Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ra khỏi hợp tác xã, Mã Tiểu Quyên thần bí lại gần nói: "Tô Mạt, chúng ta đến bãi phế liệu xem thử!"
Hai mắt Tô Mạt lóe lên, hỏi: "Đến chỗ đó làm gì?"
Mã Tiểu Quyên thấy xung quanh không có ai, nhỏ giọng nói: "Đi xem có thứ gì nhặt được không."
Cha cô ta đã nhặt được mấy đầu cá đù vàng ở bãi phế liệu. Mặc dù lúc này không dùng được, nhưng cha cô ta nói vàng là đồng tiền mạnh, một ngày nào đó có thể sử dụng được.
Cô ta chỉ dám nói điều này với Tô Mạt, ngoài ra không dám nói với người khác.
Tô Mạt nghĩ thầm, quả nhiên!
Sau khi đến đây, cô chưa bao giờ nghĩ tới đồ phế liệu, vì cô cảm thấy mỗi thời đại đều có người thông minh, nếu là đồ ngon đã sớm bị người khác vét hết rồi.
Cô tự nhận mình là người không may mắn, vì thế không thử vận may.
Hơn nữa, huyện Thanh Khê không phải là nơi giàu có gì. Sau hơn mười năm bị thực dân thống trị, đồ có giá trị đã bị vơ vét từ lâu, những thứ còn lại có lẽ cũng bị tịch thu khi phong trào vừa bắt đầu.
Tuy nhiên nếu Mã Tiểu Quyên muốn đi, cô đi với cô ta, nói không chừng thần may mắn hiển linh, thực sự tìm được thứ gì tốt thì sao?
Hai người hỏi thăm một đồng chí đi ngang qua về vị trí của tiệm ve chai. Sau khi đến nơi, họ cho ông lão giữ cửa vài viên kẹo đường, nhờ ông ấy coi chừng dùm mấy chiếc xe một lát.
Hai người vào trong tìm kiếm một vòng, đến khi bụng đói kêu vang mới ra ngoài, đương nhiên chẳng tìm được gì.
Mã Tiểu Quyên nói đến tìm sách, còn bỏ ra hai hào mua mấy quyển sách cổ về.
Ông lão giữ cửa đã gặp nhiều người thế này, không thèm liếc nhìn họ thêm chút nào.
Thật sự tưởng rằng bãi phế liệu là kho báu sao? Làm gì có thể tìm được đồ tốt, mắt ông ấy đâu có bị mù, nếu thật sự có đồ tốt, sao có thể để nó xuất hiện chứ?
Lúc trước vì giành được chức vụ này, ông ấy đã tặng rất nhiều quà.
Mã Tiểu Quyên hơi ủ rũ: "Xem ra tớ không may mắn."
Tô Mạt cười: "Những thứ kia có thể gặp nhưng không thể cầu."
"Cũng đúng." Mã Tiểu Quyên nói: "Đi, nói mời cậu đến tiệm cơm quốc doanh ăn một bữa, giờ chúng ta đi thôi."
Hai người đến tiệm cơm quốc doanh, Mã Tiểu Quyên rất hào phóng, gọi thịt kho tàu, một phần rau xào, một phần gà nhỏ hầm nấm, hai bát cơm, thấy có canh thịt dê cũng gọi một bát.
Tổng cộng tốn hết bốn tệ.
Đồ ăn Đông Bắc bên này rất nhiều, hai người ăn đến nỗi gần như phải vịn tường đi.
Mã Tiểu Quyên vuốt ve cái bụng no, cảm thán: "Nếu mỗi ngày có thể ăn no thế này thì tốt quá!"
"Cái cậu này, còn đòi mỗi ngày đều ăn như vậy." Tô Mạt cười nói: "Cậu đó, tiết kiệm tiền đi, đừng mua những thứ không cần thiết."
Cô thấy Mã Tiểu Quyên tiêu tiền như nước, mua đồ toàn phụ thuộc tâm trạng.
Khi đọc tiểu thuyết này, cô đã thấy nhiều rồi, ban đầu cha mẹ còn giúp đỡ tiền bạc, sau này không giúp nữ, những thanh niên trí thức này đều không có kết cục tốt đẹp.
Mã Tiểu Quyên là bạn cô, cô không hy vọng cô cô ta thế này. Mặc dù nhìn cha mẹ Mã Tiểu Quyên rất thương cô ta, nhưng lòng người rất khó đoán, nên có ít tiền tiết kiệm vẫn hơn.
Mã Tiểu Quyên gật đầu: "Tớ biết rồi."
"Tớ nghe nói công xã chúng ta không tệ, vẫn luôn phát triển kinh tế tập thể. Tớ còn nghĩ sang năm tìm cơ hội xem có thể thi công nhân không, tự mình có thu nhập, không cần dựa vào gia đình nữa."
Mã Tiểu Quyên cũng hiểu, cô ta đòi xuống nông thôn, trong nhà cảm thấy hổ thẹn nên mới gửi tiền rộng rãi như vậy. Nhưng mà nhà cô ta đông hơn, về lâu dài ít nhiều các anh chị em khác sẽ có ý kiến.
"Ừm, sang năm chúng ta cùng xem thử có cơ hội làm việc nào không?" Tô Mạt nói, bản thân cô ta có dự định là tốt rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-74.html.]
Hai người lại đạp xe đi dạo quanh huyện một lát, ngắm nhìn phong cảnh trong huyện rồi đạp xe trở về.
Lúc đi ngang qua ký túc xá công xã, Tô Mạt nhìn thấy bóng lưng Canh Trường Thanh vội vã bước vào. Nghĩ tới khi kết hôn nhận nhiều tiền mừng của người ta như thế, mình lại nhặt được rất nhiều sản vật trên núi, do đó cô quyết định ngày mai sẽ mang theo ít sản vật trên núi đi thăm hỏi.
Về đến nhà đã là ba giờ chiều, Tô Mạt ra chăm vườn theo thói quen, tưới nước, gom nấm mật ong và cỏ khô vào trong bao tải mang đi cất.
Nấm mật ong và rau dại chỉ nên phơi nắng vừa phải, phơi nhiều quá sẽ ảnh hưởng đến mùi vị.
Sau khi làm xong, Tô Mạt quay về phòng, lấy những sợi len đã mua trước đó ra, định bắt đầu đan áo len cho Lục Trường Chinh.
Cô lấy ra một đống sách linh tinh từ trong không gian, Tô Mạt tìm được cuốn sách >, cất những cuốn sách khác vào không gian, Tô Mạt cầm sách lên bắt đầu nghiên cứu.
Cuối cùng, cô quyết định đan một mẫu hình thoi đơn giản thanh lịch. Mẫu này không quá phức tạp, trông đẹp hơn kiểu trơn đơn giản, cũng không khó, thích hợp với người mới học như cô.
Tô Mạt dựa theo giới thiệu trong sách, dựa theo thân hình của Lục Trường Chinh, có lẽ phải đan hai trăm tám mươi mũi. Cô đan trước một đoạn ngắn, chờ đến chiều tối đi tìm anh Lục có thân hình tương tự Lục Trường Chinh để ước lượng thử.
Thừa dịp trời vẫn còn sớm, Tô Mạt đi lấy hai cái sọt, chỉnh sửa lại những vật dụng chuẩn bị cho cha mẹ.
Bột ngô cho trước năm cân, bột mì hai cân, gạo hai cân. Gạo và bột mì đều dùng loại trước đó Lục Trường Chinh đã chuẩn bị sẵn, so với hiện tại, gạo và bột mì trong không gian của cô trắng hơn nhiều. Bây giờ chưa rõ tình hình bên chuông bò, vẫn nên dùng loại ở quê hương trước.
Sau đó, cô gói một cục xà bông, một cuộn khăn giấy, một kem đánh răng, một hộp diêm quẹt, hai cái bàn chải. Cô cho thêm một chai dầu nhỏ, một bọc muối một cân đổ vào nửa cân.
Xì dầu xào rau quá thơm không nên cho, chờ xem tình hình rồi tính.
Sau khi sắp xếp đồ cất kĩ vào cái sọt sau lưng, đặt quần áo bông của Tô Đình Khiêm ở phía trên, dùng một miếng vải thô đắp ở phía trên, Tô Mạt thu hồi sọt vào không gian. Chờ khi sắp đến chuồng bò sẽ lấy ra quải trên lưng là được.
Làm xong, Tô Mạt thấy sắc trời không còn sớm, đoán Lục Hành Quân chắc đã đi làm về. Cô cầm theo một nắm kẹo và bản mẫu áo len vừa mới đan định qua đo thử.
Khi Tô Mạt đến, Lưu Ngọc Chi đang nấu cơm. Tô Mạt thăm dò cười hỏi: "Chị dâu, nấu cơm đấy à?"
Lưu Ngọc Chi thấy Tô Mạt, hơi kinh ngạc hỏi: "Em dâu ba, sao em lại tới đây? Mau vào ngồi đi."
Bố cục nhà bọn họ bên này gần giống như nhà Tô Mạt, ở giữa đều là phòng làm việc, phòng bếp, phòng khách.
"Bọn nhỏ đâu rồi ạ?" Tô Mạt vào trong, không thấy bọn trẻ thì hỏi.
"Bé lớn, bé hai đang rửa rau, thằng ba không biết chơi cái gì, vẫn chưa về."
Tô Mạt móc một nắm kẹo ra khỏi túi đưa cho Lưu Ngọc Chi: "Chị dâu cả, những kẹo này em cho bọn nhỏ."
Lưu Ngọc Chi cười nhận lấy: "Em đến là được rồi, mang kẹo theo làm gì, đừng làm hư tụi nhỏ, lần sau không được mang đến nữa đấy."
"Ơ? Anh cả đâu? Vẫn chưa về ạ?"
"Mấy hôm nay, anh ấy bận xử lý chuyện nộp lương thực, phỏng chừng đến tối muộn mới về. Sao thế? Em tìm anh ấy có việc gì à?"
"Dạ, em muốn đan áo len cho Trường Chinh, nhưng em sợ đan chật. Em nghĩ vóc dáng hai người họ tương tự nhau, muốn tìm anh cả để đo thử."
"Loại chỉ nào? Em định đan bao nhiêu mũi?"
"Loại chỉ dày, khoảng hai trăm tám mươi mũi." Tô Mạt trả lời.
"Vậy đủ rồi, hai năm trước chị vừa đan cho anh cả em một cái, cũng dùng loại chỉ dày khoảng hai trăm bảy mươi mũi. Trường Chinh cường tráng hơn anh cả một chút, hai trăm tám mươi mũi là đủ. Phần thân này không có gì đáng ngại, chủ yếu là vị trí bả vai và ống tay áo, khi đan tới đó, em qua tìm anh cả đo thử là được." Lưu Ngọc Chi nói.
"Dạ, cảm ơn chị dâu cả." Vấn đề được giải quyết dễ dàng, Tô Mạt cũng rất vui.
"Cảm ơn cái gì, chị em trong nhà, nhưng đến hỏi chuyện này, em còn mang kẹo đến."
"Kẹo là mang cho bọn nhỏ ăn mà." Tô Mạt khoát tay: "Vậy chị dâu cả làm tiếp đi, em cũng về nhà nấu cơm."
Nói xong thì rời đi.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");