm Tiện nhìn Lâm Thanh Hàn một cái, sau đó trừng mắt nhìn Lâm Chí Tân, "Cút đi xa một chút, sau này tôi thấy cậu lại đây đòi tiền một lần thì đánh một lần". Nói xong mới buông tay Lâm Chí Tân ra, Lâm Chí Tân chạy ra xa hai bước mới mở miệng nói: "Mấy người chờ đó, chị hiện tại không cho tôi, tôi đi tìm mẹ, mẹ cũng sẽ đến chỗ chị đòi tiền, tôi còn phải nói cho mẹ biết chị ở đây không ai quản chế, để mấy cái người tình của chị đánh tôi". Lâm Chí Tân nói xong sợ Thẩm Tiện lại động thủ, lập tức chạy.
Sinh hoạt của nữ chủ là cái dạng dầu sôi lửa bỏng gì vậy, em trai của cô ấy so với nguyên thân cũng không khác nhau lắm, đều ghê tởm.
Thẩm Tiện xoay người, dịu dàng hỏi: "Nó không làm gì em chứ? Tại sao vừa nãy gọi điện không nói một tiếng? Tôi lại đây sớm một chút".
Con ngươi của Lâm Thanh Hàn còn đỏ một chút, cô cũng không nghĩ tới Thẩm Tiện thật sự sẽ chủ động lại đây tìm cô, vừa rồi cô còn nghĩ hôm nay phải bị dây dưa thật lâu, trước đó Lâm Chí Tân gọi điện thoại đòi tiền cô rất nhiều lần, cô biết em trai cô là cái động không đáy, vì thế không cho, nhưng cũng vì không cho tiền cậu ta, mẹ cô gọi điện lải nhải thật lâu, nói cô mặc kệ sống chết của em trai.
Nhưng mà có người nào có thể quan tâm sống chết của cô một chút hay không, vợ trước thường xuyên lại đây đòi tiền, con gái thì còn nhỏ như vậy, phải tích góp tiền đi học cho con, mỗi tháng còn phải gửi tiền về cho ba mẹ, tiền gửi về có thể cho ba mẹ xài cũng không nói, nhưng tiền đó nếu ba mẹ cô không dùng để trả nợ cho em trai cô thì chính là để dành cho em trai, chưa từng có người có thể suy nghĩ cho cô dù một chút, giờ thì tốt rồi, đồng nghiệp trong bệnh viện đều biết em trai cô là đồ vô lại.
Nói thật, vừa rồi được vợ trước cặn bã bảo hộ ở phía sau, Lâm Thanh Hàn vậy mà cảm thấy trong lòng ấm áp, bức tường yếu ớt bao quanh trái tim, trong một khắc giống như xuất hiện vết nứt nho nhỏ, nhưng cũng chỉ là trong một khắc đó, nước đọng quanh hốc mắt lăn theo gò má mà chảy xuống.
Thẩm Tiện lập tức lấy ra khăn giấy, cầm khăn giấy nhẹ nhàng lau má Lâm Thanh Hàn, dùng ngữ khí dịu dàng mà dỗ dành cô ấy: "Đừng giận, nếu nó còn dám có lần sau, tôi sẽ đánh nó đến mẹ cũng nhận không ra, đừng khóc vì loại người đó, không đáng giá".
Lâm Thanh Hàn hốc mắt đỏ mà trừng Thẩm Tiện một cái, hít hít mũi, giật lấy khăn giấy trong tay Thẩm Tiện lau nước mắt, vốn là muốn ở trước mặt Thẩm Tiện duy trì hình tượng lạnh lùng, kết quả giọng nói lại ồm ồm: "Tôi, tôi không khóc, là mắt mỏi một chút, gió thổi nên chảy nước mắt".
Thẩm Tiện cười cười, dịu dàng dựa theo ý Lâm Thanh Hàn mà dỗ dành: "Ừ, gần đây gió có hơi lớn, không sao, lau đi là được rồi, nếu không có việc gì tụi mình về nhà đi, Điềm Điềm còn đang chờ tôi với em".
Lâm Thanh Hàn nhìn Thẩm Tiện, gật gật đầu.
Thẩm Tiện nhạy bén thấy được giá trị hảo cảm của Lâm Thanh Hàn từ -140 biến thành -110, khóe môi không khỏi cong hơn nữa.
Hai người chuẩn bị đi lấy xe mới phát hiện bên cạnh vẫn còn một người luôn đứng đây, bọn họ giống như đã quên Lục Kiến Bạch vẫn luôn đứng ở chỗ này.