Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Xuyên Thành Vai Ác Phải Sống Làm Sao
  3. Chương 169
Trước /225 Sau

Xuyên Thành Vai Ác Phải Sống Làm Sao

Chương 169

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Yến Hà Thanh ôm Tiêu Dư An trở lại phủ đệ, Dương Liễu An cầm một phong thư chạy ra đón, nhìn thấy tư thế của hai người thì chợt lùi lại phía sau năm bước.

Mãi đến khi Tiêu Dư An được Yến Hà Thanh buông xuống, Dương thị vệ mới cẩn thận từng li từng tí đi tới, đem thư đưa cho Yến Hà Thanh.

Yến Hà Thanh thu lại nỗi lòng, nhận lấy thư nói cám ơn, khẽ liếc qua, không vội mở ra xem mà là thu vào trong lòng bàn tay siết lại.

Tiêu Dư An đưa mắt liếc qua một cái, trông thấy lạc khoản trên giấy viết thư đề hai chữ Tiết Nghiêm, vừa bắt mắt lại vừa chướng mắt.

Sau khi tạm biệt Dương Liễu An, Tiêu Dư An cùng Yến Hà Thanh trở lại sương phòng, Yến Hà Thanh châm nến, mặt không đổi sắc đem thư đưa đến ngọn lửa, Tiêu Dư An nhanh tay lẹ mắt ngăn động tác của hắn lại.

Tiêu Dư An nói: “Yến ca, ngươi không mở ra đọc sao?”

Yến Hà Thanh nói: “Không cần thiết.”

Không cần đọc Yến Hà Thanh cũng biết Tiết Nghiêm sẽ nói cái gì, nói tới nói lui cũng chỉ đơn giản một chữ: Về.

Tiêu Dư An nhìn Yến Hà Thanh không khỏi nghĩ thầm, lúc này Nam Yến quốc vừa mới đánh hạ Đông Ngô quốc, căn cơ chưa vững, chính quyền phân liệt, nếu không phải Yến Hà Thanh có vầng sáng của nhân vật chính bảo kê, cái thể loại khai quốc mà còn thích chạy lung tung như hắn này, chưa nói đến đám ngoại thích, tùy tiện tìm một người có ý đồ bất chính đến thôi là cũng đã có thể quậy cho long trời lở đất rồi.

Tiêu Dư An đè cái tay đang cầm thư của Yến Hà Thanh xuống, nói: “Yến ca, có phải ngươi muốn cùng ta ẩn cư tại Đào Nguyên thôn không? Không muốn hỏi đến chuyện thiên hạ nữa.”

Yến Hà Thanh không chớp mắt nhìn hắn, không trả lời.

Tiêu Dư An cười nói: “Yến ca, ngươi có biết như thế, thiên hạ sẽ rung chuyển đến mức nào không?”

Yến Hà Thanh vẫn không đáp lại như cũ.

Tiêu Dư An tiếp tục nói, thanh âm của hắn bình tĩnh như thường, lời nói ra lại từng chữ như đâm thẳng vào trong tim: “Yến ca, ta biết nhàn vân nhã hạc, tự do tự tại quả thực rất hấp dẫn, nhưng đây không phải là kết cục mà ngươi nên có, cũng không phải là kết cục mà ta hy vọng nhìn thấy.”

Con ngươi vẫn một mực bình tĩnh như mặt hồ của Yến Hà Thanh rút cuộc cũng nổi lên gợn sóng, thanh âm của hắn rất nhẹ, giống như sợ kinh động đến cái gì đó, nhỏ đến không thể nghe thấy: “Ngươi muốn ta đi?”

Tiêu Dư An cong mắt, ý cười nơi đáy mắt vẫn dịu dàng hệt như trước đây, hắn hỏi một đằng trả lời một nẻo nói: “Yến ca, nếu như ta trở về với ngươi, không nói đến người trên thế gian này, chỉ riêng người Nam Yến quốc thôi, chắc chắn là cho dù ngay cả trong lúc ngủ cũng sẽ chửi mắng, nói ngươi bị sắc đẹp che mờ hai mắt, không để ý đến cừu hận quốc gia đã từng phải chịu, độc sủng một người đã từng là phế đế Bắc quốc. Mà ta, phỏng chừng sẽ bị gắn cho cái mác vong quốc cấm luyến, tại dân gian, tại dã sử, thập chí là cả sử sách, sẽ bị hậu nhân thóa mạ đến cùng.”

Nhìn thấy nét mặt Yến Hà Thanh càng ngày càng lạnh, Tiêu Dư An hít vào một hơi thật sâu, nói: “Nhưng cho dù là như thế, ta vẫn muốn đi theo ngươi.”

Bao nhiêu lạnh giá chất chồng lên Yến Hà Thanh chỉ trong một cái chớp mắt đã vỡ vụn, hắn vì kinh ngạc mà hơi hé miệng, lại nghe thấy Tiêu Dư An tiếp tục nói: “Yến ca, ta không sợ những lời đồn đãi nhảm nhí, cũng không sợ cung cấm vô tình gì đó. Yến ca, ta muốn thấy ngươi thu phục thiên hạ, ta muốn thấy cường quốc của ngươi hưng thịnh, ta muốn thấy ngươi lưu danh sử sách, ta còn muốn ở cùng với ngươi, cho nên Yến ca, ngươi trở về đi, mang theo ta cùng về.”

Trong nhất thời Yến ca nói không ra lời, hồi lâu sau mới mở miệng: “Ngươi…”

Tiêu Dư An cười nói: “Yến ca, ta biết ngươi sợ ta chịu uất ức, ta cũng sợ ngươi tủi thân, trong lòng hai ta đều đặt nặng loại tâm tình này thì thành ra lại cùng không được thoải mái, không bằng ngươi phụ trách trị quốc an bang, ta phụ trách làm loạn hậu cung, còn về phần người khác nói cái gì, thích nói thì cứ nói, có thèm ăn cơm nhà bọn họ đâu chứ? Miệng rảnh rỗi quá đi bàn chuyện nhảm nhí, sao không biết đi ăn nhiều món ngon hơn chút?”

Yến Hà Thanh thở phào một hơi, sau khi chậm rãi điều chỉnh tâm tình, đưa tay đem Tiêu Dư An kéo vào trong ngực, trực tiếp hôn hắn đến mức thở không ra hơi, hai mắt mơ hồ, đi đứng như nhũn ra, sau đó nói: “Hậu cung cũng chỉ có một người là ngươi, ngươi muốn làm loạn với ai?”

Hai tay Tiêu Dư An khoát lên vai Yến Hà Thanh, nói: “Hoa hoa cỏ cỏ, thụ thụ cây cây, Yến ca, trở về nhé?”

Yến Hà Thanh đưa tay gắt gao ôm lấy Tiêu Dư An, dựa trán mình lên bờ vai Tiêu Dư An, hồi lâu, cuối cùng ừ một tiếng.

Nghe tin Tiêu Dư An muốn về Bắc quốc, Dương Liễu An chưa một lần nào nói qua chữ không với Tiêu Dư An lần đầu tiên có kháng nghị: “Tiểu chủ, ngươi có biết là, nếu như ngươi cùng với Yến Hà Thanh hồi cung, những người Nam Yến quốc này sau lưng sẽ có suy nghĩ gì, người trên thế gian này sẽ nói thế nào không?”

Tiêu Dư An cười nói: “Ta biết.”

Dương Liễu An nói không ra lời, hắn muốn móc tim móc phổi đi khuyên, còn muốn hỏi xem Tiêu Dư An làm như vậy có thực sự đáng giá hay không? Thế nhưng trước đây ở Bắc quốc, thời điểm hắn quỳ xuống đất đập đầu, cầu xin Tiêu Dư An để cho hắn gặp lại Hiểu Phong Nguyệt, Tiêu Dư An chưa hề hỏi qua như vậy.

Cho nên Dương Liễu An không thể hỏi ra nổi.

Phía trước cho dù có vạn kiểu khó khăn, muôn vàn khốn khổ, phía sau cho dù mỗi người đều thực tình khuyên can, nhưng chỉ cần có người kia dắt tay mình, trên đời này liền không còn hai chữ “hối hận” nữa, chỉ còn “tuyệt không chùn bước”.

Tiêu Dư An cười vỗ vỗ bả vai Dương Liễu An: “Không sao đâu, đừng lo lắng, còn có, từ trước tới giờ thật rất cảm ơn ngươi cùng Phong Nguyệt.”

Dương Liễu An không nói ra lời, Hiểu Phong Nguyệt đứng ở một bên ôn nhu nói: “Tiểu chủ, mệnh của ta cùng với Liễu An đều là do ngươi cứu, cả đời này hai chúng ta không có cơ hội làm trâu làm ngựa để hầu hạ ngươi, chỉ có thể từ xa xa cầu người bình an, nguyện tiểu chủ nửa đời vô ưu, nếu có kiếp sau…”

Hiểu Phong Nguyệt còn chưa nói xong, Tiêu Dư An đã tiếp: “Kiếp sau, còn có thể như thế này, làm bằng hữu tâm giao.”

Dương Liễu An bối rối xua tay: “Bằng hữu? Tiểu nhân không dám…”

“Ta nói bằng hữu thì chính là bằng hữu.” – Tiêu Dư An đánh gãy lời hắn, nụ cười tùy ý, vô câu vô thúc.*

(*Vô câu vô thúc: Không bị ràng buộc. Để hán việt hay hơn nên để.)

Quảng cáo
Trước /225 Sau
Theo Dõi Bình Luận
[Việt Nam] Chúa Tể Vũ Trụ

Copyright © 2022 - MTruyện.net