Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
  3. Chương 68
Trước /455 Sau

Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 68

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tô Mạt nhìn cũng đã gần bốn giờ chiều, cô vội vàng dọn dẹp rồi khoác sọt sải bước về phía chân núi. Đi được nửa đường, cô nhặt một khúc củi lớn, dùng dây thừng cột vào phần thân cây rồi kéo nó về.

Ngày hôm qua Lý Nguyệt Nga quên đưa tiền dầu mỡ cho Tô Mạt nên sáng sớm hôm nay đã ghé qua nhà cô, nhưng lúc ấy Tô Mạt không có nhà. Giữa trưa bà ấy lại tới, Tô Mạt vẫn không có nhà. Sau giờ tan làm bà ấy tới lần nữa, nhưng vẫn không thấy Tô Mạt đâu.

Lý Nguyệt Nga bắt đầu lo lắng, thầm nghĩ chẳng lẽ cô gặp chuyện gì lúc lên núi rồi sao?

Lý Nguyệt Nga đang suy nghĩ xem có nên quay về gọi mọi người lên núi tìm Tô Mạt hay không, ai dè vừa quay đầu đã thấy Tô Mạt đi từ đằng xa tới với cái sọt trên lưng, cô còn kéo một cây củi to đùng phía sau.

Lý Nguyệt Nga: …

Đúng là bà ấy đã nhìn lầm rồi.

Bà ấy vốn tưởng vợ thằng ba là kiểu người không biết kiếm sống, nhưng không ngờ cô lại biết làm việc nhà như vậy, còn ra ngoài thu hoạch vụ mùa, hay thậm chí là biết kéo củi về.

Lý Nguyệt Nga vội vàng chạy tới cầm củi mà Tô Mạt đang kéo: “Con đi thu hoạch vụ mùa à? Không ở nhà cả rồi.”

“Con lên núi đi dạo, đi xa, với lại con cũng cầm đồ ăn theo nên trưa không về nhà.” Tô Mạt nói.

Cũng may là vừa nãy cô lấy sọt chứa đầy hạt dẻ và hạch đào ra, nếu không đi ra ngoài cả ngày mà không thu được gì về thì đúng là hết nói nổi.

Lý Nguyệt Nga nhìn qua: “Trời, sao con hái nhiều thế?”

Một sọt hạt dẻ hạch đào này ít cũng phải ba đến bốn mươi cân, sức vợ thằng ba đúng là không tầm thường, khiêng suốt một đoạn đường xa từ núi về đây.

“Nếu lưng đã vác nặng như vậy rồi thì lần sau đừng kéo củi nữa. Không phải thằng ba đã dặn dò thằng nhóc Quốc Bình kia giúp con lấy củi rồi ư? Từ sau đừng tự tốn sức mình làm gì.”

“Không sao, con vô tình nhìn thấy trên đường, nghĩ bỏ đi thì lãng phí nên kéo về ấy mà.”

Sau khi về đến nhà, Lý Nguyệt Nga kéo cây củi to kia vào phòng chất củi giúp Tô Mạt trước, bấy giờ bà ấy mới móc năm hào ra đưa cho cô: “Tiền dầu mỡ, hôm qua mẹ quên đưa cho con.”

Tô Mạt vội xua tay: “Không cần đâu mẹ, có mấy đồng bạc thôi mà, mẹ tính toán với con làm gì.”

Lý Nguyệt Nga nhét tiền vào tay Tô Mạt: “Mấy đồng cũng là tiền, vì gia đình chúng ta sống riêng rồi nên cần phải rõ ràng. Đồ ăn bình thường thì không tính, nhưng tiền mua đồ thì vẫn phải trả, cái gì con với thằng ba cũng bù vào, còn lại bao nhiêu chứ.”

Dứt lời, Lý Nguyệt Nga quay người định rời đi, Tô Mạt gọi bà ấy lại.

“Được rồi, con nhận tiền. Hôm nay con nhặt được khá nhiều hạt dẻ với hạch đào, mẹ mang ít về mà ăn.”

Lý Nguyệt Nga thấy đúng là không ít thật, hơn nữa bà ấy bận đi làm, không thu hoạch vụ mùa nên cũng không khách sáo, cầm cái giỏ tre từ tay Tô Mạt, lấy non nửa rổ rồi rời đi.

Vào phòng, Tô Mạt đi tới căn phòng phía Tây trước, cô đặt hạt dẻ, hạch đào và hạt thông đã phơi khô và thu thập trong hai ngày trước vào góc phòng.

Sau đó Tô Mạt lại tiếp tục đổ hạt dẻ và hạch đào trong sọt xuống đất, dàn đều để chúng khô từ từ.

Đợi tới lúc đi hợp tác xã mua bán, cô sẽ mua mấy cái bao tải rồi đến tiệm mộc công xã nhờ đóng một cái kệ gỗ. Đến lúc đó cô có thể xếp hết đồ lên kệ rồi ăn từ từ.

Chuẩn bị xong xuôi hết xong, Tô Mạt đi sang căn phòng cất mấy món đồ lặt vặt, cô tìm được ba cái bình ngâm rau củ cỡ vừa. Cô đến chỗ mấy luống rau, đào đất bùn vào ba cái bình rồi trồng ba cây nhân sâm vào trong, để chúng phát triển dưới ánh nắng mặt trời. Sau đó Tô Mạt tranh thủ chuyển ít dị năng để chúng bén rễ vào đất trong cái bình tốt hơn.

Tiếp theo, cô chuyển chúng nó đến cửa sổ sau phòng ngủ, ban ngày mở cửa sổ chúng sẽ được tận hưởng ít ánh nắng mặt trời.

Làm xong những chuyện này, Tô Mạt mới đi nấu nước tắm rửa, đợi giặt quần áo, cơm nước xong cũng hơn tám giờ tối.

Hôm nay Tô Mạt ra ngoài từ lúc sáng sớm, lại còn đi dạo vòng quanh núi cả một ngày nên hơi mệt. Ngày mai cô phải dậy sớm nữa nên quyết định lên giường ngả lưng nghỉ ngơi sớm.

Ngày hôm sau, Tô Mạt thức dậy lúc hơn bốn giờ. Đầu tiên cô tới căn phòng phía Tây lấy một chiếc rổ đựng hạt dẻ và hạch đào phơi khô, có lẽ lấy khoảng năm sáu cân rồi cất vào không gian. Rửa mặt xong, cô đeo sọt lên lưng, bắt đầu xuất phát.

Cũng may căn nhà này của Lục Trường Chinh xây ở cuối thôn, vị trí lại hơi nghiêng về đằng sau, khá gần đường lên núi. Mà thời đại này mọi người cũng không nuôi chó nên Tô Mạt đi khá thuận lợi.

Khi còn khoảng mười phút nữa là tới địa điểm hẹn trước, Tô Mạt mới lấy chăn đệm và áo bông cho Mạc Ngọc Dung rồi cất vào sọt. Nhưng sọt chỉ chứa được chăn bông và áo nên cô đành ôm đệm trong tay.

Sau đó Tô Mạt lấy rổ đựng hạt dẻ và hạch đào ra, cầm chiếc khăn màu xám mới đã cắt mác và ba bốn cái bánh bao nhét vào trong đệm.

Tô Mạt vác sọt, xách rổ đựng hạt dẻ hạch đào, ôm đệm đi về phía địa điểm hẹn trước.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-68.html.]

Lúc Tô Mạt đến nơi, vợ chồng Tô Đình Khiêm đã đợi ở đó được một lát. Thấy con gái cầm một đống đồ tới, hai người giật nảy mình, vội chạy lên đỡ cô.

Họ đau lòng gần chết, Mạt Mạt khuân vác một đồng đồ leo lên núi thế này, cô mệt biết bao nhiêu chứ.

“Cha mẹ chờ có lâu không?”

“Không lâu đâu, cha mẹ cũng vừa mới đến thôi.” Tô Đình Khiêm nói.

Hai vợ chồng họ nhìn một đống đồ với ánh mắt sầu lo.

Hôm qua con gái nói chuẩn bị quần áo ấm và chăn bông cho họ, họ còn tưởng đó chỉ là một chiếc chăn mỏng, nhưng giờ nhìn mới biết là những chiếc chăn bông cỡ to hiếm có. Vào thời buổi này, làm một chiếc chăn bông thật sự rất khó, con gái họ lấy từ đâu ra chứ?

Ngay cả vỏ chăn cũng được may cẩn thận, chẳng lẽ…

“Mạt Mạt, chẳng lẽ con lấy chăn đệm mà nhà chồng tặng cho đám cưới của con à?” Mạc Ngọc Dung hỏi.

“Dạ không phải đâu, cha mẹ đừng lo, đây là đồ con tự chuẩn bị.” Tô Mạt đáp.

Tô Mạt móc bánh bao được cuốn gọn trong khăn lông ở đệm ra, cô cầm một cái rồi đưa phần còn lại cho hai người Mạc Ngọc Dung, định vừa ăn vừa nói chuyện rõ ràng với bọn họ. Ngày hôm qua thời gian gấp quá nên có nhiều chuyện họ vẫn chưa nói được.

“Cha mẹ, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện.”

Sau đó cả gia đình ba người ngồi cạnh nhau cùng ăn bánh bao, Tô Mạt kể hết mọi chuyện cho bọn họ nghe. Từ việc Lục Trường Chinh hỏi cưới 400 tệ cho đến việc bản thân chuẩn bị bao nhiêu của hồi môn, bây giờ cô đang sống một mình như thế nào, tóm lại là Tô Mạt kể hết.

Hiểu rõ ngọn ngành mọi chuyện rồi hai vợ chồng mới thở phào.

“Nhưng Mạt Mạt nè, con cầm chăn đệm tới đây, bây giờ con ở một mình thì không sao, nếu lỡ có khách tới thì sẽ bị lộ mất.” Mạc Ngọc Dung vẫn hơi lo lắng.

Nhưng đúng là khi bị ép đến đây bọn họ chưa kịp chuẩn bị đồ mùa đông, họ vốn đang nghĩ nếu lúc nào đó Canh Trường Thanh có phái người tới, họ sẽ nhờ anh ta nghĩ cách giúp, nhưng không ngờ con gái đã chuẩn bị sẵn cho họ từ lâu.

“Không cần sợ, đến lúc đó con sẽ kê một chiếc giường khác, nói là họ hàng ở nhà thấy thích và cũng muốn một chiếc.”

Tô Mạt nói, cô cảm thấy việc này mình có thể tự làm được. Còn nếu không, cô sẽ đi tìm Canh Trường Thanh nhờ giúp đỡ, để một bí thư như anh ta ra mặt có lẽ sẽ không xảy ra vấn đề gì.

Cả gia đình ba người bọn họ đều được đưa đến nơi này, chắc chắn Canh Trường Thanh cũng có nhúng tay, điều này chứng tỏ anh ta sẽ không khoanh tay đứng nhìn gia đình bọn họ lâm vào tình cảnh hiện tại.

“Vậy được chứ?” Tô Đình Khiêm không quá hiểu về tập thể kinh tế công xã.

“Được, có mấy thanh niên trí thức chỗ con cũng làm như vậy rồi.” Tô Mạt nói dối nhằm xoa dịu trái tim Tô Đình Khiêm. Đến khi về, Tô Mạt chạy đi tìm Mã Tiểu Quyên để hỏi tình hình.

Bấy giờ Tô Đình Khiêm mới yên tâm.

Tô Mạt lấy quần áo ấm từ trong sọt ra cho Mạc Ngọc Dung, nói: “Mẹ, mẹ nhìn đi, con may đồ cho mẹ đây. Mẹ thấy thế nào?”

Mạc Ngọc Dung cầm trang phục, nước mắt bà lăn dài.

Mặc dù nó được làm bằng vải thô màu nâu sẫm trông rất xấu xí, nhưng lại vô cùng thích hợp để bọn họ mặc vào lúc này. Hơn nữa áo rất dày, chắc chắn sẽ ấm áp lắm, đúng là vừa đơn giản lại vô cùng cần thiết.

Con gái bà đã trưởng thành thật rồi, biết suy nghĩ cẩn thận về mọi mặt.

“Đẹp, đẹp! Mẹ rất thích, cảm ơn con, Mạt Mạt.” Mạc Ngọc Dung nức nở.

Tô Đình Khiêm cũng cảm động theo, con gái của họ ưu tú hơn trong tưởng tượng của họ rất nhiều.

“Cha à, cha cũng có, nhưng tại con không biết kích thước cơ thể cha nên hôm nay con muốn đo thử, hai ngày nữa con sẽ làm xong rồi cầm tới cho cha.” Tô Mạt nói, sau đó cô lấy thước đo từ trong sọt, chuẩn bị đo kích cỡ cơ thể Tô Đình Khiêm.

“Được, được.” Tô Đình Khiêm vội đứng dậy để Tô Mạt tiện đo, ông nói: “Cha không vội đâu, con đừng làm quá sức rồi để bản thân mệt mỏi, cứ làm từ từ thôi.”

“Có máy may mà, không tốn nhiều công sức đâu, con làm nhanh lắm.” Tô Mạt nói.

Thú thật là Tô Đình Khiêm không có cảm xúc gì với đứa con rể rẻ tiền này, nhưng ông có thể nhận thấy anh rất quan tâm tới Mạt Mạt qua lời nói của cô.

Ở nông thôn mà lại xây nhà mới, rồi hỏi cưới bốn trăm tệ, lại còn mua xe đạp, máy may rồi tổ chức hơn hai mươi bàn tiệc, như vậy thực sự không tồi.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /455 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Xin Lỗi Phải Là Em!

Copyright © 2022 - MTruyện.net