Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
  3. Chương 61
Trước /455 Sau

Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 61

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Sau khi tìm thấy nấm phỉ thì bất kì tế loại tế bào nấm ở xung quanh, Tô Mạt đều sẽ dùng dị năng của mình để thúc đẩy sinh trưởng, chẳng mấy chốc mà chỗ này lại sẽ mọc chi chít nấm cho mà xem. Cô vừa hái, vừa bỏ phần lớn số nấm vào không gian, chỉ có số nhỏ thì bỏ vào trong giỏ.

Sau khi đi quanh con dốc một hồi, gùi sau lưng cô cũng đầy phân nửa rồi, số trong không gian cũng phải đến hai giỏ.

Lúc này, Lục Phượng Cần phía bên kia cũng đã bắt đầu ra mồ hôi rồi: “Thím ba, bên thím đã hái hết chưa?”

“Bên thím hết rồi, bên cháu thế nào?” Tô Mạt vừa hỏi vừa bước về phía Lục Phượng Cần.

“Bên cháu cũng hết rồi.” Lục Phượng Cần đáp.

Những đứa trẻ hay lên núi đều vô cùng nhanh nhẹn, chớp mắt một cái cô bé đã chạy đến chỗ Tô Mạt rồi.

“Thím ba, thím hai được bao nhiêu rồi?”

Tô Mạt bỏ cái gùi xuống cho Lục Phượng Cần nhìn, cô bé vừa thấy là phân nửa gùi thì vô cùng vui vẻ, nhiệm vụ bà nội giao cho con bé đã hoàn thành rồi.

“Cháu cũng hái được nửa gùi lận đó.”

Lục Phượng Cần cũng đưa cái gùi của mình ra cho Tô Mạt xem.

“Cũng không sớm nữa rồi, chúng ta mau về thôi.” Tô Mạt nói, giờ đã 11 giờ rồi, từ đây đi về cũng phải mất một tiếng.

Khi về đến nhà, cô bảo Lục Phượng Cần đứng ngoài sân đợi một lúc rồi giả vờ vào nhà lấy một nắm tầm bảy, tám viên kẹo trái cây ra nhưng thực chất là lấy từ trong không gian.

Lục Phượng Cần thấy nhiều kẹo trái cây vậy thì mừng rỡ, vui vẻ trở về nhà.

Trước khi đi, cô bé còn hô lên: “Thím ba, chiều cháu dẫn thím đi nhặt hạt thông với hạt dẻ nha, cả hạt óc chó nữa.”

Nghỉ ngơi một lát, Tô Mạt đi chuẩn bị cơm nước, ăn lót dạ bánh bao nhân thịt trộn bắp cải trắng. Rồi cô đi đến cái giếng, rửa sạch cả sọt nấm phỉ, còn không đồ trong không gian cứ để đó, đồ tươi thì ăn vẫn hơn phơi khô.

Sau khi làm sạch thì để nấm phỉ vào trong sàng tre, đặt dưới mái hiên phơi nắng.

Tô Mạt thấy rất biết ơn Lý Nguyệt Nga đã chuẩn bị đủ hết những thứ thường dùng hàng ngày cho cô. Lục Trường Chinh có nói qua, trước đây đồ trong nhà không có nhiều, là khi hai người họ quyết định kết hôn, mẹ anh mới bắt đầu chuẩn bị.

Sau khi làm xong, Tô Mạt định nằm ngủ lên ván gỗ ở sảnh ngủ một giấc, vừa mới nằm xuống, tiếng Lục Phượng Cần từ ngoài cửa vọng vào.

Tô Mạt đứng dậy đi ra xem thử,

Lục Phượng Cần đeo cái sọt sau lưng đi tới, sau cô bé là em gái Lục Ái Cần và con trai lớn của nhà chú hai Lục Quốc Đống.

Thấy cô đi ra, con ngươi ba đứa nhỏ sáng lên.

Lục Phượng Cần: “Thím ba, em gái và em trai cùng chúng ta đi thu hoạch vụ thu.”

Tô Mạt:...

Xem ra dù cho ở thời đại nào, kẹo vẫn luôn có sức hút rất lớn với trẻ em, cỏ cho heo ăn cũng không bầm luôn rồi.

“Được, mấy bé đợi lát, để thím đi lấy cái sọt.”

Tô Mạt cầm sọt, khóa cửa, đi cùng với ba đứa nhỏ. Tô Mạt biết sắp nhỏ là vì kẹo nên mới tới, cho nên trước khi ra cửa, cô phát cho mỗi đứa một viên kẹo mạch nha.

Ba đứa nhỏ nhận được kẹo, mắt còn sáng hơn, Lục Quốc Đống lên tiếng hỏi: “Thím ba ơi đây là kẹo gì thế ạ?”

“Kẹo Mạch Nha.” Tô Mạt cười nói.

“Đây chính là mạch nha ạ!” Ba đứa nhỏ đồng thành hét lên, sau đó xét gói kẹo ra bỏ kẹo Mạch Nha vào miệng.

Lần trước lần đầu Tô Mạt đến nhà họ Lục, có cho Lục Quốc Lương và Lục Quốc Cường kẹo mạch nha, kết quả là hai tên nhóc ranh ăn hết không cho ai cả, còn khoe khoan với anh chị của cậu bé, kẹo mạch nha ngon như nào, khiến cho anh chị cậu bé thèm chịu không nổi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-61.html.]

Hôm nay cuối cùng cũng được ăn kẹo mạch nha mà cậu bé nhớ nhung, ba bé nhắm mắt tận hưởng hạnh phúc được ăn kẹo.

Mùi vị ngon quá đi mất, ngon như kẹo sữa thỏ trắng lần trước thím ba cho vậy.

Vì ăn được kẹo, dọc đường đi ba đứa trẻ đều rất phấn khởi, không ngừng luyên thuyên chuyện phiếm của các hộ gia đình trên trong đại đội, Tô Mạt nghe đến không nhịn được cười.

Cũng từ chỗ ba đứa trẻ, Tô Mạt hiểu rõ hơn tình hình đại đội sản xuất.

Biết được năm này trại nuôi heo của đại đội nuôi 40 con heo, Lục Thanh An mỗi ngày đều đi thăm heo phải thăm đến ba lần, quý hơn cả cục cưng cháu nội nữa.

Cũng biết đại đội còn có cả trại nuôi gà, lúc trước có người làm biếng còn lén đi ăn trộm trứng bị bắt nhốt mấy ngày và bị chỉ trích giáo dục trước toàn đại đội.

Đại đội còn người chuyên phụ trách quản lý mấy ông thích nhậu nhẹt, có lần có người nhậu xong đi đến chuồng dê/cừu cùng ngủ với chúng, thiếu chút dọa ngất người chăn dê, vì tưởng ông cụ c.h.ế.t trong chuồng dê rồi.

Xem ra ông chú hờ Canh Trường Thanh này đảm nhiệm chức vụ bí thư công xã cung không tệ nhỉ.

Giờ là thời gian đặc biệt, nếu như lãnh đạo đại đội sản xuất không lên tiếng, cấp dưới không dám hành nghề tay trái đâu.

Suy cho cùng, nhiều nơi vẫn bóp méo câu nói “lấy ngũ cốc làm nòng cốt, phát triển toàn diện” của Chủ Tịch nước, chỉ tập trung vào ngũ cốc, bỏ quên “phát triển toàn diện”. Những người này sợ người có nghề tay trái ngày càng giàu lên, còn nông dân vẫn tiếp tục nghèo. Cuối cùng phân chia thành hai trường phái.

“Vậy ở đại đội có chuồng bò không?” Tô Mạt lơ đãng hỏi.

“Có ạ, đại đội của chúng ta không những có chuồng bò, còn có chuồng lừa. Đại đội của chúng ta có năm con bò, 10 con lừa, nhiều hơn những đại đội khác.” Lục Quốc Đống tự hào nói.

“Sao bé lại biết rõ vậy?” Tô Mạt cười hỏi.

“Bạn học của em nói đó.” Lục Quốc Đống đáp.

Những học sinh theo học ở trường tiểu học của đại đội thôn Lục Gia, không chỉ có trẻ em của đại đội đó, vì xung quanh không có trường tiểu học, nên đều tập trung qua đây học. Ở tuổi này mấy bé hay thích so sánh những điều này, cho nên Lục Quốc Đống biết rất rõ tình hình.

“Vậy các bé có hay đến chuồng bò dê chơi không?” Tô Mạt lại hỏi.

“Không đến đó được ạ, có người xấu ở đó, thím ba cũng đừng đi nhé, ở đó vừa dơ lại loạn xộn.” Lục Quốc Đống nói.

“Sao cháu biết bọn họ là người xấu?”

“Mọi người đều nói vậy, nói những người đó làm chuyện xấu mới bị phạt ở chuồng bò.” Lục Quốc Đống tiếp tục nói.

Tô Mạt chớp chớp mắt, cũng không tiếp tục nói chuyện này, mà hỏi chuyện khác: “Quốc Đống, bạn học của là người của đại đội sản xuất nào?”

“Nhiều lắm ạ, có Long Gia thôn, Bối Lĩnh, Khe núi Lý Gia, Thanh Thủy…” Lục Quốc Đống cố nhớ lại.

“Nhiều quá ha, vậy cháu đi qua khe núi Lý Gia chưa?” Trong sách có ghi, cha mẹ của nguyên chủ chính là bị đài ở khe núi Lý Gia.

“Dạ đi qua rồi ạ, mỗi năm cháu đều cùng bà nội đến đó viếng mộ.” Khe núi Lý Gia là quê nhà của Lý Nguyệt Nga.

Tô Mạt không ngờ lại khéo như vậy, liền hỏi: “Có xa không?”

“Không xa ạ, men theo đường núi rất nhanh sẽ đến đó.” Lục Quốc Đóng tuổi còn nhỏ, không có khái niệm thời gian.

“Bà nội nói chừng nữa tiếng là tới.” Lục Phượng Cần bổ sung một câu.

Mấy đứa nhỏ dẫn Tô Mạt đi tìm hạt dẻ trước, hiển nhiên là hạt dẻ rất được ưa chuộng, đi qua mấy chỗ đều bị người khác lượm hết rồi, đến chỗ cuối cùng, trên một cái cây rất già vẫn còn vương vải một ít.”

Ba đứa nhỏ ngẩng đầu lên nhìn hạt dẻ còn xanh vỏ ở trên cây, có chút tiếc nuối.

“Còn xanh vỏ quá, chưa chín lắm, qua một thời gian nữa chúng ta lại đến, cũng không biết lúc đó còn hay không.”

Hạt dẻ ăn ngon như vậy, bọn họ cũng rất thích ăn, nhưng mà năm nào nhà bọn họ cũng không lượm được, đều bị những người khác đến sớm hơn lượm hết trước rồi.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /455 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Xin Chào Trêu Chọc

Copyright © 2022 - MTruyện.net