Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); "Tớ biết." Tô Mạt nở nụ cười: "Dù sao cũng là đồ nhặt trên núi, mọi người không có thì chia cho một ít ăn thử."
Mã Tiểu Quyên xấu hổ.
"Đúng rồi, Tiểu Quyên à, lúc trước cậu nói làm chăn bông, có làm không?"
Hai mắt Mã Tiểu Quyên sáng lên: "Làm chứ."
"Làm mấy cái?"
Mã Tiểu Quyên đưa ba ngón tay lên: "Ba cái."
"Chủ nhiệm Tề không nói gì sao?"
"Hỏi thì tớ nói trong nhà nghe nói có phúc lợi này nên muốn xem thử có làm được không, làm được thì gửi về. Chủ nhiệm Tề cũng không nói gì, chỉ viết cho tớ một tờ đơn để tớ đóng tiền." Mã Tiểu Quyên vui vẻ nói.
Cô ta gọi điện về, em dâu cô ta nghe nói có thể gửi ruột chăn về may thì hết sức vui mừng. Cuối cùng, cũng không cần đắp những chiếc chăn bông xốp mà mẹ cô ta làm nữa, ruột chăn còn có thể móc ra để may áo bông.
"Sao thế? Cậu cũng muốn nhận về may à?" Mã Tiểu Quyên hỏi.
"Đúng thế, mấy hôm trước, họ hàng có gọi điện hỏi tớ xem có thể may một cái gửi về không. Mấy hôm nay lo thu hoạch vụ thu trì hoãn mãi, đang định chiều nay đi hỏi thử xem."
"Sao cậu không gọi cho bí thư công xã...Đúng rồi, cậu không coi bọn tớ là bạn, chú cậu là bí thư công xã cũng không nghe cậu nhắc tới."
"Đúng đó, chưa bao giờ nghe cậu nhắc tới." Khó khăn lắm Trần Lan mới tìm được cơ hội chen miệng vào.
Bây giờ cô ta nên cung phụng Tô Mạt, chồng là sĩ quan, cha chồng là bí thư đai đội, chú cô còn là bí thư công xã. Nếu có quan hệ tốt với cô, sau này cuộc sống của cô ta trong đại đội sẽ thoải mái hơn nhiều.
Cô ta vô cùng hối hận, lúc trước khi Mã Tiểu Quyên rủ cô ta tặng quà kết hôn, cô ta lại không tặng cùng.
"Tớ cũng mới biết chuyện này vào ngày tổ chức tiệc, trong nhà hoàn toàn không nói cho tớ biết chú ấy làm bí thư ở đây. Làm lãnh đạo phải chú ý bị ảnh hưởng, thậm chí không thể cho người thân làm bông vải, sợ người khác nói vì tình riêng mà làm việc bất hợp pháp, c.h.ế.t tiệt thật!"
"Vậy cũng đúng, làm lãnh đạo đều coi trọng danh dự." Mã Tiểu Quyên nói.
Cậu cô ta cũng thế, lúc trước khu phố tổ chức vận động người xuống nông thôn. Cậu cô ta lập tức hưởng ứng, đưa anh họ và chị họ về nông thôn, khiến mợ tức giận đến suýt nữa ly hôn với cậu.
Tô Mạt thấy Mã Tiểu Quyên không nói gì, bèn hỏi: "Tiểu Quyên, hôm nay cậu đến tìm tớ có chuyện gì à?"
"Haha..." Mã Tiểu Quyên cười ngượng ngùng: "Trong nhà chuyển tiền cho tớ, tớ muốn lên huyện mua xe đạp, muốn rủ cậu lên huyện với tớ một chuyến."
Vì công xã Hồng Kỳ gần huyện hơn các công xã khác, đến bây giờ cũng chưa có tuyến đường lên huyện.
Muốn lên huyện phải đi bộ, đi xe đạp, hoặc xe lừa, xe bò. Nhưng bây giờ ngay thu hoạch vụ thu, trâu bò đều sắp mệt c.h.ế.t đi được, hoàn toàn không đi huyện.
Từ đại đội thôn nhà họ Lục đến huyện, chạy xe đạp mất một giờ, đi bộ mất khoảng ba giờ.
Mã Tiểu Quyên không muốn đi bộ, cô ta nhớ Tô Mạt có xe đạp, nên đến hỏi thăm thử.
"Được chứ, ngày mai tớ đi với cậu." Tô Mạt sảng khoái đồng ý, đúng lúc cô cũng muốn lên huyện mua ít đồ.
"Chị em tốt." Mã Tiểu Quyên vỗ tay cười nói: "Ngày mai chị đây mời cậu đến tiệm cơm quốc doanh ăn một bữa."
"Được, vậy tớ sẽ để dành bụng ngày mai ăn một bữa thật ngon." Tô Mạ cũng cười.
Mấy người trò chuyện một lát, hai người Mã Tiểu Quyên chuẩn bị ra về, buổi chiều các cô còn phải lên núi xem có nhặt được sản vật trên núi ha không.
Tô Mạt cầm rổ rơm, lấy một nửa rổ quả óc chó và hạt dẻ cho Mã Tiểu Quyên mang về, cũng không nhiều, đoán chừng khoảng hai ba cân.
Sau khi hai người rời đi, Tô Mạt rửa tiếp mớ rau dại còn lại, chợp mắt một lúc rồi đẩy xe đạp ra cửa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-70.html.]
Tô Mạt đạp xe tới thẳng phường tập thể công xã. So với lần đầu tới thì lần này phường tập thể cực kỳ đông đúc.
Nhất là xưởng ép dầu, nơi này tỏa ra mùi đậu phộng thơm phức, chắc đã có đại đội nào đó sản xuất nhanh bắt đầu tới đây ép dầu rồi.
Thời buổi này nông thôn không thể so với thành thị, hàng tháng đều có một lượng phiếu dầu.
Dầu ở nông thôn sử dụng hoàn toàn dựa vào sản lượng đậu phộng, cây vừng do đại đội sản xuất, muốn có dầu phải chờ tới lúc thu hoạch cây trồng, sau đó đi ép thành dầu rồi chia cho các xã viên vào mỗi năm.
Chủ nhiệm Tề thấy Tô Mạt tới thì tươi cười hỏi: "Thanh niên trí thức Tô, cháu tới để làm gì thế?"
Ông ấy nghe nói thanh niên trí thức Tô chính là cháu gái của bí thư Canh.
"Cháu muốn hỏi xem còn làm chăn nệm được nữa không? Có người thân trong nhà cháu muốn làm." Tô Mạt giả vờ như đang ngượng ngùng hỏi.
"Có thể chứ, sao lại không. Phục vụ vì dân mà, nếu xã viên có yêu cầu thì bọn chú sẽ giải quyết." Chủ nhiệm Tề mỉm cười nói.
Công xã bọn họ không phải khu chuyên trồng cây bông vải, cũng không phân chia nhiệm vụ xuống bên dưới. Thay vì bán với giá thấp cho trạm thu mua, chẳng để đấy sử dụng, kiếm tiền cho công xã còn hơn.
Chỉ cần không mang đi đầu cơ trục lợi, nếu có người thân muốn mua đều có thể làm. Giúp ai mà chẳng là giúp.
Năm nay vụ mùa bông vải rất tốt, có rất nhiều bông vải.
"Vậy cảm ơn chủ nhiệm Tề nhiều, cháu muốn làm một cái mền giống như lần trước cháu làm là được. Chăn 7 cân, nệm 3 cân."
Sau khi đặt làm một bộ chăn nệm xong, Tô Mạt đã suy xét tới hai việc, một là nếu ông nội Trương cần thì đưa cho ông cụ luôn; còn nếu không muốn cô sẽ để ở nhà. Tuy rằng đã có một bộ ruột chăn rồi, không thường xuyên dùng tới nhưng nhỡ khi tháo mang đi giặt bị người ta phát hiện ra thì sẽ lộ mất.
Chủ nhiệm Tề cười híp mắt viết một tờ đơn: "Tiền bông vải và phí thủ công tổng cộng 14 tệ."
Tô Mạt trả tiền, sau đó nói thêm: "Cháu muốn đóng một cái giá gỗ lớn dùng để cất lương thực và vài cái chậu gỗ phẳng."
"Chậu gỗ phẳng? Là chậu tắm cho trẻ con đúng không?" Chủ nhiệm Tề không hiểu chậu gỗ phẳng có nghĩa là gì.
"Không phải, là loại chậu hình tứ giác, sâu khoảng 20cm là đủ rồi. Không cần quá đẹp, có thể đựng đồ thôi."
Tô Mạt mượn bút của chủ nhiệm Tề để vẽ mẫu một hình đơn giản.
Chủ nhiệm Tề vừa nhìn đã hiểu, nhưng không biết thứ này dùng để làm gì.
"Thanh niên trí thức Tô, cháu dùng nó để làm gì?"
"Mùa đông đặt trong phòng dùng để trồng rau, nếu không tới mùa đông lại không có gì để ăn." Tô Mạt nói. Thời này chưa có khái niệm trồng rau trong nhà kính, không biết ông ấy có hiểu hay không.
Chủ nhiệm Tề vừa nghe đã hiểu ngay lập tức.
Đúng vậy, vùng đông bắc này rất lạnh, nếu làm một vài cái chậu gỗ như thế đặt trong phòng thì chẳng phải sẽ có rau ăn hàng ngày hay sao? Tới mùa đông không cần phải ăn củ cải khoai tây nhiều nữa.
"Chà, thanh niên trí thức Tô, cách này của cháu rất hay đấy. Rất đáng được phổ biến rộng rãi. Chú cũng sẽ làm thêm vài cái như cháu nói, sau này sẽ bảo vợ chú trồng theo." Chủ nhiệm Tề vui vẻ nói.
Tô Mạt:...
"Chủ nhiệm Tề, đó chỉ là một ý tưởng của cháu mà thôi, chưa chắc đã thành công được, phải thử trước đã."
Cô dám làm vậy là vì cô có dị năng đấy! Cô không dám chắc ông ấy có thể làm thành công như cô được.
"Không sao không sao, chủ tịch đã nói rồi, làm gì cũng phải thử thật nhiều lần." Chủ nhiệm Tề nói: "Nào nào nào, để chú dẫn cháu tới xưởng mộc hỏi mấy thợ lành nghề ở đó xem cần bao nhiêu vật liệu gỗ và nhân công còn tính toán chi phí."
Chủ nhiệm Tề dẫn Tô Mạt tới xưởng mộc, thấy bên trong chỉ có hai ba thợ mộc đang làm, còn những người khác không biết đã đi đâu mất.
"Lão Lý, những người khác đâu rồi?" Sắc mặt chủ nhiệm Tề hơi kém, bọn họ làm thế là đang trộm lười biếng à.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");