Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
  3. Chương 82
Trước /455 Sau

Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 82

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Bán hết cam quýt, Tô Mạt cũng dẹp đường về phủ.

Ở chỗ không có người, lại lấy một giỏ lê trắng và một giỏ đựng các loại rau trong không gian ra, cam quýt cũng lấy mấy cân.

Trở lại đại đội, Tô Mạt đến nhà họ Lục trước. Đúng lúc Lý Nguyệt Nga ở nhà, Tô Mạt bảo bà ấy lấy một cái giỏ đựng lê.

“Mẹ, lê này con cũng chỉ mua được một giỏ, cho mẹ hơn một nửa.” Tô Mạt nói.

“Được, con cứ liệu mà chia. Không ngờ, con thật sự mua được một giỏ.” Lý Nguyệt Nga ngạc nhiên, lúc trước bà ấy cũng chỉ thuận miệng nói.

Lê này, bà ấy cứ tưởng mua được mười cân là quá lắm rồi, không ngờ cô thật sự mua cho bà ấy một giỏ, vợ thằng ba đúng là người có bản lĩnh.

Tô Mạt chia hơn phân nửa giỏ lê cho Lý Nguyệt Nga, lại vén tấm vải thô đang đắp lên một cái giỏ khác, lấy bảy tám quả cam đặt chung vào trong giỏ

“Còn gặp được cam quýt nên cũng mua một ít, cho mọi người nếm thử.”

Lý Nguyệt Nga thấy trong một giỏ khác, là các loại rau còn đọng nước, ánh mắt lại sáng ngời.

Người thông minh quả là khác. Vợ thằng ba, mua đồ vật toàn là thứ tốt nhất, ngay cả rau xanh cũng mua tốt hơn người ta.

Nghĩ đến gánh cải thảo mà hôm nay vợ thằng hai mua về từ nhà mẹ đẻ, trong lòng Lý Nguyệt Nga thấy khinh thường. Tuy rằng vợ thằng hai nói là nhà mẹ đẻ mình cho, nhưng bà ấy cũng không hề tin.

Với cá tính đến một con muỗi bay qua cũng muốn bứt một chân của Triệu Cửu Hương, có thể cho con gái một gánh cải thảo sao?

“Vợ thằng ba, con mua rau xanh này ở đâu vậy? Nhìn rất ngon.”

“Cũng là mua ở thị trấn, thấy rẻ nên mua một ít, mẹ cũng lấy một ít về ăn đi.” Tô Mạt cố ý lấy nhiều, những rau này nhờ có dị năng thúc đẩy, ăn vào tốt cho sức khỏe của Lục Bá Minh.

“Cũng được, vậy con chia mẹ một ít đi.” Lý Nguyệt Nga nói, lát nữa tính tiền chung với lê luôn.

Bà ấy đã ăn rau xanh lấy từ nhà vợ thằng ba mấy lần, luôn cảm thấy thanh ngọt và ngon hơn những chỗ khác.

Tô Mạt chia các loại rau cho Lý Nguyệt Nga một nửa, cũng giúp bà ấy mang giỏ trúc vào trong phòng.

“Vợ thằng ba, tổng cộng bao nhiêu tiền thế?” Lý Nguyệt Nga hỏi.

Tô Mạt xua tay: “Mẹ, thứ này là con và Trường Chinh biếu ông nội lấy thảo, không cần tiền đâu.”

“Làm vậy sao được.” Lý Nguyệt Nga nôn nóng, muốn đi lấy tiền. Sao có thể ăn không của nhà thằng ba mãi được.

“Mẹ, lúc ở riêng, ông nội đã cho 100 đồng. Bậc làm con cháu như chúng con, sao có thể chỉ nhận tiền của người lớn.” Tô Mạt giữ Lý Nguyệt Nga lại: “Lê này ông nội ăn không bị ho khan, mẹ cho ông ăn nhiều vào.”

“Ông nội con muốn ăn gì, mẹ và cha con sẽ mua, làm gì đến lượt con.”

“Chúng con hiếu thảo cũng là việc nên làm mà.” Tô Mạt nói xong, nhanh chóng ra khỏi phòng: “Mẹ ơi, con về trước đây.”

Thấy Tô Mạt chạy nhanh như chớp, Lý Nguyệt Nga lộ vẻ mặt bất lực, nhưng trong lòng lại ấm áp.

Thằng ba rất biết nhìn, lấy người vợ này không sai chút nào.

“Mẹ có bỏ mấy bó rơm trong sân của con, hôm nay hạ nhiệt độ, sợ là qua vài ngày sẽ có sương. Buổi tối con che đất trồng rau đi, kẻo rau bị sương làm hư rau đấy.” Lý Nguyệt Nga hô.

“Vâng.” Tô Mạt đáp một tiếng, đạp xe đạp trở về.

Sau khi về đến nhà thì chuyển đồ đạc vào trong phòng, Tô Mạt ra sân nhìn thử, quả nhiên thấy trong góc chất mấy bó rơm, vườn rau cũng đã được tưới, hẳn là Lý Nguyệt Nga giúp cô tưới.

Tô Mạt lại truyền chút dị năng cho các vườn rau, lúc này mới trở về phòng, lấy vải thô ra, chuẩn bị may chăn bông cho Trương Chấn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-82.html.]

Làm những thứ này, Tô Mạt đã rất quen tay. Trước tiên dùng máy may ghép vải thô lại làm một cái miệng vỏ chăn, sau khi nhét chăn vào, lúc này mới dùng sợi bông trắng khâu miệng chăn lại. Hơn một tiếng, đã giải quyết xong.

Làm xong, thấy sắc trời cũng không còn sớm, Tô Mạt bắt đầu làm cơm tối.

Trước khi nấu cơm, cắt năm cân thịt heo mới mua thành năm miếng một cân, sau đó cắt một ít để dự phòng, những thứ khác đều cất vào không gia. Sau này mỗi lần đi đến chuồng bò thì làm một phần.

Sau khi băm nhỏ thịt để dự trữ, Tô Mạt lại lấy hai quả cà chua cắt thành từng miếng nhỏ, lấy chút bột mì từ không gian, thêm nước nhào thành mì viên, chuẩn bị tối nay làm mì viên để ăn.

Cô vẫn dùng bếp lò của tận thế, cho dầu vào nồi, sau khi xào cà chua đã nhừ thì lại thêm thịt băm xào vào, thêm vào lượng đường trắng và tiêu vừa phải. Đổ nước đun sôi vào, sau đó khuấy từ từ rồi cho mì vào.

Trong lúc nấu mì, Tô Mạt lại cầm một quả trứng gà, đánh tan rồi đổ vào trong canh, nhanh chóng quấy đều. Sau đó thêm hành đã thái sẵn, cùng lượng muối vừa phải rồi đổ ra ngoài.

Đơn giản lại ngon, Tô Mạt cũng ăn rất thơm ngon.

Cơm nước xong, Tô Mạt bắt đầu kiểm kê lương thực dự trữ.

Lúc trước gói 150 cái bánh bao, nhân rau hẹ đã ăn hết. Nhân thịt heo cải thảo thì còn lại chừng mười cái, nhân nấm thì nhiều hơn, còn khoảng hai mươi cái.

Chờ đại đội g.i.ế.c heo chia thịt, cô xem có thể mua thêm chút thịt không. Để gói nhiều bánh bao, sủi cảo một chút. Chờ đến trời lạnh đông cứng lại, bảo cha mẹ giấu trong đống tuyết, lúc muốn ăn là có thể moi ra hấp ăn.

Trái cây đã hết năm sáu trăm cân, những thứ khác không có hết nhiều.

Tiền lại có 3054,74 đồng! Từ chỗ chuồng bò đã lấy được 873,4 đồng, cộng thêm Canh Trường Thanh cho 100 đồng, ở đây có gần một nghìn rồi.

Thật sự chỉ dựa vào tiền bề trên cho, đã khiến cô sớm giàu.

Nhưng cô bán trái cây cũng được hơn hai trăm đồng, với thu nhập trung bình ở hiện tại mà nói, thu nhập thế này đã là cao.

Tính toán thời gian thì có lẽ hiện tại tòa soạn báo của Thượng Hải cũng đã nhận được bản thảo, được hay không, cứ đợi thêm mười ngày nữa là sẽ biết được kết quả.

Buổi tối, Tô Mạt đóng kỹ cửa sổ, dựa theo kích thước của Tô Đình Khiêm, may áo bông cho Tiểu Đinh kia. Làm liền mấy bộ, coi như cũng quen tay. Đêm đó Tô Mạt làm xong chiếc áo bông, chỉ chờ ngày mai khâu lại rồi gia cố thêm.

Ngày hôm sau, Tô Mạt vẫn ở nhà đan áo len như cũ, cô tranh thủ mấy ngày nay đan cho xong áo len, sau đó làm thêm pa tê gửi cho Lục Trường Chinh luôn, để trời lạnh anh có cái mặc.

Giờ phút này, Lục Trường Chinh đang dẫn một đoàn người nhanh chóng xuyên qua rừng rậm, cách đó không xa còn thường xuyên có tiếng s.ú.n.g truyền đến. Một đoàn người mặt xám mày tro, râu ria xồm xoàm, giống như người rừng. Nhưng biểu cảm trên mặt mọi người đều là vui mừng, hiển nhiên là đã hoàn thành nhiệm vụ.

Nửa buổi chiều, phát thanh của đại đội bỗng nhiên truyền đến thông báo, bảo Tô Mạt đến bộ đại đội ký nhận giấy gửi tiền.

Nhân viên bưu điện đưa thư, sẽ không thể nào đến từng nhà, mà đều để ở bộ đại đội, để cho người ta tự mình đến lấy. Giống như có một số người cần phải đích thân ký nhận, cũng sẽ thông qua phát của của bộ đại đội, thông báo người đến bộ đại đội ký nhận.

Tô Mạt nghe xong, vội vàng buông áo len xuống. Trong lòng thầm nghĩ chẳng lẽ là Lục Trường Chinh gửi tiền về.

Vừa rồi lúc phát thanh, nhân viên phát thanh cũng nhân tiện báo người nào có thư. Cho nên lúc Tô Mạt đến, người tới lấy thư không ít. Phần lớn đều là thanh niên trí thức, phần nhỏ là thôn dân.

Tô Mạt chào hỏi người quen xong thì đến chỗ nhân viên bưu điện ký giấy thông báo.

Một bà thím bên cạnh nhiều chuyện hỏi: “Thanh niên trí thức Tô, chồng gửi tiền về à?”

Tô Mạt thấy người gửi tiền là Phó Mạn Hoa, bèn nói: “Không phải, là trong nhà gửi.”

Thím kia thò đầu ra nhìn, bất ngờ kêu lên: “Trời ơi! Gửi tận 50 đồng. Thanh niên trí thức Tô, người nhà cô thương cô thật đấy.”

Tô Mạt:...

Giấy thông báo chuyển tiền vào thời đại này, thật sự chẳng có chút riêng tư nào, chỉ cần để ý một chút thì cái gì cũng thấy được.

Giấy thông báo chuyển tiền.

Rất nhanh, tin tức người nhà Tô Mạt gửi cho cô 50 đồng, truyền khắp thôn. Lý Thúy Hoa nghe tin này, tức giận đến mức cơm tối còn chưa ăn, đã lên giường đất nằm.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /455 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Quân Mạc Vũ

Copyright © 2022 - MTruyện.net