Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Bây giờ trời đã bắt đầu sáng, chẳng mấy chốc nữa sẽ có thôn dân lên núi.
Tô Mạt lắc đầu ra hiệu bảo bọn họ đi theo mình. Hai người thấy thái độ của Tô Mạt kiên quyết như vậy nên cũng đành gật đầu, giữ một khoảng cách với Tô Mạt, theo cô lên núi.
Khoảng mười phút sau, ba người đi đến một khe núi. Tô Mạt đã phát hiện ra nơi này khi cô đi ngắm nghía nghiên cứu địa hình, nó khá kín đáo, hơn nữa vị trí cũng rất tốt. Từ vị trí này có thể nhìn được có người nào bên dưới đang đi tới hay không, mà người bên dưới lại không nhìn được tới chỗ bọn họ đang đứng.
Trời đã sáng rồi, bấy giờ Tô Mạt mới thật sự nhìn rõ hai người họ.
Trong trí nhớ của nguyên chủ, Tô Đình Khiêm luôn anh tuấn nho nhã, dung mạo phi phàm. Còn Mạc Ngọc Dung thì dịu dàng duyên dáng, là một người phụ nữ tuổi trung niên xinh đẹp hoàn hảo.
Mà hai người trước mắt cô lúc này thì khác, không biết họ lấy đâu ra bộ quần áo vải thô cũ kỹ mặc trên người. Đầu Tô Đình Khiêm đã xuất hiện hai màu tóc, trông sắc mặt ông rất tiều tuỵ, râu ria thì lởm chởm. Mạc Ngọc Dung cũng chẳng khá hơn là bao, mái tóc dài trước đó đã được cắt ngắn, nếp nhăn nơi khóe mắt hiện rõ mồn một, cơ thể gầy gò ốm yếu.
Cảm xúc mà Tô Mạt cố kìm nén trước đó trực trào, giờ phút này đây, cô không thể cố gắng giữ mình được nữa, cô nghẹn ngào gọi một tiếng: “Cha, mẹ.” Sau cùng, cô không thốt lên lời, nước mắt lăn dài hai bên má.
Mạc Ngọc Dung khóc nhiều đến mức không tự kiềm chế được, bà nhào tới ôm Tô Mạt, cố kìm nén tiếng khóc: “Bé, bé con của mẹ.”
Vành mắt Tô Đình Khiêm cũng ửng hồng, đều tại ông nên giờ vợ con mới phải chịu khổ.
Hai mẹ con khóc một lúc mới dừng lại được, bấy giờ Tô Đình Khiêm mới nói thắc mắc trong lòng mình: “Mạt Mạt, sao con biết cha mẹ ở đây?” Bọn họ mới chuyển đến hôm qua.
“Dương Tố Vân viết thư nói với con.” Tô Mạt đáp.
Đúng vậy, cô luôn trả lời thế này, dù gì thì lá thư Dương Tố Vân gửi cho cô cũng bị nước sông làm mềm nhũn từ lâu. Cô ta có muốn đối chất cũng không tìm được chứng cứ. Nhà họ Dương hại cả gia đình bọn họ, họ đừng mong được sống yên.
Tô Đình Khiêm cau mày, tại sao nhà lão Dương lại biết? Nhưng bây giờ không phải lúc thích hợp để miệt mài chạy theo những vấn đề này.
“Mạt Mạt, sau hôm nay con đừng tới đây nữa. Hãy cứ làm tốt nhiệm vụ của một thanh niên trí thức là được rồi, không cần lo lắng cho cha mẹ đâu. Chú Canh của con làm bí thư ở công xã, có chuyện gì con cứ đi tìm chú.” Tô Đình Khiêm dặn dò.
Tô Mạt lắc đầu.
“Nghe lời đi! Mới sáng sớm vậy mà con đã ra ngoài rồi, các thanh niên trí thức khác sẽ nhận ra điều bất thường, nó sẽ gây bất lợi cho con, đến lúc đó bị phát hiện sẽ ảnh hưởng tới con.”
“Con không sợ, con không ở điểm thanh niên trí thức, con kết hôn rồi, có nhà của mình nên không sợ bị người ta phát hiện.” Tô Mạt nói.
Nghe vậy, Tô Đình Khiêm như bị sét đánh ngang tai, khoé mắt ông như muốn nứt toạc.
Khoảnh khắc ấy, tất cả những chuyện bi thảm mà ông nghe được về những thanh niên trí thức xuống nông thôn gặp phải lướt qua đầu ông. Sau một lúc lâu, ông mới cất lời với đôi môi run rẩy: “Bọn họ ép con à?”
Đôi mắt Tô Đình Khiêm đỏ ngầu, Mạc Ngọc Dung cũng giơ tay bịt miệng, bà sợ mình sẽ hét thất thanh, nước mắt lại tiếp tục lăn dài.
Con gái của bà!
Đứa con gái như hoa như ngọc của bà!
Nhìn điệu bộ của họ, Tô Mạt mới ý thức được họ đang hiểu lầm, cô vội lên tiếng giải thích.
“Cha mẹ, hai người hiểu lầm rồi. Con và anh ấy yêu nhau thật nên mới kết hôn chứ không phải như hai người nghĩ đâu, không ai ép con cả.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-66.html.]
Sợ bọn họ không tin, Tô Mạt cũng mượn danh Canh Trường Thanh để chứng minh.
“Chú Canh cũng biết chuyện này, thời điểm bọn con kết hôn, chú Canh còn tới dự tiệc nữa kìa. Bác cả cũng biết, bác và chú Canh còn tặng riêng cho con 200 tệ như một món quà.”
“Người con kết hôn là con trai của bí thư đại đội, tên Lục Trường Chinh, năm nay 24 tuổi, đang tham gia quân ngũ ở quân khu Thẩm Dương, hiện là sĩ quan cấp phó đoàn. Anh ấy có ngoại hình cao ráo, rất đẹp trai, đối xử rất tốt với con, anh ấy giao toàn bộ tiền trong nhà cho con quản, tháng nào cũng gửi tiền lương về nữa.”
“Có điều là bây giờ anh ấy đã quay về đơn vị, nếu không con đã dẫn anh ấy tới gặp cha mẹ rồi. Anh ấy cũng biết hoàn cảnh gia đình mình nhưng không hề ghét bỏ con, còn nói là đợi khi nào có tin tức anh ấy sẽ tìm hiểu tình hình cha mẹ giúp con.”
“Gia đình chồng con cũng không tồi, họ đều là người hiểu chuyện và biết nói lý cả, ông nội anh ấy là cựu chiến binh Hồng Quân. Anh ấy còn xây nhà mới, con không sống chung với cha mẹ anh ấy, hai người không cần lo lắng đâu.”
Sau lời giải thích của Tô Mạt, hai vợ chồng Tô Đình Khiêm mới bình tĩnh lại rồi đánh giá con gái một lần nữa. Mặc dù trông cô có vẻ hơi xuề xòa trong bộ đồ lao động, nhưng làn da trắng nõn mềm mại, sắc mặt cũng không tồi chút nào, đúng là trông không giống dáng vẻ của người bị tra tấn.
Bấy giờ trái tim đang căng thẳng của hai người bọn họ mới thả lỏng.
Nhưng với sự hiểu biết của họ về con gái thì dù đó có là người cô thật sự coi trọng, cô cũng sẽ không kết hôn vội vàng như vậy.
Chắc chắn trong chuyện này còn uẩn khúc gì đó.
“Tại sao con kết hôn vội như vậy? Sao không hẹn hò trước?” Tô Đình Khiêm hỏi.
“Lúc trước con không cẩn thận ngã xuống sông, chính anh ấy là người cứu con. Cha biết rồi đấy, vùng nông thôn rất bảo thủ, một vài tin đồn nhảm nhí bắt đầu lan truyền trong thôn, hơn nữa bọn con lại khá ưng ý về đối phương nên quyết định kết hôn.” Tô Mạt nói đại khái, cô không muốn giải thích dong dài.
Nếu để hai người biết con gái họ đã c.h.ế.t ngay lúc đó, e là họ sẽ đau buồn lắm.
Bây giờ cô tới đây rồi, cô đã chấp nhận mọi thứ từ nguyên chủ, sau này cô chính là con gái của bọn họ, cô sẽ chăm sóc họ thay nguyên chủ.
Nghĩ vậy, Tô Mạt vội buông sọt xuống, sau đó lấy bánh bao gói trong giấy dầu ra đưa cho hai người: “Cha mẹ, con cầm bánh bao tới cho cha mẹ đây, hai người mau ăn nhanh đi.”
Đi một đoạn đường dài nên bánh bao không còn nóng nữa, độ ấm vừa phải, vì cầm đi suốt chặng đường nên trông nó giống như bị nguội lạnh rồi vậy.
Tô Đình Khiêm cầm lấy, mở ra thấy bên trong có hai cái bánh bao to, ông đưa cho Mạc Ngọc Dung một cái. Khoảng thời gian này họ lao đao chật vật đủ thứ, ăn không ngon ngủ không yên, vợ ông đã gầy đi rất nhiều rồi.
Sau đó ông chia bánh bao của mình thành hai nửa, đưa cho Tô Mạt một nửa: “Con ăn cùng đi.”
Tô Mạt vội xua tay: “Con ăn rồi, cha mẹ mau ăn đi, ở nhà con vẫn còn.”
Đúng là hai vợ chồng đang đói bụng nên họ cũng không khách sáo, ăn có ba miếng là hết sạch cái bánh bao.
Tô Mạt lại đưa nước ấm cho bọn họ, có điều lúc này đôi mắt cô đã ướt. Cha mẹ cô là người nho nhã lịch sự biết nhường nào, từ bao giờ mà họ lại ăn ngấu nghiến mất hình tượng vì cái bánh bao như vậy chứ?
Đợi hai người uống nước xong, Tô Mạt mới hỏi: “Cha mẹ, chuyện hai người ở chuồng bò là như thế nào vậy? Có mấy người? Có đáng tin không? Sau này con sẽ thường xuyên gửi vài thứ tới cho mọi người.”
“Không Mạt Mạt, sau này con đừng tới nữa, nếu để người khác phát hiện ra sẽ không tốt cho con đâu. Cha với mẹ con có thể tự chăm sóc tốt cho mình, con không cần lo.”
Tô Mạt lắc đầu: “Sẽ không có ai phát hiện đâu, con chỉ lên núi sớm rồi tới đây thôi, trên núi có đường.”
“Mạt Mạt…” Tô Đình Khiêm vẫn muốn khuyên nhưng lại bị Tô Mạt cắt ngang.
“Cha à, phận làm con cái, thấy cha mẹ đang chịu khổ ở đây, sao con có thể không quan tâm được? Cha hiểu con mà, con không phải người như vậy.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");