Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
  3. Chương 100
Trước /455 Sau

Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 100

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Đến đại đội, tp phát hiện có mấy thím đứng ở cửa trò chuyện, ánh mắt nhìn cô có vẻ không đúng.

Bọn họ thấy Tô Mạt đến, có một thím tiến lên, giọng điệu kỳ lạ: "Thanh niên trí thức Tô, cô có một bọc hàng, một bức thư và hai phiếu chuyển tiền."

Tô Mạt đáp lại, cô chạy đến chỗ người đưa thư, ký nhận.

Bọc hàng là do Lục Trường Chinh gửi về, rất lớn, không biết anh gửi những gì.

Thư là do biên tập viên tòa báo Thượng Hải viết.

Hai phiếu chuyển tiền có 30 tệ, Lục Trường Chi gửi 20 tệ, toà báo Thượng Hải gửi 10 tệ.

Tô Mạt nhận được tiền của toà báo, cô vô cùng vui vẻ, xem ra tác phẩm của cô đã được chọn.

Các thím có tính tò mò rất cao, thấy Tô Mạt ký xác nhận xong thì đều xông tới hỏi.

"Thanh niên trí thức Tô, là ai gửi cho cô mấy thứ này vậy?"

"Có phải là chồng cô không?"

"Hay là nhà mẹ đẻ của cô lại gửi tiền cho cô?"

Bản thảo của Tô Mạt được chọn, cô đang rất vui, nên cũng không mất kiên nhẫn, trả lời từng câu một.

"Bọc hàng và một phiếu chuyển tiền là Trường Chinh gửi, thư và phiếu chuyển tiền còn lại là toà báo Thượng Hải gửi."

"Toà báo? Đó là nơi in báo đúng không? Tại sao lại gửi tiền cho cô?"

Tô Mạt cong môi, cô đang chờ câu này.

"Đúng vậy, đó là nơi để in báo. Tiền họ gửi cho tôi là tiền nhuận bút, tôi là cộng tác viên viết báo của toà báo Thượng Hải, viết bản thảo cho toà báo. Nếu bản thảo được đăng tải thì tôi sẽ được tiền nhuận bút."

Mấy thím hít sâu, ánh mắt nhìn Tô Mạt lại không giống ban đầu.

Trước đó bọn họ hâm mộ vì Tô Mạt thường xuyên nhận được tiền, nhưng bây giờ thì là khâm phục.

Đa số bọn họ không đọc sách, chỉ học vài lớp xoá mù chữ cơ bản, vậy nên trời sinh cảm thấy khâm phục những người có thể kiếm sống dựa vào cán bút.

Mặc dù bây giờ đang là thời kỳ đặc biệt, rất nhiều người nói đọc sách là vô dụng, nhưng ngày càng nhiều người trẻ tuổi có lý tưởng. Cũng có những người lớn tuổi vẫn rất khâm phục người đọc sách.

"Vậy cô được bao nhiêu tiền nhuận bút?" Có một thím hỏi.

Tô Mạt cười: "Không nhiều lắm, chỉ 20 tệ."

Cái gì? Bọn họ lại hít sâu.

20 tệ còn không nhiều? Vậy trước đó cô nhận được bao nhiêu?

Thanh niên trí thức Tô này nhìn thì bình thường, không ngờ lại là một nhân vật lợi hại.

Ánh mắt của Lục Trường Chinh cũng rất tốt, liếc mắt là chọn được người tốt nhất.

Tô Mạt giả vờ xong rồi thì chuẩn bị trở về: "Các thím à, cháu về trước đây."

Các thím thấy Tô Mạt kéo một bao lớn, vội vàng dịch chuyển để cho Tô Mạt đi qua.

Sau khi về đến nhà, Tô Mạt mở thư mà biên tập viên toà báo gửi, bên trong ngoài có thư, còn có phiếu công nghiệp và phiếu thịt 2 cân thông dụng cả nước.

Tô Mạt cất phiếu, cô mở thư ra.

Đầu thư là biên tập viên tán dương Tô Mạt từ bỏ công việc ở Thượng Hải, xuống giúp xây dựng nông thôn. Về phần thật lòng hay không thì cũng không biết.

Sau đó nói gần đây toà báo bọn họ mở chuyên mục mới thanh niên trí thức xuống nông thôn. Bản thảo của Tô Mạt gửi đến rất đúng lúc, bảo cô sau này viết nhiều hơn về phương diện này. Anh ta sẽ cố gắng giúp cô có được tiền nhuận bút cao.

Bốn bài viết đầu của Tô Mạt đều được kiểm soát trong khoảng một nghìn chữ, người ta trả 20 đồng thì tương đương 5 đồng trên một ngàn chữ. Cô nhớ trước đó nguyên chủ có một bài viết một nghìn chữ được 8 đồng tiền nhuận bút, xem ra cô cần phải tiến bộ hơn.

Tô Mạt đọc thư xong, lúc này mới mở bao hàng Lục Trường Chi gửi về.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-100.html.]

Bên trong có một chiếc áo khoác quân đội mới tinh, là size nhỏ, chắc là Lục Trường Chi cố ý đổi cho cô.

Tô Mạt thử, mặc dù hơi rộng, nhưng mặc vào lúc tuyết rơi thì thích hợp. Nếu không cô cũng chỉ có một bộ đồ bông, không thể thay đổi được.

Ngoài quần áo, còn có thịt đóng hộp, sữa bột và kẹo sữa, đều là hai phần. Tô Mạt cất một phần cho mình, một phần còn lại thì đưa cho mấy người lớn.

Còn có một bức thư rất dày, Tô Mạt mở ra, có năm tờ giấy viết thư.

Lục Trường Chi mở đầu rất đơn giản, nói sau khi anh về đơn vị phải đi làm nhiệm vụ, nửa tháng sau mới trở về quân đội. Bốn tờ sau đều là viết về nỗi nhớ của anh với Tô Mạt, các kiểu lời ngon tiếng ngọt. Tô Mạt vừa đọc, khoé miệng run rẩy, nhưng cũng nhếch lên cao.

Cuối cùng anh còn không quên dặn dò Tô Mạt phải thường xuyên viết thư cho anh.

Tô Mạt nghĩ ngày mai sẽ đi gửi số bản thảo cô mới viết, cô cũng lấy giấy viết thư ra, viết một bức thư cho Lục Trường Chinh. Cô kể những chuyện xảy ra gần đây, nhất là chuyện sức khoẻ của Lục Bá Minh đã có chuyển biến tốt đẹp, cuối cùng cô cũng thêm câu "em cũng nhớ anh".

Trong khi Tô Mạt đang viết thư, Lưu Ngọc Chi đi nhổ cải thảo giúp người khác trở về, cô ấy thấy Lý Nguyệt Nga đang rửa đồ ở cạnh giếng thì tiến lên.

"Mẹ, con nghe người ta nói em dâu ba nhận được tiền nhuận bút của toà báo, 20 tệ đó." Ở nông thôn không có những trò tiêu khiển, có chuyện gì mới mẻ thì sẽ được truyền đi rất nhanh.

"Cái gì?" Sáng nay Lý Nguyệt Nga chỉ ở nhà dọn dẹp, không đi ra ngoài, vậy nên bà ấy không biết.

"Họ nói là em dâu ba là phóng viên của toà báo gì đó, viết bản thảo cho toà báo, nếu được đăng tải sẽ được 20 tệ tiền nhuận bút." Mấy thím đó không hiểu tại sao gọi là "cộng tác viên viết báo", vậy nên đã gọi là phóng viên.

"Còn có việc này?" Lý Nguyệt Nga đứng lên, bà ấy cười nói: "Con bé Tiểu Mạt thông minh, việc này cũng có thể."

Cô con dâu nhỏ này của bà ấy đúng là càng nhìn càng thích. Ở nhà viết văn còn có thể kiếm được tiền. Khi lên núi không kiếm được hoàng liên, thì cũng kiếm được sâm núi hoang dã.

Đúng là sao cứu tinh!

Lưu Ngọc Chi thấy Lý Nguyệt Nga vui vẻ như vậy, trong lòng hơi khó chịu. Trước kia chỉ có hai cô con dâu, Lý Nguyệt Nga thích cô ấy hơn.

"Nghe nói chú ba cũng gửi tiền và đồ về." Lưu Ngọc Chi bổ sung.

Lý Nguyệt Nga khoát tay, không để ý lắm: "Đó là việc nên làm, vợ nó ở nhà, không thể không gửi tiền và đồ về được."

Ngoài miệng Lưu Ngọc Chi không nói gì, nhưng trong lòng thì ngạc nhiên. Nếu là cô ấy, con trai chỉ lo gửi đồ về cho vợ, cha mẹ không có gì, trong lòng ít nhiều cũng thấy không thoải mái.

Xem ra em dâu ba này cũng có chút bản lĩnh, mới gả đến được một tháng mà địa vị trong lòng mẹ chồng đã cao như vậy.

Lưu Ngọc Chi bỗng có cảm giác nguy cơ, xem ra cần phải quan tâm cha mẹ chồng hơn mới được, nếu không địa vị con dâu cả của cô ấy sẽ không giữ được.

Tô Mạt viết thư xong, cô hấp bánh mì dẹt, ra vườn rau hái mấy cọng cải bó xôi, lấy thịt lợn rừng còn từ hôm qua để giải quyết bữa trưa.

Ăn cơm trưa xong, Tô Mạt thấy cải bó xôi ở vườn rau đã lớn, cô chuẩn bị thu hoạch, để lại cho mình một phần, còn lại thì mang đến nhà họ Lục.

Dù sao thứ này cũng không để được lâu, cô không thể cất hết vào không gian được.

Hơn nữa lúc bọn họ kết hôn đã nhổ hết rau trong vườn, bây giờ nhà anh cả và nhà anh hai muốn ăn rau phải đổi với người trong thôn. Mặc dù sau này Lý Nguyệt Nga cũng trồng lại, nhưng thật sự không được mấy câu.

Mảnh đất trồng cải bó xôi không lớn, chưa đến mười phút Tô Mạt đã nhổ rau, chỉ để lại lượng rau đủ cho ba bốn bữa ăn, số còn lại bỏ vào giỏ sau lưng, mang theo đồ Lục Trường Trinh gửi rồi đến nhà họ Lục.

Khi Tô Mạt đến, Lý Nguyệt Nga đang phơi chăn đệm nhân ngày trời đẹp.

"Mẹ, cải bó xôi nhà con lớn rồi, con mang một ít lại đây, mẹ cũng chia cho chị dâu cả và chị dâu hai một ít."

Lý Nguyệt Nga vội chạy đến, giúp Tô Mạt đỡ giỏ xuống, nhìn thấy một giỏ đầy rau cải bó xôi, bà ấy không quá đồng ý: "Mang hết đến đây thì con ăn bằng gì?"

"Nhà con vẫn còn, thứ này cũng không để được lâu. Lúc bọn con kết hôn đã dọn sạch vườn rau, bây giờ mọi người không có rau ăn. Mọi người cứ chia chỗ này ra ăn, cũng ăn được vài bữa."

Lý Nguyệt Nga tươi cười: "Con đúng là rộng lượng, vậy mẹ sẽ chia giúp con. Mẹ sẽ trả lại giỏ cho con sau."

Tô Mạt đưa túi đựng đầy đồ qua: "Chỗ này là Trường Chinh gửi về, mẹ nhận lấy đi."

"Con còn không?"

"Có, anh ấy gửi hai phần." Tô Mạt nói.

Lý Nguyệt Nga nghe vậy cũng nhận lấy.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /455 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Thần Thư Kỷ Nguyên

Copyright © 2022 - MTruyện.net