Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
  3. Chương 86
Trước /455 Sau

Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 86

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Sau khi Lưu Ngọc Chi rời đi, cuộc tranh cãi bắt đầu nổ ra, Lục Quế Hoa cũng tung đòn phản kích, hai người càng nói càng hăng, chẳng mấy chốc đã cãi nhau ầm ĩ.

Tô Mạt ngượng ngùng đứng sang một bên, đúng là đi không được mà không đi cũng không được.

Lúc ấy Lý Nguyệt Nga đang làm bánh bao cuộn, nghe hai cô con dâu cãi nhau càng lúc càng căng, bà ấy cầm chày cán bột đi tới định răn dạy hai ba câu.

Thấy Tô Mạt đứng bên cạnh đang không biết làm thế nào cho phải, bà ấy đành đè nén mấy lời mắng chửi xuống rồi vẫy tay với cô.

“Vợ thằng ba, con tới đây. Đừng để ý bọn họ, để hai đứa nó cãi nhau mình đi.”

Mối hận tích trong lòng đã lâu, giờ bộc phát ra cũng tốt. Tránh để kìm nén mãi rồi lại gây ra chuyện lớn gì đó. Bà ấy cũng muốn xem thử xem hai cô con dâu này ấm ức bao nhiêu chuyện.

Tô Mạt thấy Lý Nguyệt Nga gọi thì vội vàng chạy tới, theo bà ấy vào phòng bếp.

Cảm ơn mẹ chồng đã cứu cái mạng chó này của cô! Cô thật sự không biết cách khuyên can.

Dù sao mẹ chồng cũng đã nói là cứ để bọn họ cãi nhau, vậy thì cứ để thôi! Vừa hay cô có thể hóng cho đỡ tò mò.

Mặc dù nghĩ là vậy, nhưng Tô Mạt vẫn làm bộ khó xử: “Để như vậy thì hình như không được hay lắm.”

“Có gì mà không hay, hai đứa nó thường cạnh tranh với nhau, để chúng nó cãi nhau một lần cũng tốt.” Lý Nguyệt Nga nói: “Nếu biết trước thế này thì ngày xưa đã cho ở riêng hết rồi, mọi người ở cách xa nhau chút sẽ yên bình hơn.”

Thật ra bà ấy thì chẳng thấy vấn đề gì nghiêm trọng, chủ yếu là cha vốn không được khoẻ, nếu ngày nào cũng nghe hai cháu dâu cãi nhau thế này thì e là sẽ rất khó chịu.

“Có chuyện gì mà con tới đây vậy?” Lý Nguyệt Nga hỏi, bà ấy nghĩ Tô Mạt tới đây tìm mình.

“Con gần đan xong áo len cho Trường Chinh rồi, tới đây tìm anh cả ướm thử.” Tô Mạt nói.

“Ai u, nhanh thế sao, đưa mẹ xem thử.”

Tô Mạt lấy chiếc áo len đan ra lần nữa, sau khi nhìn thấy cái áo, Lý Nguyệt Nga cười tít mắt.

“Khéo tay quá, đúng là rất đẹp. Chắc chắn thằng ba sẽ thích lắm đây.”

Chỉ cần nhìn qua cũng biết chiếc áo này được đan rất cẩn thận, Lý Nguyệt Nga chưa từng gặp ai đan áo len đẹp như vậy bao giờ. Thằng ba đúng là may mắn, cưới được người vợ yêu thương mình như thế.

Lý Nguyệt Nga xem xong, bảo Tô Mạt mau cất áo len đan đi. Phòng bếp đang mịt mù khói lửa, đừng để bẩn áo.

Tô Mạt vừa giúp Lý Nguyệt Nga nhóm lửa vừa vểnh lỗ tai nghe.

Hai cô con dâu thì vẫn tranh cãi gay gắt về chủ đề ai chiếm lợi nhiều hơn ai, câu chuyện kéo dài ra đủ thứ vấn đề. Từ tranh cãi về tiền bạc đến công điểm, rồi lại bẻ sang nhà ai làm bao nhiêu việc, nhà ai ăn những cái gì. Tóm lại là chuyện vặt vãnh lông gà vỏ tỏi gì họ cũng đề cập đến hết, xem ra họ cũng nhịn nhục trong lòng từ lâu lắm rồi.

Tô Mạt cảm thấy mệt mỏi, may là cô không cần ở chung với bọn họ, chứ không ngày nào cũng chạm mặt thì hỏi sao không mâu thuẫn cho được?

Niềm an ủi duy nhất ở đây là dù họ có cãi nhau ầm ĩ đến mức nào cũng không liên lụy tới nhà em ba. Xem ra họ cũng tự hiểu rõ, nhà Trường Chinh không chiếm chút lợi gì của bọn họ.

Bốn cha con Lục Hành Quân xách theo một rổ trứng gà, vừa đi về vừa nói nói cười cười. Khi vào đến sân, phát hiện hai thủ phạm đang cãi nhau ầm ĩ, bọn họ bỗng sững sờ một chỗ, cũng không biết có nên đi tiếp hay không.

Lục Quốc Cường sợ tới mức khóc oa oa, cậu bé ôm chân Lục Hành Quân quyết không chịu buông tay, cậu bé chưa từng thấy mẹ hung dữ như vậy bao giờ.

Bấy giờ Lục Hành Quân mới hoàn hồn, anh ta vội bế con trai lên rồi dẫn hai cô con gái vào phòng, lúc đi ngang qua còn nói một câu: “Đừng cãi nhau, không có gì phải cãi nhau cả. Có chuyện gì thì ngồi xuống cùng thương lượng giải quyết.”

Và tất nhiên là chẳng ai để ý tới anh ta, hai người vẫn tiếp tục tranh cãi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-86.html.]

Lục Thanh An về nhà với nét mặt vui tươi hớn hở, thấy mấy người đứng vây quanh rào tre nhà mình từ đằng xa, sau khi đến gần lại nghe thấy tiếng ồn ào, ông ấy đanh mặt.

“Về đi, không có gì hay ho để nghe hết.” Lục Thanh An đuổi mấy bà hàng xóm lắm chuyện đi.

Lục Thanh An bước vào sân, khi biết thủ phạm đứng sau vụ ồn ào cãi vã là hai cô con dâu, mặt ông ấy đen như đ.í.t nồi.

“Tranh cãi gì thế hả! Có cần tôi đến bộ đại đội mượn cho hai cô hai cái loa tới đây không, để gào lên cho to thêm nữa?” Lục Thanh An răn dạy.

Hai cô con dâu thấy cha chồng lên tiếng mới chịu ngậm miệng, sau đó xoay người vào nhà với thái độ bực bội.

Lục Thanh An vào phòng bếp, ông ấy nói với Lý Nguyệt Nga: “Bà không nghe thấy tiếng hai cô con dâu của bà cãi nhau à? Sao không biết để ý gì thế.”

“Tôi nghe thấy, hai đứa nó lớn tiếng như vậy, tai tôi cũng đâu có điếc. Nhưng chúng nó ấm ức cũng lâu rồi, nhẫn nhịn lâu ngày cũng không phải cách, cứ để chúng nó cãi nhau một trận đi cho xong chuyện.” Lý Nguyệt Nga nói.

“Bà không biết tình trạng sức khoẻ của cha sao? Bà để hai đứa nó làm ầm lên như thế rồi ảnh hưởng tới cha, đã vậy còn bị người ngoài cười chê nữa.”

“Tôi biết, tôi cũng không định để hai đứa nó cãi nhau lâu. Nếu ông không về thì lát nữa tôi cũng sẽ lên tiếng nhắc nhở thôi. Nhà ai mà chẳng có mâu thuẫn cãi vã, có gì đáng cười đâu, hai đứa con trai ông cũng ở nhà mà có thấy đứa nào ra khuyên vợ.” Lý Nguyệt Nga nói.

“Hai đứa nó cũng ở nhà à?” Lục Thanh An nổi giận, ở nhà mà vẫn để vợ làm ầm ĩ lên như thế: “Đúng là không đứa nào…”

Bấy giờ Lục Thanh An mới nhìn thấy Tô Mạt đang ngồi trong góc nhóm lửa, ông ấy vội ngậm miệng, nói với vẻ ngượng ngùng: “Vợ thằng ba cũng ở đây à.”

Tô Mạt cười ngượng nghịu nhưng vẫn lễ phép đáp lại: “Dạ.”

“Mẹ, bánh bao cuốn của mẹ cũng sắp xong rồi, con về trước đây.” Tô Mạt đứng dậy chuẩn bị rời đi.

“Được rồi, con về đi.” Lý Nguyệt Nga xua tay, biết cứ để Tô Mạt ở đây thêm cũng chỉ khiến bầu không khí thêm ngượng ngùng.

Tô Mạt lấy áo len rồi nhanh chóng rời đi, lúc đi dang qua sân, cô lại bị Lưu Ngọc Chi gọi lại.

“Em ba, anh cả về rồi này, để anh ấy ướm thử cho em đi.”

Tô Mạt chỉ đành vào nhà, lấy Lục Hành Quân ra để ước chừng chiều cao và độ rộng của áo.

Lúc ra ngoài, Lưu Ngọc Chi xấu hổ: “Em ba, để em cười chê rồi.”

Tô Mạt xua tay: “Chị dâu cả, hàm răng trên hàm răng dưới còn có lúc va nhau, huống hồ là người với người.”

Lưu Ngọc Chi cười: “Vốn định mời em ở lại ăn cơm, nhưng bây giờ mới vừa hấp đồ xong, đợi lát nữa chị bảo người mang mấy cái bánh sang cho em.”

“Thật ra cũng không cần thiết lắm đâu chị dâu cả, cơm nồi nhà em vẫn còn ấm.” Dứt lời, Tô Mạt sải bước rời đi.

Thời điểm chị em dâu nhà họ Lục vẫn đang sống mái với nhau, Lục Trường Chinh đã về tới quân đội. Lúc về đến nơi có làm gì cũng không kịp nữa, việc đầu tiên anh làm là đến phòng thu phát hỏi xem có thư tín hay cuộc gọi nào tìm anh không.

Sau khi nhận cái lắc đầu, Lục Trường Chinh cảm thấy hơi thất vọng.

Tại sao vợ vẫn chưa viết thư cho anh? Chẳng lẽ vợ không nhớ anh sao?

Đúng rồi, anh bị triệu tập về đơn vị gấp, chắc vợ sợ sẽ làm phiền nên không dám viết thư cho anh. Vậy thì anh sẽ viết thư gửi về cho vợ, nói với cô rằng mình đã tới đơn vị bình an.

Thôi bỏ đi, gửi thư thì lâu lắm, ngày mai tới gửi điện báo là được.

Đúng rồi, anh nhớ năm nay sẽ phát áo khoác mới, ngoài Bắc lạnh, chắc chắn vợ anh không quen. Đến lúc đó anh sẽ đổi một chiếc kích cỡ nhỏ hơn rồi gửi áo khoác mới về cho vợ, nhân tiện ghé xã phục vụ quân nhân thử xem có thực phẩm dinh dưỡng gì rồi mua gửi về cho vợ.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /455 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Tôi Là Tình Đầu Đã Chết Của Anh

Copyright © 2022 - MTruyện.net