Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");
Trương Chấn lại dặn dò Tô Mạt thêm vài câu, bảo cô đừng gấp gáp, cứ làm từ từ, nhất định phải chú ý an toàn. Sau đó ông cụ đi ra ngoài, nhường chỗ cho ba người nói chuyện.
“Cha, hôm qua chú Canh cho con 100 tệ và rất nhiều phiếu.” Tô Mạt nói chuyện này vớ Tô Đình Khiêm.
“Ừm, anh ấy cho con thì con cứ nhận đi.” Tô Đình Khiêm nói.
Ông vẫn luôn đối xử với Canh Trường Thanh giống như em trai của mình, sau khi anh ta được chuyển đến đây, anh ta cũng gửi cho ông nhiều đồ đạc ở Thượng Hải. Hơn nữa khi ông cụ mất, ông cụ cũng để lại cho anh ta một số tài sản.
Bọn họ đều là người một nhà, bây giờ ông gặp chuyện, anh ta tình nguyện giúp, vậy thì lấy chút đồ của anh ta cũng không sao. Nếu sau này có thể lật mình trở lại thì ông sẽ bù đắp.
“Cha mẹ cũng đã giấu chút tiền rồi, con cứ cầm tiền đi, mua những thứ này tốn không ít đâu.”
Tô Đình Khiêm vừa nói vừa lấy chiếc túi ông mang theo khi được đưa xuống bể nước vỡ, tim thấy rất nhiều tiền ở trong gác lửng, góc nhà và quần áo.
Mạc Ngọc Dung cũng lục lọi trong chiếc túi bà mang theo, nhanh chóng tìm thấy rất nhiều tiền.
“Mạt Mạt, cha mẹ sẽ giữ 10 tệ để phòng thân, còn lại cha mẹ đều cho con hết.” Tô Đình Khiêm đếm ra 10 tệ, sau đó đưa cho Mạc Ngọc Dung.
Tô Mạt đã vô cùng bình tĩnh trở lại, cô biết bọn họ cũng dùng tiền khi ở đây cho nên cô đưa tay ra nhận lấy.
Sau này cô mang nhiều đồ đến hơn cũng được.
“Cha mẹ còn cần gì nữa không? Con mua rồi sẽ mang đến.”
“Đủ rồi, thêm từ từ để không bị đầy hố, nếu thêm quá nhiều đồ đạc sẽ bị người khác chú ý.”
Mặc dù ở đây được đội trưởng sản xuất quan tâm, bí mật bảo vệ bọn họ, nhưng bọn họ cũng không thể quá lộ liễu.
“Mạt Mạt, con cũng đừng đến quá thường xuyên, mỗi tháng chỉ được đến một lần, đưa chút đồ ăn là được.”
Những người trong chuồng bò người không đủ tư cách để được phân phát các loại lương thực, tất cả đều là lương thực khô như bắp và khoai lang. Khi hai vợ chồng họ vừa đến vẫn ăn đồ ăn của Trương Chấn, hơn nữa bọn họ cũng không có điểm công tác, cho nên lần này chia lương thực bọn họ sẽ không có phần.
Tô Đình Khiêm đang lo lắng không biết mùa đông năm nay nên làm gì thì con gái đã đến. May mà con gái ông đã đứng lên, có năng lực như vậy, cho nên cuộc sống của họ mới không quá khó khăn.
“Cha, cha yên tâm, con biết rõ.” Tô Mạt nói.
“Đúng rồi, Mạt Mạt, con phải giữ thật kỹ sổ tiết kiệm và giấy tờ nhà mà cha đã đưa cho con. Đừng nói cho ai biết, tốt nhất cũng không nói với Lục Trường Chinh.”
“Con đã cất nó đi rồi, cha cứ yên tâm, những chuyện này con chưa nói với anh ấy.”
“Ừm, vậy là tốt rồi. Ngoài ra, mấy năm nay đừng quay lại Thượng Hải.” Tô Đình Khiêm lộ ra vẻ mặt nghiêm túc.
Những người đó đang tìm kiếm khắp nơi, nếu bọn họ không tìm thấy, có lẽ họ sẽ chuyển sự chú ý sang con gái. Chỉ cần con gái còn ở đây, tay bọn họ cũng không dài như vậy, móng vuốt không thể vươn ra được.
“Còn nữa, nói với bác của con đừng tìm người nữa mà hãy tự bảo vệ mình trước. Chuyện ở Thượng Hải, nếu anh ấy có thể làm được thì cố gắng giữ lại ngôi nhà đó của chúng ta, đừng để ai phá hủy nó.” Thượng Hải chính là đại bản doanh của nhóm bốn người, anh của ông có thể sẽ không đủ khả năng.
Ông đã bị ai trong nhóm bốn người theo dõi, nếu lần này không vận dụng mối quan hệ kinh doanh nhiều năm của nhà họ Tô, một nhà ba người bọn họ đã không dễ dàng thoát thân như vậy.
Bây giờ một nhà ba người có thể toàn vẹn ở nông thôn đã xem như trong cái rủi có cái may.
Nhưng con gái đã lấy chồng, bọn họ còn chưa gặp mặt của đối phương cho nên mọi chuyện đều nghe từ lời của con gái, trong lòng luôn cảm thấy rất lo lắng.
Nhưng tình hình hiện tại của bọn họ...
Haizzzz!
“Lúc trước con đã gọi cho bác rồi, ông ấy mình đã biết và sẽ sắp xếp. Ông ấy nói qua một khoảng thời gian nữa, bác gái sẽ đến Thượng Hải một chuyến, còn đang định đến đây gặp con.”
“Được, được rồi, vất vả cho bác trai và bác gái của con.” Nghe tin chị dâu muốn đến đây, Tô Đình Khiêm và Mạc Ngọc Dung đều vui mừng, trong lòng cũng rất cảm kích.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-78.html.]
Bọn họ đều hiểu rằng Phó Mạn Hoa ngàn dặm xa xôi đến đây chắc chắn là vì nghe tin con gái kết hôn ở đây, muốn đến thăm và làm chống lưng cho cô. Nếu nhà mẹ đẻ vẫn luôn không có ai ra mặt, thời gian lâu dài, ai biết nhà chồng có thể bắt nạt Mạt Mạt hay không.
Mặc dù Trường Thanh ở đây, nhưng anh ta là một người đàn ông chưa lập gia đìn, có một số vấn đề khó có thể ra mặt.
Chị dâu là người có năng lực, có thành tựu, chỉ cần bà ấy đến đây, nhà chồng của Mạt Mạt sau này chắc chắn không dám hành hạ cô.
“Đúng vậy, bác còn nói mỗi tháng đều sẽ gửi tiền cho con, bây giờ con có tiền rồi, ai cũng cho con tiền cả.” Tô Mạt nói đùa.
Hai vợ chồng cũng mỉm cười: “Số tiền này không phải cho tiêu đâu, mà là cho con mua đồ đấy.” Mạc Ngọc Dung chỉ vào đầu Tô Mạt.
Một nhà ba người lại dặn dò nhau, sau đó Tô Mạt cầm sọt lên rời đi. Mặc dù bây giờ trong thôn không có nhiều người, nhưng không loại trừ sẽ có người tới.
Tô Mạt không trở về bằng con đường đã đến, cô cất sọt vào trong không gian ở chỗ không có người, đi dọc theo con đường dẫn đến đường chính, rồi từ đó trở về thôn Lục Gia.
Bằng cách này, nếu có người gặp cô thì cô có thể nói buổi sáng thấy đội đi nộp lương thực, cho nên tò mò đi quanh thôn nhìn xem.
Quả nhiên, vừa đến khu vực thôn Lục Gia đã gặp phải Long Tú Mai và mấy cô vợ trẻ tuổi đang đeo sọt, bên trong còn đựng rất nhiều đồ ăn.
Nhìn thấy Tô Mạt, Long Tú Mai giật mình: “Chị dâu, sao sớm như vậy mà chị lại đi ra vậy?”
Tô Mạt quơ quơ chiếc đèn pin trong tay rồi cười nói: “Không phải bị đội đi nộp lương thực vào sáng sớm đánh thức sao? Chị thấy vậy thì cảm thấy tò mò nên đi vào trong, đến một nơi tên là Lý Gia Ao, đi dạo một chút rồi quay về.”
Long Tú Mai mím môi mỉm cười, chị dâu rất đáng yêu, vậy mà còn hứng thú đi xem nộp lương thực.
“Mọi người mang đồ ăn theo định đi đâu vậy?” Tô Mạt nói sang chuyện khác.
“À, đây là mấy cọng rau trong nhà không ăn, chúng em mang nó đến trại gà cho gà ăn đấy.” Long Tú Mai nói.
Mấy cọng rau già này để nuôi trại gà cũng có tính điểm công tác, mỗi sọt sẽ được tính một điểm. Dù sao cũng không ăn cho nên mọi người đều vui vẻ cầm đi đổi điểm công tác.
“Đại đội nuôi rất nhiều gà sao?”
“Có khoảng hai trăm con, nhưng ngày mai phải nộp lương thực. Ngoại trừ gà mái đẻ trứng, phần lớn sẽ được đưa đến trạm thu mua.”
“Hả? Nhiều gà như vậy thì chẳng phải sẽ có nhiều trứng sao?”
“Đúng vậy, có không ít, nếu chị dâu muốn ăn trứng gà có thể đến trại nuôi gà đại đội của chúng em mua, đại đội của em không cần phiếu.” Long Tú Mai nói.
Hôm nay cô đã đưa mua đồ ăn, cũng muốn mua mấy cân trứng gà. Bây giờ cũng đã sắp đến mùa đông, nếu hiện tại không mua thì sau khi bán cho trạm thu mua sẽ không còn mua được nữa. Mùa đông gà không thích đẻ trứng.
“Vậy thì chị cũng phải đến mua mấy cân, chị thích ăn trứng gà.” Mua nhiều một chút, mỗi lần đến chuồng bò sẽ đưa cho bọn họ một ít để bổ sung dinh dưỡng.
“Vậy chị dâu nhanh lên nhé, ngày mai hầu hết đều phải đưa đến trạm thu mua.”
“Vậy chị đi cùng các em.” Tô Mạt nói.
“Chị dâu, chị đến tìm nhân viên kế toán trước, chính là anh Lục, sau đó thì nộp tiền, bảo anh ta viết giấy cho chị, thím ở trại nuôi mới cho chị trứng gà.” Long Tú Mai nhắc nhở.
“Được, vậy chị đi viết giấy đây, các em cứ làm việc của mình đi.” Tô Mạt xua tay, nhanh chóng đi đến đại đội. Lúc này, Lục Hành Quân chắc chắn đã có mặt ở bộ đại đội.
Tô Mạt tìm thấy Lục Hành Quân ở bộ đại đội, sau đó viết một tờ giấy nhận tiền.
Trứng gà ở đại đội và hợp tác xã mua bán ngang giá với nhau, 78 xu một cân, nhưng họ không cần phiếu. Tô Mạt muốn 5 cân, vốn dĩ cô muốn mua 10 cân nhưng lại sợ quá nổi bật cho nên không dám.
5 cân trứng gà tốn 3.9 tệ.
Tô Mạt cầm giấy hỏi vị trí của trại nuôi gà rồi vội vàng đi đến đó.
Khi thím ở trại nuôi gà bưng hai chiếc thúng rơm quen thuộc bước ra, Tô Mạt...
Có vẻ như cô đã làm đẹp cho Lục Trường Chinh. Lúc đó anh đưa trứng gà cho cô, nói là đã đổi ở trong thôn, cô còn tưởng đổi từ nhà này sang nhà khác, hóa ra là mua ở đại đội.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");