Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Vĩnh Ninh công chúa mặc một thân phượng bào thêu chỉ vàng màu trắng bạc, trên cổ tay đeo chuỗi lắc làm từ những chiếc chuông bạc kết lại với nhau, tóc cài trâm ngọc, thấy Tiêu Dư An mệt mỏi ngồi trên giường liền nhanh chóng bước lại gần, trong đôi mắt nai linh động hiện lên toàn là lo lắng: “Hoàng đế ca ca, sao đột nhiên huynh lại sinh bệnh vậy?”
Là tại ngươi mãi không chịu đi cứu anh chồng nhà ngươi nên ta mới phải chịu rét cả đêm đấy!!!
Tiêu Dư An cũng biết, việc này không thể trách Vĩnh Ninh công chúa được, chỉ có thể trách hắn. Trong lòng vừa nghĩ xem làm cách nào đem Yến Hà Thanh trói lại ném tới trước mặt Vĩnh Ninh công chúa, vừa xua tay nói: “Không sao, là do không cẩn thận nên mới… khụ khụ.”
Vĩnh Ninh công chúa duỗi tay vỗ vỗ lưng Tiêu Dư An: “Thời tiết càng ngày càng lạnh, phải chú ý thân mình, ta có hầm canh cho huynh, mau nếm thử đi.”
Nói xong, Vĩnh Ninh công chúa cầm lấy thực hạp tỳ nữ ở phía sau đưa tới. Hồng Tụ thấy vậy cung kính tiến lên nói: “Công chúa, để nô tỳ làm đi.”
“Được.” – Vĩnh Ninh công chúa đưa thực hạp cho Hồng Tụ.
Hồng Tụ mở thực hạp, dùng tay không định bê bát canh trong đó ra, Vĩnh Ninh công chúa thấy vậy, sợ hãi hô lên: “Cẩn thận, canh mới từ trên bếp lấy xuống, coi chừng phỏng!”
Có điều, nhắc nhở cũng đã muộn, Hồng Tụ đau đớn “a” một tiếng, bát canh trong tay nàng rơi xuống đất vỡ tan, nước canh trong đó bắn đầy lên người Vĩnh Ninh công chúa.
Sự việc phát sinh đột ngột khiến cả tẩm cung lâm vào trầm mặc mất một giây.
Ngay sau đó, Hồng Tụ lập tức quỳ xuống, không ngừng dập đầu, mặt xám như tro tàn: “Nô tỳ đáng chết! Cầu công chúa trách phạt! Nô tỳ đáng chết!”
Tiêu Dư An đang định kêu Hồng Tụ đứng dậy thì Vĩnh Ninh công chúa đã giành trước hắn một bước, cúi người nâng Hồng Tụ dậy, nhoẻn miệng cười: “Ngươi đừng sợ, không sao, là do ta không báo trước cho ngươi là canh vẫn còn nóng, cho nên lỗi là ở ta. Hoàng thượng ca ca nhất định cũng sẽ không trách phạt ngươi, ta nói vậy có đúng không hoàng thượng ca ca?”
Ôi thánh thần thiên địa ơi! Nhìn ánh sáng tỏa ra từ người nữ chính kìa! Chả có lẽ đây chính là vầng sáng thuần khiết giúp tinh lọc tâm hồn của Quan thế âm bồ tát đại từ đại bi trong truyền thuyết!
“Đúng đúng, không trách ngươi.” – Tiêu Dư An gật gật đầu.
Trong lòng Hồng Tụ sợ hãi không thôi, nhưng cũng thật không ngờ hoàng thượng trước giờ vẫn luôn yêu thương công chúa vậy mà không tức giận.
“Hoàng thượng ca ca, để ta đi hầm cho huynh bát khác.” – Vĩnh Ninh công chúa cười đứng dậy.
Hồng Tụ hoảng loạn nói: “Nhưng mà công chúa, xiêm y của công chúa…”
“A” – Vĩnh Ninh công chúa cúi đầu nhìn váy áo bị canh làm bẩn của mình: “Không việc gì, ta mặc tạm một bộ của hoàng đế ca ca là được rồi.”
Nói xong, Vĩnh Ninh công chúa ngựa quen đường cũ chạy vào tẩm cung của quân vương thiếu niên tìm quần áo lấy ra, sau đó chạy vào nội thất thay.
Lúc xuất hiện trở lại đã thấy Vĩnh Ninh công chúa mặt một thân nam trang, nàng cẩn thận tinh tế cột gọn lại phần quần áo bị rộng, nhìn qua quả thực có vài phần soái khí.
“Giờ ta đến ngự thiện phòng, hoàng thượng ca ca, huynh phải nghỉ ngơi cho tốt đó.” – Vĩnh Ninh công chúa nghịch ngợm hành lễ với Tiêu Dư An như một thần tử.
Nhìn thân ảnh nàng rời đi, trong lòng Tiêu Dư An cảm khái vạn phần.
“Tứ quốc sử truyện” sở dĩ có thể hot, một trong những nguyên nhân lớn đó là hình tượng nữ chính ở nửa phần đầu được đắp nặn cực kỳ thành công.
Là một nữ chính, Vĩnh Ninh công chúa nàng không kéo chân sau, không bán manh, không khóc lóc ỉ ôi, không mảnh mai yếu đuối, lại càng không có ái muội gì với nam hai nam ba. Hình tượng của nàng không tạo cho người ta cảm giác nàng là một nữ chính bạch liên hoa mà khiến người đọc cảm thấy nàng thực sự thẳng thắn đáng yêu, chính vì vậy giành được rất nhiều hảo cảm từ đám độc giả trạch nam.
Đây cũng chính là nguyên nhân khiến mọi người không nghĩ sau này nó sẽ phát triển thành một câu truyện ngựa giống.
Cho nên đến khi tác giả đem Vĩnh Ninh công chúa khai tử, tất cả mọi người đều ức chế. Toàn! Bộ! Đều! Bị! Ức! Chế!
Đang lúc mọi người đều đang đoán già đoán non, cho rằng đó là âm mưu nào đó của tác giả thì tên đó ung dung thong thả thả ra một câu: “Là chết thật. Lạnh ngắt rồi.”
Khu bình luận lập tức nổ tung chảo. Một mảnh kêu gào khóc lóc thảm thiết thê lương. Toàn bộ bình luận đều là lên án tên tác giả mẹ ghẻ độc ác.
Trong lúc Tiêu Dư An vẫn còn đang thổn thức thì Vĩnh Ninh công chúa đã lần nữa nấu xong canh đem về tới tẩm cung: “Hoàng thượng ca ca, huynh nếm thử xem.”
Canh ấm xuống bụng, Tiêu Dư An cảm thấy hàn khí trong bụng đều tiêu tán.
“Ăn ngon không?” – Vĩnh Ninh công chúa cười tít.
“Ngon lắm.” – Tiêu Dư An một bên gật đầu một bên lại nghĩ thầm: “Giờ làm sao mới có thể khiến nam chính và nữ chính lại lần nữa tình cờ gặp mặt, sau đó cọ xát ra tình cảm đây.”
Trong lòng Tiêu Dư An hiện tại toàn bộ đều là chuyện của Yến Hà Thanh, mà trong lúc này, ở một nơi khác cũng có một người cũng đang nghĩ đến Yến Hà Thanh như hắn.
Đó là Nội vụ phủ Triệu công công.
“Ngươi nói là tối hôm qua chính hoàng thượng là người đem Nam Yến quốc hoàng tử Yến Hà Thanh đi?” – Triệu công công ngồi trên ghế thái sư, ngón trỏ không ngừng gõ gõ.
Người đang quỳ bên dưới không ai khác chính là nô tài lần trước đã khinh nhục Yến Hà Thanh, gã vâng vâng dạ dạ đáp: “Tuyệt đối không sai.”
“Ừm…”
Triệu công công tự hỏi một hồi, ánh mắt nham hiểm hung ác, ngữ khí không tốt nói: “Vậy hiện tại Yến Hà Thanh đang ở đâu?”
“Hồi công công, vẫn còn ở thái y viện.”
“Được, qua mấy ngày nữa, đợi Yến Hà Thanh trở lại nội vụ phủ, ngươi tìm mấy người nữa đến cùng ta đi thử hắn.”