Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Còn một ít đào tươi và khoai tây.” Tô Nhật An có chút không xác định. Nông dân bọn họ gần như ăn khoai tây thay ba bữa com hằng ngày, nhưng Tiết Văn Hãn……
Tô Nhật An ngẩng đầu nhìn Tiết Văn Hãn một cái, chỉ thấy ánh mắt Tiết Văn Hãn sáng lên, “Được, chính nó, chúng ta xào khoai tây.”
“…… Trong nhà không có…… dầu.” Chỉ luộc ăn sợ ngươi không quen, Tô Nhật An uyển chuyển nói.
“Không có dầu?” Tiết Văn Hãn nhướng mày, mí mắt thịch nhảy thịch thịch, khó trách Tô Đậu Tử vừa lùn vừa nhỏ, mỗi ngày chỉ ăn ba cái đồ luộc sao lớn nổi?!
“Không có.” Tô Nhật An tuy rằng có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn nói đúng sự thật.
“Vậy trực tiếp luộc đi, khoai tây luộc cũng không tệ lắm.” Đặc biệt là lúc nó chín gục nứt ra, ăn vào mềm mềm mại mại, rất ngon miệng.
Hồi trước hắn rất thích ăn.
Hơn nữa, vừa rồi Tô Nhật An nói, khoai tây và đào tươi, khoai tây luộc với đào càng ăn ngon. ( liên quan???¯_ʘ‿ʘ_/¯ )
“Được.” Thấy Tiết Văn Hãn dễ nói chuyện, Tô Nhật An có chút cao hứng cười. Sau đó đứng dậy, đi lấy khoai tây dưới hầm.
Bởi vì lương thực không dễ sinh trưởng, khoai tây cơ gần như được con người nơi đây xem là món chính, một ngày ba bữa cơm trên cơ bản là luôn luôn có.
Mọi người trồng rất nhiều, không chỗ để thì đào hầm cho vào là được. Hầm chẳng những tiện, còn ấm áp, mùa đông còn có thể phòng ngừa khoai tây bị đông lạnh hư, rất được mọi người yêu thích.
Đào khoai tây lên, trừ bỏ ngày thường ăn mấy củ, còn lại cho tất cả vào hầm, đến khi cần dùng lại lấy ra.
Tô Nhật An để ở bên ngoài một chút, nhưng mà muốn nấu thì nó hơi ít. Nấu khoai tây lãng phí củi lửa, mọi người thường nấu rất nhiều trong một lần, nguội rồi vẫn ăn được.
Tô Đậu Tử đặc biệt thích ăn khoai tây nguội.
Đương nhiên, nóng càng thích.
Tô Nhật An đứng dậy, Tiết Văn Hãn cũng không ngồi, vốn dĩ Tiết Văn Hãn cũng muốn xuống hầm, nhưng Tô Nhật An vừa thấy y phục trên người hắn lại nói: “Ngươi đừng đi, quần áo như vậy không thích hợp làm việc.”
Nghe Tô Nhật An nói, Tiết Văn Hãn cúi đầu nhìn thoáng qua trường bào trên người mình, cười.
Xác thật không thích hợp lắm.
Không hiểu sao lại nghĩ tới một câu nói của Khổng Ấy Kỷ : chỉ có lão gia nhà có tiền cùng với tú tài nghèo kiết hủ lậu mới thích mặc trường bào bất tiện, người lao động đa số đều thích áo ngắn hơn, thuận tiện.
Bởi vậy, trường bào và áo ngắn cũng là cũng là vật phẩm quan trọng phân chia giàu nghèo.
Nghĩ, Tiết Văn Hãn lắc đầu cười, cũng không miễn cưỡng nói: “Vậy ngươi cẩn thận chút.” Liền thả Tô Nhật An xuống hầm.
“Yên tâm đi.” Âm thanh Tô Nhật An truyền tới từ dưới hầm, nghe có chút khác với bên ngoài , “Ta thường xuyên đi xuống, đã quen rồi.”
Tiết Văn Hãn “Tốt” một tiếng, liền đứng ngoài hầm chờ hắn.
Ước chừng hai phút sau, Tô Nhật An cầm nửa rổ khoai tây đi lên, Tiết Văn Hãn thấy, vội vàng cầm giúp y. Tô Nhật An dừng một chút, muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng lại thôi, chỉ nói: “Ngươi bỏ xuống đất trước đi, ta lại đi lấy thêm một chút.” Bởi vì quá nặng lấy không hết, y lấy có hơi ít.
Tiết Văn Hãn nhìn thoáng qua khoai tây trong rổ, " Được ” một tiếng, sau đó đổ khoai tây ra đất, đưa rổ cho Tô Nhật An.
Lại cười.
Loại này sinh hoạt này …… Kỳ thật cũng không tồi.
Thải cúc đông li hạ, thản nhiên thấy Nam Sơn —— tuy rằng không có hoa cúc, nhưng hắn có khoai tây; không có Nam Sơn, nhưng có gỗ nam nha.
Cái này còn không phải chuyên môn chuẩn bị cho Tiết thợ mộc đây sao?
Lấy đủ khoai tây, rửa sạch, lúc nấu khoai tây Tiết Văn Hãn một chút xíu cũng không phụ được, bởi vì hắn không biết nhóm lửa, giúp vài lần thiếu chút nữa dập hết lửa luôn.
Tô Nhật An vốn là nói nam nhân không nên ở trong phòng bếp, bảo hắn vào phòng chờ, hiện tại càng không cho hắn vào.
Tiết Văn Hãn đành phải xám xịt trở về phòng mình.
Trong phòng, Tô Đậu Tử ngủ đến thơm ngọt, cũng không biết mơ thấy cái gì, miệng nhai không ngừng, Tiết Văn Hãn xem đến buồn cười, duỗi tay sờ sờ vết thương trên trán nó.
Tiểu gia hỏa bị sờ không thoải mái, giật giật, Tiết Văn Hãn nghĩ là nó muốn tỉnh, kết quả lại ngủ tiếp.
Khoai tây rất thơm, mùi hương sớm đã phiêu lại đây, Tiết Văn Hãn ngồi trong phòng, có chút ngồi không yên, liền đi qua, " Đã chín rồi sao?”
Tô Nhật An " Dạ ” một tiếng nói: “Còn chút nữa, chờ đốt xong chỗ củi này lại chờ một lát là được.”
“Ồ.”
Tiết Văn Hãn ngoài miệng nói “Ồ”, trong lòng lại nghĩ: Sao phiền phức quá vậy, trước kia hắn còn tưởng rằng……
Được rồi, chuyện trước kia cũng không nhắc lại nữa.
Tuy rằng chưa tới mức ngũ cốc không phân, nhưng cũng không tốt hơn là bao.
Nghĩ đến đây, lại nghĩ tới cái món khó ăn Tô Nhật An làm, thật sự là không nuốt nổi. Tiết Văn Hãn sầu người : Ngày sau làm sao qua đây?
Chẳng lẽ muốn một tên từng tạc nổ nhà bếp, bây giờ lửa còn không biết nhóm đi nấu cơm?
Ngẫm lại liền cảm thấy khủng bố.
Không được, phải nghĩ biện pháp.
Biện pháp gì?
Mướn người, đúng mướn người.
Nhưng tiền đề là……Tiền.
Tiết Văn Hãn yên lặng móc hai ngàn tám trăm lượng bạc từ trong lòng ra, xoa xoa ngực, nghĩ thầm nói với tra công: Ngươi rốt cuộc làm được một chuyện tốt.
Không đem tiền xài hết.
Cơm chiều ăn khoai tây, ngủ một giấc, sớm tinh mơ ngày hôm sau, Tiết Văn Hãn nói với Tô Nhật An một tiếng đi lên trấn trên.
Ước chừng giữa trưa trở về, lúc trở về, phía sau còn đi theo một đôi phu thê khoảng ba bốn mươi tuổi, cùng một tiểu ca dắt ngựa.
Trên lưng ngựa chở hai túi đồ vật, cũng không biết là cái gì.
Đẩy cửa ra, Tiết Văn Hãn đi vào, sau đó cho bọn họ vào theo. Vừa vào cửa, đôi phu thê cùng nam nhân vội vàng đem đồ vật trên lưng ngựa xuống, hỏi Tiết Văn Hãn : “Lão gia, đồ vật để chỗ nào?”
Lúc tra công xây căn nhà này cũng chuẩn bị phòng bếp, Tiết Văn Hãn chỉ chỉ một loạt phòng trong góc phòng bếp: “Để trong phòng kia đi.”
Kiếp trước trong nhà cũng mướn người hầu, thời điểm Tiết Văn Hãn sai bảo người còn đặc thuận tay, một chút cũng không biệt nữu. Sau đó Tiết Văn Hãn móc ra mấy đồng tiền cho tiểu ca làm lộ phí.
Tiểu ca từng nghe Tiết Văn Hãn rất hào phóng, động bất động chính là mấy lượng bạc, nhìn tiền đồng trong tay còn sửng sốt một chút, thẳng đến Tiết Văn Hãn hỏi gã: “Còn chuyện gì?” Mới phản ứng lại đây.
Tiết Văn Hãn cho không sai, thậm chí còn cho nhiều hơn người khác, nhưng…… Trong lòng tiểu ca vẫn không quá thoải mái.
Nhưng loại chuyện này, không thoải mái cũng không có biện pháp, thầm thở dài một hơi, hàn huyên vài câu về sau có chuyện còn muốn tìm gã liền nói, xong dẫn ngựa đi ra ngoài.
Nhìn bóng dáng tiểu ca, Tiết Văn Hãn sao không biết trong lòng gã nghĩ gì.
Bất quá hắn không phải tên hỗn đản trước kia, cho gã tiền, còn không bằng cho phụ tử Tô Nhật An thêm một bộ quần áo. Nhớ tới quần áo, Tiết Văn Hãn quay sang hỏi nữ nhân : “Phúc thẩm, quần áo ta mua đâu?”
“Ở trong túi đây, ta lấy cho ngài.” Phúc thẩm nói, người đã đi rồi.
Phúc thúc trở về, Tiết Văn Hãn chỉ chỉ căn phòng bên cạnh nhà bếp, “Phúc thúc, về sau ngươi cùng Phúc thẩm ở gian phòng đó. Ngươi quét dọn trước đi, cái chổi ở kia……” Tiết Văn Hãn nói, chỉ chỉ cái chổi cạnh cửa trên hành lang, “Quét tước xong kêu ta, ta dẫn các ngươi đi lấy chăn.”
Tiết Văn Hãn vừa nói xong, Tô Đậu Tử liền mang gương mặt ngáp ngủ đi ra.
Nhìn thấy Tiết Văn Hãn , đầu tiên là sửng sốt run lập cập, sau đó như là nghĩ tới cái gì, đối với Tiết Văn Hãn hô một tiếng: “Cha.”
Tiết Văn Hãn đáp một tiếng, đi qua đi bế Tô Đậu Tử.
Phúc thẩm cầm quần áo ra tới, cả kinh nhìn thấy một đứa bé mặc quần áo rách tung tóe trên đầu quấn băng vải, khuôn mặt không chỗ nào lành lặng gọi chủ nhân là “Cha”.
Thầm nghĩ: Không lẽ đứa bé này là do chủ nhân nhặt được?
Nghĩ nghĩ, cảm thấy chủ nhân lương thiện, vô cùng có khả năng là nhặt, mà cho dù là nhặt, cũng là tiểu thiếu gia.
Cũng là người bọn họ phải hầu hạ, không thấy chủ nhân mua nhiều đồ ăn vặt và quần áo quý giá cho tiểu hài tử sao?
Mỗi kiện quần áo đều dùng nguyên liệu tốt để làm, hoạt hoạt, mềm mềm.
Áo trong, áo ngoài; áo dài, thụ nâu( ?), toàn bộ đều như thế.
____________
Hết.