Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
  3. Chương 64
Trước /455 Sau

Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 64

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Về tới nhà, Tô Mạt cầm cây tể thái vừa đào được đi rửa sạch. Cô chuyển nấm mật ong phơi trên cái sàn tre ngày hôm qua sang làn đan trúc, sau đó để cây tể thái lên cái sàng trúc.

Thời tiết ở đây khô ráo, dù nấm mật ong mới được phơi từ giữa trưa ngày hôm qua nhưng giờ đã khô gần hết rồi, có lẽ chỉ cần phơi một buổi trưa nữa, tới tối là thu được.

Bấy giờ cây tể thái không còn tươi nữa, Tô Mạt cũng không có ý định giữ lại để làm sủi cảo nên đem phơi khô dưới nắng, xem mùa đông mèo sẽ ăn như thế nào.

Làm xong mấy việc này, Tô Mạt đi nấu một nồi cơm lớn, cắt ít chân giò hun khói, thịt khô và lạp xưởng, xào ba đến bốn tô thức ăn.

Nấu nhiều món cùng lúc sẽ giúp cô không bị người khác để ý nếu nấu thịt quá thường xuyên.

Mặc dù mỗi nhà mỗi hộ đều có khoảng không gian riêng trước cửa hoặc phía sau nhà, khoảng cách giữa các nhà ở đây cũng khá thưa thớt. Nhưng bây giờ mũi người cũng nhạy cảm lắm, đặc biệt là với mùi thịt, chỉ cần mùi thoang thoảng thôi họ cũng ngửi thấy.

Tô Mạt đổ phần ăn trưa ra, sau đó cất phần thức ăn còn lại vào không gian, đợi sau này ăn.

Ngày nào cũng ăn bánh bao sẽ rất ngấy.

Cơm nước xong xuôi, Tô Mạt chợp mắt trên tấm ván gỗ trong phòng khách một lát, đợi buổi chiều lại tiếp tục lên núi chuẩn bị bắt đầu tìm sâm núi hoang dã.

Mỗi loại thực vật đều có năng lượng độc đáo riêng mà người bình thường không cảm nhận được. Nhưng đối với dị năng giả hệ mộc thì cảm giác này lại vô cùng rõ ràng.

Giống như người bình thường nhìn màu sắc vậy, miễn là không bị bệnh mù màu, chỉ cần vừa nhìn phát đã phân biệt được ngay từng màu sắc.

Tô Mạt dành hai ngày lang thang trên núi, sau khi tìm kiếm gần khu vực núi, cô bắt đầu đi sâu vào trong hơn chút. Mất hai ngày trời vẫn không tìm được sâm núi hoang dã, nhưng Tô Mạt lại nhặt được rất nhiều nấm mật ong, hạt dẻ, hạt đào và các loại sản vật núi rừng. Thậm chí cô còn bắt được hai con gà rừng và nhặt thêm mấy quả trứng gà rừng.

Tô Mạt cũng tìm được con đường gần hơn để đến hố chuồng bò nhà họ Lý, đại khái là mất khoảng một tiếng là có thể tới nơi nếu đi từ trên núi xuống.

Trong vòng hai ngày đó, Tô Mạt cũng hấp thụ được khá nhiều năng lượng hệ mộc, dị năng của cô cũng sắp được thăng cấp lên giai đoạn giữa.

Bây giờ thực vật chưa bị biến dị nên năng lượng hệ mộc cực kỳ thuần khiết. Hơn nữa, vào giai đoạn đầu, bản thân dị năng khá dễ thăng cấp.

Ngày thứ tám, Tô Mạt xuống núi vào lúc giữa trưa nên buổi chiều cô không có ý định lên núi nữa.

Tô Mạt tính toán từng ngày, hai ngày nay vợ chồng Tô Đình Khiêm cũng nên đến chuồng bò. Cô vào huyện mua một mảnh vải thô may đồ bông cho bọn họ trước.

Hơn nữa, cô cũng đang trau truốt bốn bản thảo kia rồi, định hôm nay sẽ cùng cầm đi gửi với bọn họ.

Sau khi ăn cơm trưa xong, Tô Mạt lại viết một lá thư khác cho biên tập viên mà cô quen biết, nói với anh ta rằng cô đến Đông Bắc làm thanh niên trí thức ở nông thôn, bảo anh ta cố gắng tính tiền nhuận bút cho cô. Nếu như đưa vé thì phải đưa vé thông dụng khắp cả nước, nếu không cô sẽ không dùng được.

Tô Mạt nghỉ ngơi một lúc, sau đó cô lấy xe đạp ra ngoài. Trên đường đi, cô vô tình chạm mặt Lý Thuý Hoa.

Tô Mạt không biết về ân oán giữa Lý Thuý Hoa và Lý Nguyệt Nga, thấy ngày đó Lục Trường Chinh đưa cô về, thím đã nhiệt tình chào hỏi cô lúc ở bộ đại đội nên giờ Tô Mạt cũng gọi một tiếng: “Thím.”

Lý Thuý Hoa thấy Tô Mạt thì chỉ “hừ” một cái, sau đó quay đầu rời đi.

Tô Mạt không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chẳng lẽ cô đã vô tình đắc tội với người thím này vào ngày nào đó trước đây sao?

Mấy ngày nay tâm trạng Lý Thuý Hoa vốn chẳng tốt đẹp gì, bà ta vốn tưởng Lục Trường Chinh cưới một người không có tương lai, xuống nông thôn làm thanh niên trí thức. Nhưng thật không ngờ thanh niên trí thức ở vùng nông thôn này lại là họ hàng của bí thư Canh ở công xã.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-64.html.]

Vào ngày bọn họ mở tiệc, bí thư Canh nhận quà với tư cách là người lớn đại diện cho họ nhà gái. Điều này chứng tỏ mối quan hệ giữa hai nhà rất thân thiết.

Nếu là họ hàng của bí thư thì chắc chắn nhà họ Tô cũng không phải gia đình tầm thường, điều này lại càng khiến Lý Nguyệt Nga lợi thế.

Không hiểu sao lúc ấy bà ta lại mù quáng ngu dốt đến mức như vậy, cảm thấy thanh niên trí thức Tô chả là cái thá gì nên cố gắng tác hợp cho bọn họ.

Đúng là ăn trộm không thành còn mất nắm gạo!

Lý Thuý Hoa chỉ đành chờ mong sau này thanh niên trí thức Tô sẽ trở thành kẻ vô dụng, như vậy thì cô con dâu nhỏ của bà ta sẽ đè đầu cưỡi cổ cô.

Tất nhiên Tô Mạt không biết những lo lắng bất an của Lý Thuý Hoa, thấy bà ta quay đầu rời đi, Tô Mạt cũng đạp xe đi luôn.

Vẫn như thường lệ, tại đoạn đường hẻo lánh trên đường tới huyện thành, Tô Mạt lấy một sọt tre đựng táo và một sọt lê đã chuẩn bị sẵn từ trong không gian, treo hai sọt ở hai bên ghế sau.

Một cái sọt tre là do Lý Nguyệt Nga chuẩn bị, có hai cái.

Bây giờ treo mỗi bên một sọt nên chiếc xe được cân bằng, dễ đạp hơn trước đó rất nhiều.

Tô Mạt bước thẳng tới cửa hợp tác xã mua bán của huyện, cô nhìn vào bên trong thăm dò, đợi đến khi chị Lưu đi qua, cô vội vẫy tay với cô ấy.

Khi chị Lưu nhìn thấy Tô Mạt, cô ấy nhanh chóng chuẩn bị mọi thứ mà khách hàng muốn mua, thanh toán xong rồi vội chạy ra chỗ Tô Mạt đang đứng vẫy tay.

“Trời ơi, lâu rồi chị em chúng ta không được gặp nhau, cháu gái em đang nhớ em lắm kìa.” Có khá nhiều người ở cửa hợp tác xã mua bán, chị Lưu nở nụ cười chào đón bọn họ.

“Khoảng thời gian này em có lên núi thu hoạch, vừa hay nhặt được ít sản vật vùng núi nên đem đến cho chị nếm thử chút.” Tô Mạt nói, tranh thủ coi đây là cái cớ.

Huyện Thanh Khê có rất nhiều họ hàng thân thích ở nông thôn gửi đặc sản vùng núi cho bà con trong thành, mọi người cũng không thấy có gì ngạc nhiên.

“Trời ơi, thật quý hoá quá, mau vào trong ngồi đi.” Chị Lưu cười, sau đó kéo Tô Mạt vào trong.

Đợi đến khi bước vào khoảng sân nhỏ nhà chị Lưu, khép cửa, bấy giờ chị Lưu mới nói: “Chị nói này em gái, sao để nhiều ngày như vậy rồi mà quả táo kia của em vẫn ngon thế hả? Ngày nào họ hàng chị cũng tới hỏi hết đấy.”

“Ở nhà có chút việc nên thời gian này em không rảnh, vừa có thời gian là em chạy tới đây ngay.” Tô Mạt nói.

“Hai cái sọt này là táo hết sao?” Chị Lưu hỏi, sau đó cô ấy vén tấm vải thô che phủ bên trên ra.

“Một sọt táo và một sọt lê. Chị có muốn lấy lê không?”

“Trời ơi, sao mà ít táo vậy?” Chị Lưu tiếc nuối, loại táo này đang được ưa chuộng, rất nhanh hết hàng, cô ấy bán bảy hào một cân mà hết sạch ngay ngày hôm đó rồi.

“Năm nay táo được mùa, mọi người ai cũng tiếc không muốn đổi, muốn giữ lại để mình ăn.” Tô Mạt bịa chuyện: “Nhưng lê năm nay cũng ngon lắm nha, em cũng đổi một sọt đấy, chị em có muốn lấy không?”

Mặc dù trong không gian của cô có rất nhiều loại trái cây, nhưng số lượng thực tế của mỗi loại thì không nhiều, cách tốt nhất là bán chung tất cả chúng. Chứ nếu bán hết một loại rồi đến lúc cần dùng tới lại không có.

Chị Lưu lại mở tấm vải phủ trên chiếc sọt còn lại ra, thấy những quả lê trắng vừa to vừa vàng óng, còn tỏa ra mùi thơm ngọt ngào nức mũi, chất lượng không thua gì táo, cô ấy vội nói: “Chị cũng muốn lấy cả sọt này nữa. Nhưng lê rẻ hơn táo một chút, hợp tác xã mua bán bán bốn hào một cân, chị trả em bốn hào rưỡi.”

“Được.” Tô Mạt không ý kiến, bán sỉ mà lấy được giá này cũng khá tốt.

“Mấy hôm trước chị vừa mua một cái cân to, lần này chúng ta cứ cân đi, cả lại bất lợi cho em.” Sọt mấy ngày hôm trước cũng phải hơn hai đến ba cân.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /455 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Thư Ký Lâm Sao Thế?

Copyright © 2022 - MTruyện.net