Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
  3. Chương 90
Trước /455 Sau

Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 90

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Hôm nay em tới đây xử lý chút việc.” Tô Mạt nói: “Hôm nay chị Lưu không đi làm à? Em đang chuẩn bị tới hợp tác xã mua bán xem có thịt không đây.”

“Hôm nay chị nghỉ, khoảng thời gian này hợp tác xã mua bán giao thuế nông nghiệp, không cắt thịt. Hợp tác xã mua bán bọn chị nhập bốn con heo mỗi ngày.” Chị Lưu nói.

Bình thường là mỗi ngày một con, thỉnh thoảng vào ngày lễ thì là hai con. Trong khoảng thời gian giao thuế nông nghiệp này thịt nhiều nên mới nhập tận bốn con.

Trạm thu mua gom nhiều heo như vậy nhưng lại không có nhiều lương thực cho nó ăn, mà không cho heo ăn thì lại sợ heo đói gầy. Vậy nên mới g.i.ế.c nhiều để cung cấp thịt cho hợp tác xã mua bán trên địa bàn thành phố với huyện.

Dù sao thì giờ thời tiết cũng lạnh rồi, mọi người cũng sẽ tranh thủ thời gian này mua nhiều thịt về để muối thịt hoặc làm thịt xông khói, để dành sau này ăn từ từ.

“Lần trước em Tô mua nhiều thịt thế cơ mà, ăn hết rồi sao?”

“Sao mà hết nhanh thế được, em làm thịt xông khói. Em chỉ đang tranh thủ lúc nguồn cung cấp thịt dồi dào, mua thêm ít về thôi.”

Hai mắt chị Lưu loé sáng, cô ấy ghé sát tai Tô Mạt: “Chị có mỗi lấy thịt này ổn lắm, mỗi tội giá cả hơi cao chút, em có muốn không?”

Những người như em gái Tô, nếu không nói ngày nào cũng ăn thịt thì ít cũng phải hai đến ba ngày ăn một lần, vậy nên lượng thịt cô muốn mua chắc chắn sẽ không nhỏ.

“Bao nhiêu tiền?” Tô Mạt cũng thấp giọng hỏi.

“Em gái, hay là thế này, giờ em với chị đã quen thân nhau rồi. Em đưa cho chị mấy sọt trái cây, chị sẽ lấy em một tệ hai một cân, đảm bảo là toàn thịt ngon với tươi nhất.” Chị Lưu nói.

Nói thật là cô ấy cũng chẳng kiếm được bao nhiêu với cái giá này, thịt cô ấy lấy bình thường đã là một tệ mốt thôi. Vì đây là người quen nên cô ấy mới để giá này, chứ nếu đổi lại là mấy lái buôn khác, cô ấy sẽ để giá một tệ ba.

Tô Mạt ngẫm nghĩ, nói: “Em muốn năm mươi cân thịt, vậy được không?”

Chị Lưu hít hà một hơi, e là Tô Mạt không chỉ làm thịt xông khói mà còn làm cả lạp xưởng.

“Được.” Chị Lưu nghiến răng, vì số trái cây trong tay em gái Tô, không gì là không thể.

“Hôm nay có lấy luôn được không?” Tô Mạt hỏi, trời đang ngày càng lạnh, nếu không có chuyện gì thì cô không muốn vào thành nhiều.

Chị Lưu cau mày, giữa ban ngày ban mặt mà lấy nhiều thịt như vậy đúng là không dễ chút nào.

“Vậy còn cam quýt thì sao? Hôm nay có đưa được luôn không?”

“Cam quýt thì không còn nhiều nữa, cùng lắm chỉ đưa chị một sọt thôi. Nhưng em có thể cho chị hai sọt đào vàng.” Người dân ở đây thích ăn đào vàng đóng hộp, nếu vậy thì chắc chắn họ cũng thích đào vàng tươi nguyên.

Quả nhiên, vừa nghe nhắc đến đào vàng là mắt chị Lưu sáng rực.

“Được, vậy thì đào vàng. Hôm nay em có thể đưa chị mấy sọt?”

“Hôm nay em có thể đưa chị nhiều nhất bốn sọt.”

“Không thể nhiều hơn được à?”

“Không thể, chị Lưu à, bây giờ trời lạnh rồi, trái cây khó kiếm lắm.” Đồ hiếm thì có giá trị, nếu lấy cùng lúc quá nhiều thì sau này sẽ không đáng giá nữa.

“Được, vậy thì một sọt cam quýt, một sọt lê, hai sọt đào vàng.” Chị Lưu nói.

“Được, sau khi lấy em sẽ cầm thẳng tới nhà chị.”

Chị Lưu gật đầu, bảo Tô Mạt mau đi lấy nhanh đi, còn mình thì về nhà. Cô ấy vội chạy đi tìm người đàn ông của mình, kêu anh ta cử người giao thịt tới.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-90.html.]

Vì thế Tô Mạt dành hai tiếng đồng hồ để đưa bốn sọt trái cây đến nhà chị Lưu, bảo đảm tần suất hơn một giờ một chuyến.

Thời gian còn lại, cô đứng trên đoạn đường không người ở ngoài thành để hấp thụ năng lượng từ cây cối. Cô có thể cảm nhận được lượng dị năng của mình chỉ kém giai đoạn giữa một bước nữa thôi.

Bốn sọt trái cây, tổng cộng hơn một trăm mười bảy tệ.

Giá đào vàng ở hợp tác xã mua bán cũng xấp xỉ giá bán một quả táo, giá cả giống nhau, năm hào một cân.

Thời điểm Tô Mạt giao trái cây tới lần hai, thịt cô cần cũng được đưa tới. Tô Mạt kiểm tra, đúng là thịt không tồi thật, rất tươi ngon, chắc là vừa mới g.i.ế.c hôm nay.

Năm mươi cân thịt tương ứng sáu mươi tệ.

“Em gái, sau này có cái gì tốt cứ nghĩ đến chị là được.” Lúc tiễn Tô Mạt ra ngoài, chị Lưu cười nói.

Chị Lưu bán thịt cho em gái Tô với giá rẻ như vậy một là vì muốn củng cố mối quan hệ, hai là vì để thể hiện thực lực của mình. Em gái Tô có thể kiếm được trái cây tươi ngon chất lượng tốt thì cô ấy cũng không kém, cô ấy cũng có các kênh buôn bán của mình, về cơ bản thì cái gì cũng nhập được.

“Được, không thành vấn đề.” Tô Mạt nói. Tính đến thời điểm hiện tại, chị Lưu là đối tác khá hoàn hảo của cô, tạm thời cô cũng không có ý định đổi sang người khác.

Trên đường về, Tô Mạt tìm một chỗ không người, sau đó cất hết năm mươi cân thịt vừa mua vào không gian.

Vậy là mùa đông này không cần lo lắng về thịt ăn nữa rồi, thỉnh thoảng cô sẽ dùng phiếu thịt tới hợp tác xã mua bán công xã mua ít thịt để che giấu nguồn thịt thật sự của cô.

Về đến đại đội, Tô Mạt phát hiện trong thôn khá náo nhiệt, thấy mấy bà thím hàng xóm vui vẻ hớn hở đi về phía bộ đại đội, cô dừng lại hỏi: “Thím ơi, đại đội xảy ra chuyện gì sao ạ? Sao lại náo nhiệt như vậy?”

Thím kia cười nói: “Không có chuyện gì lớn đâu thanh niên trí thức Tô, người của tổ chức tín dụng xuống khuyến khích mọi người đi gửi tiền tiết kiệm ấy mà. Chỉ cần mở tài khoản sẽ được tặng một phiếu vải một thước.”

Tô Mạt: …

Hoá ra ngân hàng bắt đầu thu tiền tiết kiệm từ thời đại này.

Cô đoán là nghe nói đại đội thôn Lục Gia chia rất nhiều tiền, vậy nên lúc này mới xuống xác định địa điểm làm, không cần tới ngân hàng.

Chủ nhiệm tổ chức tín dụng này đúng là nhạy bén, còn kêu ai mở tài khoản là được nhận một phiếu vải.

Thời buổi này, phiếu vải có sức hấp dẫn rất lớn với người dân.

Ở nông thôn, mỗi người chỉ được cấp bốn phiếu vải ba thước một năm. Để may được một bộ quần áo mới, phải dùng đến phiếu vải của ba bốn người mới hoàn thành được. Quần áo mới phải may lần lượt, nếu năm nay là tôi thì sang năm sẽ tới lượt cô, năm sau là người khác. Vào những gia đình đông con thì e là vài năm mới đến lượt.

Tô Mạt cũng muốn tới xem náo nhiệt nên đạp xe tới bộ đại đội.

Thật là, có rất nhiều người đứng xếp hàng làm sổ tiết kiệm.

Suy nghĩ của con người thời buổi này vẫn rất thuần tuý.

Chủ nhiệm tổ chức tín dụng kia nói mấy lời quá lố với mọi người, nói là gửi số tiền chưa cần dùng đến vào ngân hàng là đang cho đất nước vay để phát triển, rất biết cách khuấy động bầu không khí. Ngoài ra còn được tặng phiếu vải nên chỉ cần là những người không thuộc dạng không có gì ăn là sẽ tới mở tài khoản tiết kiệm.

Đối với người dân quê mà nói thì việc gửi tiền tiết kiệm vào ngân hàng là chuyện cực khó lường.

Vì thế các thành viên trong đại đội xã rất vui mừng, người của tổ chức tín dụng cũng vui mừng, đúng kiểu tôi vui anh vui tất cả cùng vui.

Lúc Tô Mạt đang chuẩn bị về, người đưa thư vừa tới ngăn cô lại: “Đồng chí Tô Mạt, cô có thư.”

Tô Mạt cảm thấy kỳ lạ, tự hỏi là ai viết thư cho mình. Cô cầm lá thư, hoá ra là Dương Tố Vân!

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /455 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Cửu Long Chí Tôn

Copyright © 2022 - MTruyện.net