Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ngày hôm sau, Tô Mạt bị đánh thức.
Thôn thường ngày yên tĩnh nhưng giờ phút này lại có hơi ồn ào. Tô Mạt bật đèn pin cúi xuống nhìn đồng hồ, phát hiện mới có 5 giờ.
Nếu đã thức rồi thì Tô Mạt cũng không nằm nữa, đứng dậy đi xem có chuyện gì xảy ra.
Tô Mạt đi ra ngoài sân nhìn thoáng qua, phát hiện nguồn gốc của âm thanh là trên con đường dẫn vào công xã. Lúc này, ở đó đều là mấy cây đuốc và tiếng la hét của mọi người.
Tô Mạt hoảng sợ vội vàng trở vào nhà, mặc thêm một lớp quần áo rồi khóa kỹ cửa, cầm đèn pin vội vàng chạy đến nhà họ Lục.
Cô phải đi hỏi xem chuyện gì đang xảy ra.
Khi đến gần nhà họ Lục, cách nhà họ Lục không xa nhà có một người đi ra, Tô Mạt cầm đèn pin chiếu vào. Cô đã gặp người đàn ông này trong lúc nâng ly ở buổi tiệc hôm đó, Lục Trường Chinh đã gọi ông ấy là chú hai.
Cho nên cô lập tức hỏi: “Chú hai, chuyện gì xảy ra vậy?”
Người nọ nhìn một hồi mới thấy rõ Tô Mạt: “À, nhà Trường Chinh đó hả? Sao vậy?”
“Trên đường ồn ào như vậy, có chuyện gì thế chú?”
Chú hai Lục nghe vậy thì cười: “Không có chuyện gì xảy ra cả, chỉ là các đại đội Sa Điền nộp lương thực mà thôi.”
Các thanh niên trí thức trong thành phố chưa từng gặp cảnh này, chẳng trách bọn họ sợ đến mức sáng sớm đã thức giấc.
“Ồ, vậy mà cháu cứ tưởng đã xảy ra chuyện lớn gì đó.” Tô Mạt thở phào nhẹ nhõm, có lẽ đại đội Sa Điền này đóng quân ở thôn Lý Gia Ao.
Một số thôn có cư dân ít cho nên chỉ có thể thành lập một đội sản xuất, sau đó các đội sản xuất được hợp nhất thành một đại đội sản xuất. Giống nhà thôn Lục Gia của bọn họ có dân cư nhiều, việc một thôn có hẳn một đại đội sản xuất như vậy khá ít.
“Sao bọn họ lại đến sớm như vậy? Người đi đến trạm thu mua sớm như thế để làm gì?” Tinh thần chiến đấu của thời đại này, thế hệ tương lai thật sự không so sánh được.
“Nếu chưa đi làm thì đợi một lát. Lúc nộp lương thực sẽ có người túc trực ở trạm thu mua cả ngày lẫn đêm. Nếu có thể đến sớm thì nộp cũng sớm, tránh ảnh hưởng đến đại đội buổi chiều, nếu không sẽ bị người ta bàn tán.”
Nếu nộp xong sớm đại đội cũng sẽ được chia tiền chia lương sớm hơn.
“Cháu đã từng xem chưa? Có muốn cùng đi xem không?”
Tô Mạt suy nghĩ một chút rồi đáp: “Được, cháu chưa từng thấy cho nên cháu sẽ đi cùng chú để xem thử.”
Đúng lúc, đến lúc đó cô viện cớ đi dạo, giao đồ đến chuồng bò. Nếu có người hỏi cô đi đâu, cô sẽ nói mình đi hóng chuyện mà thôi.
Tô Mạt đi theo chú hai Lục đến con đường lớn, phát hiện ở đây đều nhộn nhịp những người cầm đuốc, đẩy xe, kéo xe và hóng chuyện. Dù sao đây cũng chỉ là ở đoạn giữa, không thể nhìn thấy đầu của đội ngũ phía trước, ngay cả phía sau cũng không thấy điểm cuối.
Tô Mạt có chút chấn động trong lòng, không ngờ lại hoành tráng như vậy.
Chú hai Lục tìm một người quen hỏi: “Thiết Đầu, đây là đoạn nào vậy?”
Cái người tên Thiết Đầu trả lời: “Lương thực trưng dụng.”
Chú hai Lục cười nói: “Xem ra năm nay mùa màng của đại đội Sa Điền cũng không tệ, hàng lương thực trưng dụng có thể dài như vậy.”
Nông dân chỉ cần nhìn thấy mùa màng bội thu là vui vẻ. Có nhiều lương thực mọi người mới có thể ăn no uống đủ, mới có sức làm cách mạng, đóng góp cho xã hội chủ nghĩa.
Tô Mạt đứng nhìn một lúc, sau đội lương thực trưng dụng chính là đội lương thực còn dư cũng không ngắn, phía sau còn có heo bị lùa đi và các thu hoạch khác.
Tô Mạt đoán rằng bọn họ cố tình xếp hàng như vậy, thoạt nhìn khiến đội trông dài hơn, vừa xem đã hiểu ngay, có lẽ đây là một cách để đại đội thể hiện sức mạnh của mình.
Chú hai Lục đã đi theo đội đến công xã hóng chuyện, Tô Mạt thấy đoàn người gần như đã đi hết thì dọc theo con đường trong rời đi, nhân lúc không ai chú ý nhanh chóng lên núi.
Cô đi rất nhanh, lúc đến gần chuồng bò, Tô Mạt lấy ra chiếc giỏ đã chuẩn bị sẵn đeo lên lưng, sau đó cô lại lấy mấy quả lê từ không gian ra, bỏ vào đó một nửa kẹo trái cây và bánh trứng gà, rồi lấy thêm 10 cái bánh bao hấp nhồi hẹ gói trong tờ giấy dầu lớn mà chị Lưu đã gói trước đó cho cô. Cô cho chúng vào hết, rồi nhét nửa miếng thịt xông khói vào trong.
Lúc này cô mới đi đến chuồng bò.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-77.html.]
Sau khi quan sát xung quanh không có ai, lúc này Tô Mạt mới nhặt mấy viên đá ném vào cửa chuồng bò, sau đó trốn đi rồi bắt chước chim kêu vài tiếng. Chẳng mấy chốc Tô Đình Khiêm đã mở cửa ra.
Tô Mạt thấy vậy vội vàng chạy ra ngoài, đi theo Tô Đình Khiêm vào chuồng bò, về phòng họ ở của bọn họ.
Mạc Ngọc Dung và Trương Chấn thấy Tô Mạt đến cũng nhanh chóng đặt công việc xuống, cùng nhau vào phòng.
“Niếp Niếp, sao hôm nay con lại đến đây? Có gặp ai không?” Mạc Ngọc Dung có chút lo lắng, hôm nay đại đội nộp lương thực cho nên người đông đúc, ngay cả bò và lừa cũng đã bị bắt đi từ sáng sớm.
“Mẹ, mẹ yên tâm đi, con không gặp ai cả, con biết hôm nay phải nộp lương thực nên con mới đến. Mọi người đều đến công xã, ở đây sẽ không có nhiều người.” Tô Mạt nói.
“Cha, mẹ, ông nội Trương, con mang đồ ăn đến cho mọi người.” Tô Mạt nói, sau đó lấy từng thứ trong sọt ra.
Trương Chấn thấy mặc dù đồ Tô Mạt lấy ra không nhiều lắm nhưng đều đầy đủ các loại, hầu hết chúng đều rất cần thiết trong cuộc sống hàng ngày, ông cụ không nhịn được lộ ra ánh mắt tán thưởng.
Vợ chồng hai người nhanh chóng thu dọn mọi thứ, bỏ vào cái hố nhỏ mà bọn họ đã đào mấy ngày qua.
Mạc Ngọc Dung vừa nhận vừa đau lòng, con gái mang nhiều đồ đến đây như vậy e là mệt muốn c.h.ế.t rồi.
Tô Mạt mở túi giấy dầu đựng bánh bao đưa cho Trương Chấn: “Ông nội Trương, con đã học làm bánh bao, ông ăn thử một cái đi.”
“Ôi, được rồi.” Trương Chấn vỗ tay, cầm một cái lên cắn một ngụm. Đôi mắt ông cụ chợt sáng lên, lại cắn một miếng lớn nữa rồi nói: “Nhóc con, khi nào mà tay nghề của con lại giỏi như vậy?”
“Mẹ chồng dạy con đấy.” Tô Mạt nói.
Trương Chấn cũng nghe Tô Đình Khiêm nói chuyện Tô Mạt kết hôn, ông cụ thở dài: “Nếu cậu ấy đối xử tốt với con, vậy thì con cứ sống thật tốt với cậu ấy. Nếu cậu ấy đối xử tệ với con, cũng đừng sợ. Ngày nay ly hôn không phải chuyện hiếm gặp.”
“Vâng.” Tô Mạt gật đầu, cô thấy Trương Chấn ăn xong bánh bao lại nói thêm: “Ông nội Trương, ông ăn một cái nữa đi.”
Trương Chấn gần như gầy trơ cả xương, chứng tỏ cuộc sống khó khăn như thế nào.
Trương Chấn xua tay: “Giữ lại sau này còn ăn.”
“Con lấy đến 10 cái, mọi người đều ăn được hết, trời còn chưa lạnh, bánh bao sẽ không chịu nổi. Nếu ông thích ăn thì mấy ngày nữa con lại mang đến cho ông.” Cô tính ở đây có 6 người cho nên lúc này mới lấy đến 10 cái bánh bao.
“Được rồi, ông nội ông nội Trương sẽ ăn vào buổi trưa, cứ để cha con cất trước đi.” Trương Chấn nói.
Lúc này Tô Đình Khiêm đang cầm bộ quần áo độn bông mà Tô Mạt may cho mình, ông ngó trái ngó phải, cảm thấy cho dù cất đi như thế nào cũng không an toàn.
Đây chính là do con gái bảo bối của ông làm cho ông.
Tô Mạt gói lại túi giấy dầu rồi đưa cho Tô Đình Khiêm, thấy dáng này của ông thì cảm thấy có chút kỳ lạ: “Cha, cha sao vậy?”
“Không sao, không sao.” Tô Đình Khiêm nhanh chóng lấy đồ đạc rồi cất đi.
Trương Chấn ra ngoài một lát, sau khi trở về thì đưa cho Tô Mạt một cuộn tiền.
“Tiểu Mạt, thư ký Tiểu Đinh của ông nội Trương vội vàng đi cùng ông lúc trước, gần như không mang theo gì cả. Ông nội Trương muốn nhờ con may cho ông ấy một bộ đồ lót bông, dáng người của ông ấy cũng gần giống với cha con, con dựa theo kích cỡ của cha con làm là được.”
Tô Mạt xua tay: “Ông nội Trương, sao con lấy tiền của ông được?” Lại có một ông lớn muốn cho tiền cô nữa hay sao?
“Tiểu Mạt, ông nội Trương ở đây có tiền cũng không dùng được, con cứ cầm lấy, ông nội Trương cần gì thì kêu con mua.”
Tô Mạt:...
Nhận đi! Tâm trạng thoải mái, học cách tận hưởng niềm vui được các ông lớn cho tiền.
Tô Mạt cầm lấy tiền: “Được rồi ông nội Trương, nếu ông cần gì thì cứ nói với con, con sẽ tìm cách làm. Ông có cần đệm chăn quần áo gì không?”
Trương Chấn cũng không khách sáo: “Nệm thì không cần, chỉ cần một cái chăn, giống với cha mẹ con là được. Ông cũng có quần áo rồi, con có thể mua một ít đồ dùng hàng ngày giúp ông.”
Dù sao ông cụ cũng đã làm thị trưởng nhiều năm như vậy, vẫn có chút thể diện. Lúc ông cụ xuống nước, mọi thứ chuẩn bị cho ông cụ vẫn khá tốt.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");