Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tô Mạt cầm phong thư mang về nhà.
Về tới nơi, cô vội bóc phong thư ra xem. Hóa ra là do đã lâu Dương Tố Vân không nhận được thư của cô nên hơi lo lắng, vì vậy mới viết thư hỏi thăm.
Tô Mạt từ chối cho ý kiến, đặt thư sang một bên.
Lúc đầu khi vừa tới còn nghĩ để tránh bị hào quang của nhân vật chính biến thành bia đỡ đạn, trước khi có đủ thực lực sẽ không liên lạc gì với vai chính cả. Nhưng từ khi Tô Mạt nhận ra có lẽ trong sách gốc có bug cực lớn, cô đã thay đổi quyết định của mình.
Trước khi hiểu rõ tình hình, thỉnh thoảng vẫn nên giữ thư từ qua lại với nữ chính.
Với hiểu biết tới bây giờ của cô, nhà nguyên chủ không thể tự nhiên tan cửa nát nhà như vậy được.
Có lẽ cha mẹ nguyên chủ có thể không chịu nổi kích động khi con gái bị đánh chết, nhưng nhà bác cả thì hơi bất thường. Tô Đình Đức là sư đoàn trưởng, Phó Mạn Hoa lại là bác sĩ trưởng, anh cả Tô Dịch Sâm là trung đoàn trưởng, người anh thứ hai là Tô Dịch Viễn, hiện tại chắc đã thăng cấp lên thành đại đội trưởng rồi. Cộng thêm ông cụ Tô Trọng Lê kinh doanh nhiều năm, bố trí như vậy không thể không còn một ai được.
Vả lại trong sách gốc không hề nói tới bác gái Phó Mạn Hoa.
Dựa vào ký ức Tô Mạt nhận được, Phó Mạn Hoa cũng là người có thủ đoạn và năng lực không tầm thường. Lại nói riêng chuyện bà ấy bằng lòng đi một chặng đường xa xôi tới tỉnh Hắc Giang thăm cháu gái đã chứng tỏ bà ấy không phải một người sẽ mặc kệ gia đình nhà em trai chồng.
Vì vậy trong tình huống trước có Canh Trường Thanh, sau có Phó Mạn Hoa, sao Dương Tố Vân lại phải tới nhặt xác cho nguyên chủ, từ đó lấy được di vật của cô ấy được?
Đặt một giả thiết khác, cứ cho là khi đó Phó Mạn Hoa cách quá xa không tới kịp mới gọi Dương Tố Vân tới. Nhưng với tính cách của Phó Mạn Hoa, chắc chắn bà ấy sẽ tới Thượng Hải nói lời cảm ơn, đồng thời lấy lại di vật của nguyên chủ mới đúng.
Trong chuyện này có rất nhiều điểm mơ hồ, không hợp lý.
Tô Mạt cảm thấy, nếu cô không làm rõ chuyện này thì kết cục cuối cùng của nhà họ Tô vẫn sẽ là tan cửa nát nhà.
Suy đi tính lại, Tô Mạt vẫn cầm bút lên viết một bức thư hồi âm cho Dương Tố Vân. Nhưng cô không nói gì nhiều, chỉ nói rằng mình đã kết hôn rồi, cuộc sống rất tốt, không có chuyện gì xảy ra cả.
Làm xong xuôi Tô Mạt lại ra ngoài chăm vườn rau, sau đó cô lại về nhà vận chuyển dị năng vào nhân sâm.
Lúc Tô Mạt đang vận chuyển dị năng vào cây nhân sâm có tuổi đời lâu nhất thì đột nhiên dị năng của cô d.a.o động, cuối cùng cũng phá vỡ cánh cửa tới trung kỳ cấp một. Cô đã thành công bước lên trung kỳ cấp một, lượng dị năng vừa tiêu hao đã tràn trề năng lượng.
Tô Mạt vội dừng vận chuyển dị năng, mừng rỡ không thôi.
Nếu dị năng lên tới trung kỳ cấp một, cô có thể thúc giục thực vật sinh trưởng một lần bằng cả năm, không cần phải tạm dừng vì chuyện gì nữa.
Tô Mạt lấy hạt giống củ cải trắng trong không gian ra, thúc giục dị năng, hạt giống cải trắng dùng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy mọc rễ nảy mầm, mầm lá chồi lên rồi mọc dài, mãi tới khi lớn thành một củ cải trắng. Toàn bộ quá trình sinh trưởng chưa tới hai phút.
Tô Mạt rất vui.
Sau đó cô lại lấy ra hạt giống dưa hấu bên trong không gian ra thúc giục sinh trưởng, hạt giống dưa hấu nhanh chóng biến thành một đoạn dây dưa, sau đó kết ra một quả dưa hấu lớn.
Sau hai lần thúc giục sinh trưởng đã tiêu hao hết dị năng của Tô Mạt. Mặc dù số lần thúc giục sinh trưởng ít, nhưng có thể hoàn thành quá trình thúc đẩy sinh trưởng trong một lần, coi như tính chất đã tăng vọt lên. Tô Mạt rất phấn khích.
Mà đất đai thời nay chưa bị ô nhiễm, cô có thể dùng đất đai để quá trình thúc giục sinh trưởng được dễ dàng hơn.
Tô Mạt hái dưa hấu, rồi cất cả dưa hấu lẫn củ cải trắng vào không gian.
Đột nhiên Tô Mạt khựng lại, lần nữa chìm vào ý thức tìm tòi, không gian của cô đã lớn hơn trước kia khoảng ba phân, đã thế hôm nay cô còn bán không ít hoa quả rồi, bây giờ không gian đã trống hơn rất nhiều.
Niềm vui tới quá đột ngột, Tô Mạt chỉ hận không thể chống nạnh ngửa mặt lên trời cười như điên.
Vì thế hiện tại hai loại dị năng của cô đã ràng buộc chung với nhau, chỉ cần một loại dị năng thăng cấp là dị năng còn lại cũng thăng cấp theo?
Đại thần xuyên sách vẫn rất yêu thích cô! Cho cô một lợi ích quá tốt như vậy, sau này không cần phải đau đầu nghĩ xem nên thăng cấp không gian thế nào nữa rồi.
Tô Mạt sung sướng nghĩ, sau đó lại lấy dưa hấu vừa thúc giục sinh trưởng ra bổ một nửa ăn.
Tuy rằng ăn dưa hấu giữa trời lạnh trông rất ngu ngốc, nhưng không ăn dưa sẽ không đủ biểu đạt sự kích động trong lòng cô lúc này.
Khi Tô Mạt đang ăn dưa, trong loa phát thanh của đại đội truyền ra giọng nói phấn khích của nhân viên phát thanh, đội chiếu phim điện ảnh công xã sẽ tới đại đội chiếu phim vào tối nay và tối mai, kêu gọi các xã viên hãy tới đại đội xem vào buổi tối.
Chuyện quan trọng phải nói ba lần, nhân viên phát thanh đã đọc đi đọc lại ba lần.
Dường như Tô Mạt nghe thấy tiếng hoan hô rất to của người dân trong thôn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-91.html.]
Thời đại này ngay cả vô tuyến điện cũng rất khó thấy ở nông thôn, đời sống văn hóa hoàn toàn dựa vào những bộ phim do đội chiếu phim điện ảnh chiếu lên.
Vì thế chỉ cần đội chiếu phim điện ảnh tới là người người nhà nhà đều tỏ ra háo hức, muốn chạy đi xem. Ngay cả khi bọn họ đã xem đi xem lại bộ phim này rất nhiều lần.
Tô Mạt mỉm cười, cô đang muốn tìm cơ hội tới chuồng bò làm chút việc, thế này chẳng phải trời đang ban cơ hội tốt cho cô hay sao.
Buổi tối các xã viên trong đại đội ăn cơm rất sớm, sau đó đi tới sân phơi lúa sớm để cướp chỗ ngồi.
Mã Tiểu Quyên cũng sang gọi Tô Mạt cùng đi xem phim.
"Nghe mọi người nói tối nay chiếu hai bộ phim, một bộ là bộ hí kinh điển [Lồng đèn đỏ treo cao], bộ còn lại là [Chiến tranh đường hầm]." Mã Tiểu Quyên nói: "Nghe nói ngày mai sẽ chiếu một bộ phim nước ngoài."
Mấy bộ phim điện ảnh này cô đã thấy khi vào huyện lúc sáng, nhưng đây là lần đầu tiên người dân trong thông được xem phim, cảm giác rất hào hứng.
Hai người tới muộn, phía trước đã không còn chỗ trống nào nên họ phải đứng phía sau.
Lúc này trên bục phát biểu của đại đội đã treo màn sân khấu xong, giá đỡ máy chiếu phim ba chân đã được dựng lên, nhân viên chiếu phim đang nối dây dẫn điện. Sau khi máy phát điện chạy bằng dầu được khởi động, cả sân phơi lúa đang rất ồn ào đột nhiên yên tĩnh lại, buổi chiếu phim điện ảnh bắt đầu.
Đầu tiên là chiếu vở hí “Lồng đèn đỏ treo cao”, do Tô Mạt còn vướng mắc chuyện trong lòng nên không hứng thú xem lắm. Xem khoảng nửa tiếng thì lấy cớ đau bụng muốn về nhà nghỉ ngơi.
Tô Mạt về nhà trước, chờ một lát mới đi lên núi bằng con đường bên cạnh nhà. Cũng may tối nay trăng sáng, dựa theo ánh trắng cũng mò được lên núi.
Thôn Lý Gia Ao gần đại đội của thôn Lục Gia, bên này đang chiếu phim nên người bên thôn Lý Gia Ao cũng sang xem rất nhiều. Có lẽ bây giờ không có ai ở chuồng bò cả.
Lúc sắp tới chuồng bò, Tô mạt cái sọt đã chuẩn bị trước đeo lên lưng, lại xách tay một cái chăn bông chuẩn bị cho Trương Chấn, tay còn lại thì cầm một cái giỏ bện bằng rơm dùng để đựng một cân trứng.
Sau khi đến chuồng bò, cô trốn một bên rồi dùng hòn đá nhỏ gõ cửa học tiếng chim kêu.
Lát sau, Tô Đình Khiêm mở cửa. Chờ Tô Mạt vào xong mới ngạc nhiên hỏi:
"Mạt Mạt, sao tối rồi con vẫn tới."
Vừa nói vừa nhận đồ Tô Mạt đang cầm trên tay.
"Hôm nay bên đại đội con chiếu phim, giờ không có ai cả nên con mới tới. Mọi người đã ngủ rồi ạ?" Nhìn bên trong tối om, Tô Mạt đoán.
Tô Đình Khiêm gật đầu, ở chuồng bò không có nhiều dầu hỏa, buổi tối không có ánh sáng nên họ cũng đi ngủ sớm hơn bình thường.
Trong phòng, Mạc Ngọc Dung thấy Tô Đình Khiêm mở cửa cũng đốt đèn dầu lên.
Sau khi bước vào, Tô Mạt bắt đầu lấy đồ trong sọt trúc ra, vừa cầm vừa dặn dò.
"Cái chăn này dành cho ông nội Trương, bộ đồ bằng bông này cho đồng chí Tiểu Đinh. Trong giỏ bện bằng rơm này có hơn một cân trứng gà, cha mẹ giấu kín một chút, khi nào thèm thì lấy ra ăn."
"Con mang thêm cho mọi người vài món ngon, bây giờ vẫn còn nóng. Lát nữa cha mẹ hãy gọi mấy người ông nội Trương dậy rồi nhân lúc đồ ăn còn nóng bỏ ra ăn." Tô Mạt lấy cặp lồng đựng đầu heo om và khoai tây ra.
"Những cái này dành cho ông nội Trương, trong cái hũ tráng men này là mỡ heo, khi cha mẹ xào rau thì bỏ một ít vào. Đây là sốt nấm do con tự làm, khi nào ăn cơm có thể cho một ít vào, ăn ngon lắm. Con mang theo cả hai phích nước nóng nữa, bây giờ trời lạnh phải có nước nóng để uống."
"Con còn đi cắt một ít vải thô cho mọi người, còn đây là kim chỉ, khi nào quần áo bị thủng thì mọi người hãy vá lại. Con mang theo một cân dầu hỏa, buổi tối cần phải đốt đèn thì cứ đốt, lần sau con sẽ mang thêm nhiều hơn."
Do buổi tối Tô Mạt hay dùng đèn bàn nên quên mất chuyện phải dùng dầu hỏa. Hồi nãy cô vừa lén lấy trong không gian ra.
"Đây là giấy bản, còn đây là hơn nửa cân rong biển, thỉnh thoảng cha mẹ lấy ra nấu canh ăn..."
Mạc Ngọc Dung thấy con gái vừa lấy đồ vừa dặn dò liên tục, nước mắt không kiềm được rơi lã chã.
Tô Mạt sợ hết hồn, nói: "Mẹ, mẹ sao thế ạ?"
"Bé ngoan, con phải chịu khổ rồi." Mạc Ngọc Dung nghẹn ngào, gần như không nói rõ thành lời.
"Mẹ đừng khóc! Chỉ cần cả nhà chúng ta vẫn khỏe mạnh thì con không khổ. Cuộc sống như này rồi sẽ trôi qua thôi, chúng ta phải tin vào họ." Tô Mạt ám chỉ.
Mạc Ngọc Dung vội gạt nước mắt, nói: "Ừ, mẹ không khóc, chúng ta phải sống thật tốt, không thể để đám người đó được như ý nguyện được."
Hai mắt Tô Mạt hơi lóe lên, xem ra hai vợ chồng họ đã biết chút chuyện rồi, sau này phải tìm cơ hội hỏi mới được.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");