Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Bởi vì buổi trưa đã ăn một bữa lớn nên buổi tối Tô Mạt không nấu cơm, cô lấy hai cái bánh bao từ trong không gian ra ăn xem như bữa tối.
Sau đó cô rửa một chùm nho để ăn tráng miệng, những loại trái cây khan hiếm lại còn khó vận chuyển như thế này chỉ nên để dành cho bản thân mình ăn thôi.
Tô Mạt sửa soạn cho bản thân xong thì đóng cửa kỹ càng như mọi khi rồi bắt đầu sự nghiệp đan áo len của mình.
Đan áo len là một công việc đòi hỏi sự tỉ mỉ, theo như trong sách, nếu cô đan suốt cả ngày thì khoảng một tuần là đan xong, nêu chỉ đan vào buổi tối thì phải mất khoảng nửa tháng hoặc thậm chí là lâu hơn nữa.
Tô Mạt định chăm chỉ đan để mau chóng đan xong áo len và gửi cho Lục Trường Chinh trước khi tuyết rơi.
Dù sao thì trong khoảng thời gian này có rất nhiều người lên núi thu hoạch, cô cũng không định đi lên núi vào lúc này, qua một thời gian nữa hẵng nói.
Bình ắc quy của cô vẫn còn một nửa, dựa vào mức sử dụng hiện giờ của cô thì ước chừng còn có thể dùng được khoảng một tháng, nhưng cũng bắt buộc phải sạc đầy bình ắc quy trước khi tuyết rơi, cố gắng đảm bảo vấn đề sử dụng điện vào mùa đông.
Tô Mạt đan được một lúc thì đi ngủ.
Ngày hôm sau, cô vẫn dậy sớm như mọi khi và chăm nom vườn rau trước.
Tô Mạt đã rải khá lung tung khi gieo hạt, vì vậy có nơi rau mọc san sát nhau.
Tô Mạt bón phân cho cây cải củ trước rồi nhổ một vài mầm cải củ ở những nơi mọc sát nhau, giữ lại những mầm cây mạnh khỏe để đảm bảo những mầm cây còn lại có đủ không gian để hình thành các cây cải củ to.
Cô nhổ được một giỏ đầy mầm cải củ, những mầm cải củ non rất ngon, mang đi nấu canh thịt hoặc canh trứng là tuyệt vời, cho dù là mầm xào cũng không tệ, không thể để lãng phí được.
Tô Mạt cất một phần vào trong không gian, phần còn lại chia làm hai, một phần thì để buổi trưa mình ăn, còn một phần thì định buổi trưa mang sang cho Lý Nguyệt Nga.
Sau khi chuyển nhân sâm vào trong dị năng, Tô Mạt ngồi trên giường bắt đầu đan áo len.
Khoảng mười giờ hơn, Tô Mạt nghe thấy Lý Nguyệt Nga gọi cô: "Vợ thằng ba ơi, con có ở nhà không?"
Tô Mạt đang ngồi trên giường nên không định bước xuống đón mà ló đầu đến bên cửa sổ hô lên: "Mẹ, con đang ở trong nhà đây, mẹ vào đi."
Lý Nguyệt Nga xách một giỏ trúc đi vào thì thấy Tô Mạt đang ngồi trên giường đan áo len và đã đan được một đoạn ngắn rồi, bà ấy liền cười hỏi: "Áo len này là cho Trường Chinh à?"
"Ừm." Tô Mạt gật đầu.
Lý Nguyệt Nga lau tay vào quần áo rồi sờ thử thì thấy vô cùng mềm mại thoải mái, bà ấy ngạc nhiên nói: "Vợ thằng ba này, đây là len nguyên chất à?"
Tô Mạt cười đáp: "Vâng."
Lý Nguyệt Nga tặc lưỡi, len nguyên chất rất đắt đấy, vợ thằng ba đúng là chịu chi.
Quả là một vợ yêu thương chồng!
"Mẹ, mẹ tìm con có việc gì ạ?" Tô Mạt hỏi.
Lý Nguyệt Nga ngồi xuống bên mép giường, vén lớp vải che giỏ trúc lên rồi lấy hai mảnh vải từ trong đó ra.
"Vợ thằng ba này, mảnh vải caro này là Tiểu Lan cho con, con tự may cho mình một bộ quần áo nhé. Con tặng cho nó một chiếc áo sơ mi sợi tổng hợp nên nó rất vui, cứ nhớ mãi." Lý Nguyệt Nga nói.
"Lúc bọn con kết hôn, nó không tiện phân biệt quá rõ ràng với hai anh trai nên mới không tặng quà. Lần này nó được tấm vải đẹp nên lập tức cắt ra nhờ mẹ mang sang cho con."
Tô Mạt hơi ngạc nhiên, không nhờ Lục Tiểu Lan lại cắt vải ra cho cô may quần áo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-75.html.]
"Mẹ, người một nhà thì không cần nói những câu xa lạ như thế. Trong mấy ngày con nằm viện, Tiểu Lan đã đặc biệt xin nghỉ phép để chăm sóc con, con tặng một chiếc áo thì có gì đâu. Con có nhiều quần áo lắm, mẹ đưa mảnh vải này lại cho Tiểu Lan để em ấy may quần áo cho mình đi."
Thời buổi này rất khó có phiếu vải, để được một mảnh vải to như thế này thì chắc hẳn là Lục Tiểu Lan đã phải tích góp phiếu vải rất lâu.
"Nó cho con thì con cứ giữ lấy đi. Nó đang làm việc ở hợp tác xã mua bán, thỉnh thoảng bọn nó sẽ xử lý vải bị lỗi nên dễ dàng có được vải hơn chúng ta." Lý Nguyệt Nga nói: "Nhưng con đừng kể ra ngoài nhé, kẻo nhà thằng cả và thằng hai tị nạnh."
Lý Nguyệt Nga đặt mảnh vải caro lên giường cho Tô Mạt, sau đó cầm một mảnh vải màu đen khác nói với cô: "Đây là vải của mẹ cho con, con có thể may một chiếc quần, vừa đủ một bộ quần áo mới."
Tô Mạt vội vàng dừng đan len rồi xua tay nói: "Mẹ, quần áo của con đủ mặc rồi, thật đấy. Mẹ mang về may cho mẹ hoặc cha mặc đi."
Lý Nguyệt Nga đè tay Tô Mạt lại và nói: "Cái này cũng phải giữ lấy, đây là tấm lòng của cha mẹ. Lẽ ra phải đưa cho con lúc con kết hôn cơ, ai ngờ thằng ba đần độn kia lại không cho con vải may quần áo mới chứ."
Tô Mạt bênh vực Lục Trường Chinh: "Anh ấy cho con phiếu vải rồi, nhưng con có rất nhiều quần áo nên không may thêm nữa. Vải mà con may quần áo bông là dùng phiếu vải để đổi đấy."
Lý Nguyệt Nga cười: "Sao mà giống nhau được. Dù sao thì con cứ yên tâm nhận lấy mảnh vải này, đến lúc sang xuân thì may cho mình một bộ quần áo mới."
Lý Nguyệt Nga đã nói như thế rồi thì Tô Mạt liền nhận lấy: "Vậy thì cảm ơn mẹ và Tiểu Lan ạ."
Lý Nguyệt Nga xua tay cười.
"Lúc ra ở riêng, thằng ba đã chịu nhiều thiệt thòi, nhưng cha mẹ cũng không còn cách nào, nó là đứa có triển vọng nhất, nếu còn ở chung một nhà thì chỉ có thể kéo nó xuống thôi. Bây giờ các con cũng đã lập gia đình rồi, nhiệm vụ của cha mẹ đối với bọn nó xem như là đã hoàn thành, đã ra ở riêng thì các con cứ việc sống cuộc sống của riêng mình là được."
Tô Mạt tỏ ý đã hiểu, thời đại này vẫn còn chú trọng một gia đình lớn, người có triển vọng nâng đỡ người kém hơn là chuyện bình thường. Vợ chồng Lý Nguyệt Nga cũng xem như là rất sáng suốt, lập gia đình hết rồi thì tách ra ở riêng, để mọi người tự sống cuộc sống của mình.
Nếu gặp phải kiểu cha mẹ chồng mà sau khi kết hôn còn muốn kiểm soát tiền bạc trong gia đình thì mới khó sống.
Lý Nguyệt Nga vui mừng gật đầu, bà ấy sợ vợ thằng ba sẽ có vướng mắc trong lòng.
"Con đúng là một cô con dâu tốt. Con đan áo len tiếp đi, mẹ về đây."
Lý Nguyệt Nga đứng dậy định rời đi, Tô Mạt cũng nhanh chóng bước xuống giường đưa mầm cải củ cho Lý Nguyệt Nga, Lý Nguyệt Nga cười nhận lấy rồi đi về.
Buổi chiều, Tô Mạt gói đầy hạt dẻ, óc chó và một ít nấm phỉ phơi khô vào một túi lưới to. Cô lại gói thêm hạt dẻ, óc chó và nấm phỉ vào trong bao bố. Sau đó cô viết một bức thư, kể đại khái về tình hình bên này rồi nhét vào trong bao bố.
Túi lưới là tặng cho Canh Trường Thanh, còn bao bố là gửi sang cho Tô Đình Đức.
Tô Mạt đặt đồ vào trong giỏ trúc rồi lái xe đi.
Cô đến bưu điện công xã để gửi đồ cho bác cả trước, vì cách khá xa nên phải tốn một tệ bưu phí.
Sau đó cô mới xách túi lưới đi vào tòa nhà văn phòng công xã.
Sau khi cô trình bày rõ với cán sự ở tầng một rằng cô là cháu gái của Canh Trường Thanh và tìm anh ta có việc, cán sự ở tầng một liền gọi một cuộc điện thoại, rất nhanh sau đó đã có một chàng trai trẻ tuổi xuống đón cô.
"Tôi là thư ký Đảng ủy Phó Minh, bí thư Canh bảo tôi đưa cô lên tầng."
Tô Mạt đi theo Phó Minh lên tận tầng ba, đến phòng làm việc của Canh Trường Thanh.
Lúc Tô Mạt đi vào thì Canh Trường Thanh đang cầm hộp cơm ăn cơm, cơm đã nguội và vón cục lại từ lâu rồi. Canh Trường Thanh lấy phích nước đổ nước nóng vào trong, trộn lên rồi tiếp tục ăn.
Thấy Tô Mạt kinh ngạc nhìn mình, anh ta chỉ vào chiếc ghế bên cạnh bàn: "Còn đứng ngẩn ra đấy làm gì, ngồi đi."
"Chú Canh, sao giờ này chú mới ăn cơm?" Tô Mạt cố tình đến vào buổi chiều vì nghĩ rằng có lẽ buổi chiều anh ta sẽ không bận rộn lắm.
Dù sao thì chằng phải buổi sáng đều khá bận rộn còn buổi chiều thì thoải mái hơn sao? Trong trí nhớ của nguyên chủ thì công việc của cô là như thế.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");