Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nghe được câu trả lời của Yến Hà Thanh, Tiêu Dư An cúi đầu chậm rãi dùng một tay che mặt, hai vai run run, không biết là không hay đang cười, hắn a vài tiếng nhạt nhẽo, thanh âm uất nghẹn lẩm bẩm nói: “Ta biết rồi… ta biết rồi…”
Yến Hà Thanh nhìn thấy y phục của hắn đều đã ướt đẫm, nhíu mày đè xuống loại xúc động muốn đưa tay kéo hắn lên, không thể không ra vẻ lạnh lùng nói: “Đủ rồi, lên đi.”
“Yến Hà Thanh!!!” – Tiêu Dư An căm hận vỗ mặt nước khiến vô số bọt nước bắn lên tung tóe, hắn gào lên: “Những ngày này người ở bên cạnh ngươi là ta chứ không phải hắn! Ta đã có lỗi với ngươi chỗ nào? Lại có chỗ nào kém hắn?”
Yến Hà Thanh nói: “Đi lên, nước lạnh.”
Tiêu Dư An hơi ngây ra.
Yến Hà Thanh, ngươi nhớ nhầm thoại rồi phải không!? Chẳng phải tiếp theo ngươi phải nói câu “so với hắn ngươi không bằng một phần vạn” à!?
Mặc dù nhất thời cua hơi lố, nhưng mà!
Tiêu tổng tài hắn! Đã từng duyệt qua vô số văn thế thân ngược luyến! Cần văn vở như nào thì cũng chỉ cần há mồm cũng có thể xuất ra được!
Tiêu Dư An tiếp tục nổi điên giật đám lá sen đã khô trong ao: “Những lá sen này ngươi vì hắn mà trồng đúng không? Được, vậy ta sẽ phá hủy bọn nó!!”
Ôi chao, dưới mấy cái lá sen này còn có cả ngó sen này, chậc chậc, mấy cái ngó sen này trông có vẻ tươi ngon mọng nước giòn sần sật thế này, hẳn là ăn rất ngon nhỉ, không đúng, không đúng, hẳn phải nói là, Yến Hà Thanh, ngươi có từng yêu ta không? Dù chỉ là mảy may mà thôi? Có phải ngươi cảm thấy ta cam tâm tình nguyện làm đồ chơi của ngươi? Có đúng không?
Tiêu Dư An ngắt ngắt lá khô, không chịu được nước trong ao lạnh lẽo, rùng mình một cái.
Đôi mắt Yến Hà Thanh tối sầm lại, cúi người muốn kéo hắn từ dưới ao nước lên.
Tiêu Dư An nghĩ thầm, vở kịch khổ tình này ta diễn còn chưa có xong đâu nhá. Thế là lui về phía sau, Yến Hà Thanh hơi nheo lại mắt, lập tức nhảy vào trong ao nước.
Tiêu Dư An thấy Yến Hà Thanh đột nhiên nhảy xuống ao, đầu tiên khẽ giật mình, ngay sau đó hiểu ra là Yến Hà Thanh đau lòng mình, Tiêu Dư An hơi chút suy tư, nhào lên một cái, toàn bộ trọng lượng cơ thể đều đè lên người Yến Hà Thanh, đem hắn ấn vào trong ao nước. Chỉ trong chớp mắt, hai người đã chìm vào trong ao.
Lúc thị vệ trên bờ ao thấy Tiêu Dư An bổ nhào về phía Yến Hà Thanh, bị dọa đến mặt mũi trắng bệch, cấp tốc tiến lên hô to: “Hoàng thượng!!!”
Mà giờ khắc này, trong ao nước, sóng nước lăn tăn, Tiêu Dư An mới nãy đẩy Yến Hà Thanh chìm xuống đang nín thở, phồng má ôm lấy cổ Yến Hà Thanh cong mắt cười, lại còn ỷ vào việc ở dưới nước không có ai trông nhất, to gan lớn mật cúi đầu hôn hắn một ngụm.
Lặn ngụp một hồi, hai người lại lần nữa nổi lên mặt nước, Tiêu Dư An đẩy Yến Hà Thanh ra, gào khóc nói: “Được, Yến Hà Thanh, ngươi đã coi ta là đồ chơi, vậy ngươi thả ta đi được không? Ta van ngươi, ngươi thả ta đi đi, ta không yêu nổi ngươi, ta mệt rồi.”
Yến Hà Thanh: “…”
Đám thị vệ luống cuống tay chân kéo hai người từ dưới nước lên, Yến Hà Thanh lạnh lùng bỏ lại một câu “hắn điên rồi, nhốt vào tẩm cung”, thế là một trận kịch nháo cứ thế kéo màn.
Ngày thứ hai, tin tức Tiêu quận vương bị điên lại còn chống đối hoàng thượng nhanh chóng lưu truyền, rất nhanh đã truyền đến mọi ngõ ngách trong hoàng cung, cũng cùng ngày hôm đó, Trần Ca đi đến tẩm cung phía tây tìm Tiêu Dư An.
Tiêu Dư An bày một bình trà xanh, một cái ghế nằm, một nắm hạt dưa nằm ở tiểu viện trong tẩm cung phơi nắng, muốn nhàn nhã bao nhiêu thì nhàn nhã bấy nhiêu.
Vốn là Trần Ca đến để trấn an, thuận tiện giúp hắn nghĩ biên pháp, thấy cái bộ dáng này của hắn thì hai mắt trợn tròn: “Tiêu quận vương, ngài, ngài, ngài?”
Tiêu Dư An cười nói: “Ta ta ta, ta điên rồi, đừng có chọc ta.”
Trần Ca thở dài nói: “Tiêu quận vương, ta hiểu nỗi khổ của ngài khi bị cầm tù ở Nam Yến quốc, chờ mấy ngày nữa hoàng thượng hết giận, ta sẽ khuyên ngài ấy để ngài trở về Tây Thục quốc.”
Tiêu Dư An nói: “Đừng khuyên đừng khuyên, ngươi khuyên không nổi đâu, ta cũng không thèm trở về, ta vẫn chờ đại hôn cùng với hoàng thượng của các ngươi đó!”
Trần Ca á khẩu không trả lời được, thở dài than ngắn một hồi, lắc đầu rời đi.
Cái thở dài này của Trần Ca khiến tin tức Tiêu quận vương điên rồi trở nên vô cùng xác thực, gần như khiến tất cả mọi người đều cảm thương cho Tiêu Dư An, chỉ có Tiêu Dư An là giống như không thèm đếm xỉa đến, coi như chẳng có chuyện gì mà chơi chim uống trà cắn hạt dưa.
Đêm đó, sau khi Thiêm Hương hầu hạ Tiêu Dư An nghỉ ngơi, lặng lẽ khép cửa lại rời đi.
Tiêu Dư An lật qua lật lại một hồi lâu cũng không ngủ được, cái bệnh bên cạnh không có tiếng hít thở thì ngủ không được dù cho có đổi thân thể khác cũng không chữa khỏi.
Sau khi Tiêu Dư An ở trên giường lăn qua lộn lại một lúc thì đứng dậy lục lọi một hồi, chẳng bao lâu hắn lục ra được một y phục dạ hành, Tiêu Dư An thay y phục che mặt lại, quyết định đến tập kích Yến Hà Thanh vào ban đêm.
Nhưng mà sau khi Tiêu Dư An thay y phục xong lại do dự.
Tuy nói rằng tẩm cung của hắn không có thủ vệ gì, nhảy cửa sổ ra ngoài cũng sẽ không bị người trông thấy, nhưng tẩm cung của hoàng đế lại có trọng binh trấn giữ.
Cho dù hắn có thể lặng yên không một tiếng động mà rời khỏi tẩm cung của mình, vậy hắn phải làm thế nào mới vào được tẩm điện của Yến Hà Thanh đây?
Tiêu Dư An chống đầu suy nghĩ một hồi, cuối cùng đập tay một cái, tự nhủ: “Kệ, cứ đi trước đã rồi nói sau, lỡ mà bị bắt thì cứ gào lên ta điên rồi là được.”
Quyết định xong Tiêu Dư An hít sau một hơi, vừa mới đi đến gần cửa sổ đưa tay ra thì đột nhiên cửa sổ lại mở ra.
Sau đó có một người từ bên ngoài tẩm điện nhảy cửa sổ đi vào.
Tiêu Dư An: “…WTF?”
Người kia hạ xuống đất, ổn định lại thân thể, đứng dậy ôm lấy eo Tiêu Dư An, không nói hai lời đã hôn hắn. Tiêu Dư An bị hôn đến mức thở không ra hơi, nghe thấy Yến Hà Thanh ghé vào tai hắn trầm thấp nói: “Trước đó ngươi không có nói là ngươi phải nhảy vào trong ao nước.”
Tiêu Dư An vừa thở vừa cười: “Này không phải là để gia tăng kịch tính cho vở kịch, tăng độ cuốn hút của màn biểu diễn, tăng điểm bộc phát trong tỉnh cảm sao!”
Yến Hà Thanh nói: “Nhưng sẽ bị lạnh.”
Tiêu Dư An xem thường nói: “Đâu có làm sao, ta là đàn ông, chịu chút lạnh cũng đâu có bị làm sao, nhảy vào ao nước có chút xíu thì đã sao chứ? Có dư thời gian, ta còn dám bơi trong đó bảy tám vòng ấy chứ!”
Đôi mắt Yến Hà Thanh trầm xuống, ung dung nói: “Không sợ lạnh?”
Tiêu Dư An ngẩng đầu ưỡn ngực, không chút do dự nói: “Không sợ! Á… Yến ca?”
Yến Hà Thanh đưa tay cởi thắt lưng Tiêu Dư An ra, tay phải từ góc áo thò vào trong, nhéo lấy điểm đỏ trên ngực Tiêu Dư An. Hiện tại là thời điểm đầu xuân rét lạnh, ban đêm gió lớn trời lạnh, Yến Hà Thanh ở bên ngoài tẩm cung của Tiêu Dư An chờ một hồi, hai tay lúc này đã lạnh buốt, Tiêu Dư An bị lạnh đến khẽ cong người, theo bản năng lùi về sau, lại bị Yến Hà Thanh ôm lấy thắt lưng kéo trở về.
Yến Hà Thanh cụp mắt nói: “Tiêu Dư An, trước khi ngươi làm việc gì đó, có thể nghĩ một chút xem điều ấy sẽ khiến ta đau lòng không có được không.”
Đầu tiên Tiêu Dư An ngây ra, sau đó trong đáy lòng mềm nhũn, hai tay ôm lấy mặt Yến Hà Thanh, cười nói: “Ta biết rồi mà.”
Hai người hôn thành một khối khó có thể tách rời, vừa hôn vừa ngã xuống giường. Thời điểm nằm đến trên giường quần áo tóc tai Tiêu Dư An đã sớm trở nên lộn xộn, hắn cười nói: “Hai chúng ta như thế này thực sự rất giống yêu đương vụng trộm đó! Ngươi xem thử chút, nửa đêm nhảy cửa sổ vào, không thể để người khác biết, vụng trộm làm chuyện khiến người vui thích, tất cả đều là điều kiện thiết yếu để hẹn hò đấy nhá! Yến ca, lỡ như đột nhiên có người đến, trong sạch của ngươi sẽ không còn đâu, nhưng mà cũng đừng lo lắng, ta nhất định sẽ đồng ý chịu trách nhiệm.”
Yến Hà Thanh dùng đầu gối cưỡng ép tách hai chân Tiêu Dư An ra, cạ cạ vào chỗ đó của hắn, hai tay xoa nắn điểm mẫn cảm ở eo cùng bụng hắn, chỉ thấy Tiêu Dư An rên rỉ “ưm” một tiếng thì nói: “Thế ngươi phải chịu trách nhiệm cho đàng hoàng!”
Tiêu Dư An thở ra một hơi sau đó gặm lấy xương quai xanh của hắn: “Một chàng trai như hoa như ngọc thế này, có chịu trách nhiệm cũng không thiệt gì, nhất định phải chịu trách nhiệm rồi!”
Sau đó, hơn nửa đêm, lúc Tiêu Dư An bị Yến Hà Thanh hung hăng đâm điểm mẫn cảm, Yến Hà Thanh hôn hôn khóe mắt hắn, hỏi: “Chịu trách nhiệm sao?”
Hai chân Tiêu Dư An phát run, bụng dưới run rẩy, vừa chảy nước mắt như mưa vừa run nói: “Chịu, chiu, chịu, trách, trách, nhiệm!”
Sau mấy ngày Tiêu Dư An giả điên, người nên tới thăm đã tới mà người không nên tới thăm cũng đã tới.
Lại duy nhất không nhận được tin tức của Hoàng Việt.
Mấy ngày trước Tiêu Dư An còn kiên nhẫn chờ, mấy ngày sau lại có chút đứng ngồi không yên, mắt thấy đại điển tế tự của Nam Yến quốc ngày càng gần, Tiêu Dư An suy tư một hồi, sau đó viết một phong thư gửi cho Hoàng Việt, trên đó đề bốn chữ lớn: ĐÃ HẾT ĐƯỜNG LUI.
Rất nhanh, Tiêu Dư An nhận được hồi âm của Hoàng Việt, trên đó còn viết ít chữ hơn, mực tàu giấy trắng hiện lên hai chữ rồng bay phượng múa thật to:
Không đủ.Soup: Chuyện sắp kết rồi mà mấy ngày này t không nhúm ra được chút thời gian nào để làm cho xong. Buồn hết sức.