Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
  3. Chương 92
Trước /455 Sau

Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 92

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tuy rằng đa phần người dân trong thôn đều đã đi xem chiếu phim, nhưng Tô Mạt cũng không dám ở lại chuồng trâu quá lâu. Sau khi nói chuyện về bác cả Tô với hai vợ chồng xong, Tô Mạt cũng vội rời đi.

Sau khi quay lại thôn Lục Gia, Tô Mạt không đi xem chiếu phim nữa mà quay về ngủ.

Nửa đêm đang ngủ, đột nhiên Tô Mạt có cảm giác ấm nóng rất quen, vội bật dậy đốt đèn xem thử, kinh nguyệt tới rồi. Cô vội vàng lấy một miếng băng vệ sinh trong không gian ra.

Nguyên chủ mắc một bệnh là kinh nguyệt không đều, cả năm kinh nguyệt không tới được vài lần. Một tháng qua Tô Mạt liên tục dùng dị năng bảo dưỡng cơ thể nên bây giờ mới cải thiện hơn một chút, có lẽ kinh nguyệt sẽ tới theo tháng.

Nhưng khi cơ thể trở nên bình thường thì Tô Mạt lại bắt đầu cảm thấy phiền não.

Hình như ở thời này chỉ có cửa hàng Hữu Nghị mới bán băng vệ sinh, một nơi nhỏ bé như huyện Thanh Khê này chắc chắn không có. Mà trong không gian của cô lại không nhiều, dù dùng tiết kiệm cũng không được bao lâu.

Không lẽ sau này phải độn vải bông, tự tạo ra băng vệ sinh? Hay là mua đai kinh nguyệt, lót khăn giấy? Hình như cũng được.

Sau khi xử lý xong xuôi, Tô Mạt lại nằm xuống ngủ tiếp.

Không biết có phải do kỳ kinh nguyệt tới hay không mà Tô Mạt ngủ rất say, ngày hôm sau nghe thấy có người gọi mới tỉnh lại.

Tô Mạt mở mắt nhìn đồng hồ đeo tay, đã tám giờ rồi.

Tô Mạt vội vàng mặc đồ xuống giường, mở cửa phòng thì thấy mã Tiểu Quyên và Trần Lan đang đứng bên ngoài cổng. Tô Mạt bước nhanh ra mở cổng.

"Tô Mạt, cậu có sao không?" Mã Tiểu Quyên thấy tối qua Tô Mạt về nhà xong không hề quay lại sân phơi lúa nên hơi lo lắng, mới sáng sớm đã chạy tới xem.

"Không sao, tới ngày nên cơ thể không thoải mái lắm." Có sẵn cái cớ để dùng rồi, chắc chắn Tô Mạt sẽ sử dụng nó.

"Ồ. Vậy cậu phải chú ý giữ ấm cơ thể. Nhà có đường đỏ không, uống chút nước đường sẽ đỡ." Khi Mã Tiểu Quyên tới ngày cũng đau bụng, đã từng trải qua cảm giác này rồi.

"Có, lát nữa tớ sẽ pha để uống." Tô Mạt gật đầu, nói với hai người họ: "Hai cậu vào trong ngồi không?"

Mã Tiểu Quyên xua tay, nói: "Không được, bọn tớ phải đi nhặt củi nữa, không thì tới mùa đông không có củi đốt. Tớ thấy tối qua cậu đi về cả tối không thấy quay lại nên mới tới xem thử."

"Tớ không sao, cảm ơn cậu nhé Tiểu Quyên."

"Khụ, bạn bè với nhau cần gì phải cảm ơn, tớ đi đâu. Cậu nghỉ ngơi tiếp đi cho mau khỏe." Mã Tiểu Quyên xua tay, sau đó đi cùng Trần Lan.

Tới kỳ kinh nên Tô Mạt không có ý định ra ngoài, thế là ở nhà nấu chút đồ ngon để ăn.

Thu xếp bản thân xong Tô Mạt đã lấy xương ống mua hôm trước ra, rửa sạch chặt thành khúc bỏ vào trong nồi hầm lớn, lại cho thêm vài quả táo đỏ, nhóm lửa nhỏ hầm chậm.

Sau đó cô lấy rong biển ra ngâm, chờ nồi canh trắng toát mới cho rong biển đã cắt vào.

Cô nhổ rễ của một cây sâm núi hoang dã bốn lá kép, cầm nhánh sâm làm sạch rồi bỏ vào nồi canh.

Hai cây sâm núi hoang dã này cô dự định thay phiên dùng dần. Không chỉ vặt nhánh mỗi một cây thì lại biến nó thành tướng không binh lại không hay cho lắm.

Lúc nấu canh, Tô Mạt lấy năm mươi cân thịt mua hôm qua ra, chia thành những khúc thịt to, không quan tâm tới trọng lượng mà chia thành khoảng bốn mươi khúc thịt.

Lấy một khúc ra băm nhỏ, lại lấy thêm bốn năm cây bắp ngọt trong không gian ra tách hạt, định làm sủi cảo nhân thịt heo trộn hạt bắp.

Hòa bột, cán vỏ sủi cảo, bao sủi cảo, đun nước sôi nấu chín. Bận bịu tới tận trưa Tô Mạt mới làm xong hai chậu sủi cảo lớn. Sau đó cô cất hết vào không gian, khi nào cần bỏ ra ăn luôn là được.

Canh xương đã nấu xong, Tô Mạt múc ra cho vào một cái niêu đất, đựng xong mới thu hết vào không gian. Định khi nào tới chuồng bò sẽ mang cho cha mẹ và ông nội Trương uống.

Sau đó cô lại lấy một cái chậu to ra múc đầy một chậu, cất vào giỏ trúc mang tới nhà họ Lục.

Lý Nguyệt Nga vừa lên núi đốn củi quay về, chưa kịp nấu nướng gì đã thấy Tô Mạt lại mang đồ sang, lòng cảm thấy rất vui.

"Tiểu Mạt, sao con lại mang đồ sang nữa thế? Vậy sau này mẹ không nấu cơm nữa, sang nhà con ăn luôn là được."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-92.html.]

Tô Mạt ngạc nhiên, đây là lần đầu tiên nghe thấy Lý Nguyệt Nga gọi tên mình.

Tiếp đó cô mỉm cười, thế này coi như cô đã lọt vào mắt của mẹ chồng rồi nên mới được gọi tên như vậy?

"Không phải đồ tốt gì cả, hôm trước con mua được ít xương nên ninh chút nấu một ít canh xương rong biển, uống vừa tốt cho sức khỏe vừa nhuận họng, lại ấm người." Tô Mạt mỉm cười.

Xem ra cô làm con dâu rất thành công.

"Nhân lúc canh còn nóng có cần đỡ ông nội dậy ăn một chút không?" Tô Mạt hỏi. Bây giờ ngày trôi qua nhanh hơn, có lẽ ông cụ cũng đói rồi.

"Được." Lý Nguyệt Nga nói, rửa tay rồi múc một bát canh mang tới phòng cho Lục Bá Minh.

Hôm nay lên núi đốn củi đi hơi xa một chút nên lúc về cũng muộn.

Tô Mạt đi vào hỗ trợ bà ấy.

Lúc vào Lục Bá Minh vẫn đang ngủ. Khi nhìn thấy ông, Tô Mạt tỏ ra kinh hãi. Sự sống của ông cụ đã rất yếu, thậm chí trên người đã xuất hiện tử khí.

"Mẹ, mấy ngày qua chưa cho ông ăn lệ ạ?" Tô Mạt lên tiếng hỏi.

Không lẽ là vì ông đã là đèn sắp tắt, chút sự sống yếu ớt kia không còn tác dụng gì với ông nữa?

"Có ăn, nhưng thời tiết lạnh không nên ăn quá nhiều."

Chủ yếu là do bây giờ ông cụ không ăn được nhiều đồ nữa, một người cứng nhắc như ông mà bắt đầu từ hôm qua đã không ra gian chính ăn cơm rồi.

Lý Nguyệt Nga gọi Lục Bá Minh dậy, đỡ ông dựa vào đầu giường đất. Tô Mạt vội mang bàn nhỏ tới, sau đó đặt canh xuống trước mặt ông cụ.

"Ông nội, cháu ninh chút canh xương rong biển, ông uống chút canh cho nhuận họng đi ạ."

"Được, cháu cực quá Tiểu Mạt." Lục Bá Minh ngồi một lúc mới cầm thìa múc canh lên ăn.

Lục Bá Minh ăn một miếng thấy canh xương rất hợp với khẩu vị của ông, không nhịn được ăn thêm vài miếng nữa. Càng ăn càng cảm thấy cơ thể lạnh giá đã có chút hơi ấm, vô thức ăn hết một bát canh.

Lý Nguyệt Nga thấy thì cảm động suýt bật khóc.

Tốt quá! Ăn được là tốt rồi.

Lý Nguyệt Nga cầm bát lên nói: "Cha, để con đi múc thêm một bát nữa, vẫn còn nhiều lắm." Nói xong bà vội vàng chạy tới phòng bếp múc thêm.

Tiểu Mạt là đứa bé tốt, lại hiếu thuận, nấu ăn lại ngon nên ông cụ mới ăn được nhiều hơn một chút.

Lục Bá Minh uống hết hai bát canh mới coi như no. Nhưng tinh thần vẫn không được tốt lắm. Vì thế hai người họ lại đỡ ông nằm xuống.

Trên đường về, tâm trạng của Tô Mạt rất nặng nề. Cô không ngờ tình huống của ông cụ lại trở nặng nhanh nhé thế. Phải mau lấy nhân sâm núi hoang dã cho ông ăn, nếu không cô đoán ông sẽ không trụ được thêm vài ngày nữa.

Hôm nay Lục Thanh An cũng lên núi đốn củi cùng Lý Nguyệt Nga. Lý Nguyệt Nga phải về nấu cơm nên mới về sớm một chút, còn Lục Thanh An thì về muộn.

Khi Lục Thanh An quay về đã đi thăm Lục Bá Minh đầu tiên, thấy ông đang ngủ thì lại tới phòng bếp hỏi Lý Nguyệt Nga.

"Cha thế nào rồi? Có ăn được gì không?"

"Đã uống hết hai bát canh xương rong biển, là Tiểu Mạt mang tới." Lý Nguyệt Nga nói: "Cha thích uống loại canh này lắm, mỗi người chúng ta uống thử một chút là được. Còn lại thì để dành cho cha, đêm nay cho cha uống."

"Ừm!" Lục Thanh An gật đầu, nghĩ một lát mới nói: "Vợ thằng ba nấu ăn ngon, hay là cứ để cho con bé nấu cơm cho cha, vậy thì cha có thể ăn nhiều hơn."

Lý Nguyệt Nga nghĩ một lát thấy cũng phải, bà ấy nấu cơm rất qua loa, đúng là không ngon bằng Tiểu Mạt.

"Được, chờ ăn cơm xong tôi sẽ sang nói chuyện với con bé, đứa bé này rất hiếu thuận, chắc chắn sẽ đồng ý."

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /455 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Nghe Nói Nơi Phương Xa Có Anh

Copyright © 2022 - MTruyện.net