Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Cơm nước xong xuôi, Lý Nguyệt Nga sang nhà Tô Mạt nói chuyện. Tất nhiên Tô Mạt sẽ đồng ý, cô còn đang lo không biết nên đưa sâm núi hoang dã cho Lục Bá Minh ăn thế nào đây.
Chờ Lý Nguyệt Nga đi rồi, Tô Mạt vội đạp xe lên bệnh viện huyện.
Cô phải đi tìm bác sĩ để hỏi xem phải nấu thế nào mới ăn được. Tránh tới khi cô dùng không đúng liều lượng, ăn xong lại xảy ra chuyện. Sự sống của Lục Bá Minh đã rất yếu, cơ thể không chịu nổi dày vò.
Tô Mạt tiêu một số tiền để hỏi bác sĩ cặn kẽ việc phải chăm sóc bệnh nhân thế nào trong tình huống của Lục Bá Minh. Sau đó cô lại hỏi có thể dùng nhân sâm núi hoang dã hay không? Phải dùng thế nào? Rồi hỏi về số lượng có thể dùng?
Bác sĩ là người có kiên nhẫn, giải đáp từng thứ một cho Tô Mạt.
Sau khi hỏi rõ ràng, Tô Mạt không đi dạo trên huyện một lát mà quay về nhà luôn.
Lúc đi ngang qua hợp tác xã mua bán ở công xã, Lục Tiểu Lan vội chạy ra gọi với lại.
Khi Tô Mạt đi Lục Tiểu Lan đã nhìn thấy, còn cố tình đổi vị trí sang quầy gần cửa với người khác để dễ quan sát đường. Chờ tới khi Tô Mạt quay về sẽ nhờ cô mang đồ về giúp.
"Chị dâu ba, chị chờ một lát rồi mang đồ về giúp em nhé." Lục Tiểu Lan thở hổn hển đuổi theo sau, hành động của cô ấy khiến bà thím đang chờ mua đồ ở quầy tỏ ra khó hiểu.
Tô Mạt vội dừng lại, đạp xe quay lại: "Chờ chút, đừng vội."
"Chị dâu ba, chị chờ em một lát." Lục Tiểu Lan nói xong lại vội vàng chạy vào hợp tác xã mua bán, một lát sau cô ấy xách một con gà khá to ra ngoài.
"Chị dâu ba, nhờ chị mang con gà này về để hầm cho ông nội giúp em." Lục Tiểu Lan nói.
Lần trước mẹ cô ấy nói dạo này sức khỏe của ông nội kém đi, mà dạo này đang có hoạt động gọi là "Một chống ba phản", cô ấy không thể xin nghỉ được nên rất sốt ruột.
"Được." Tô Mạt nhận gà, trói chặt nó vào yên sau. Dù sao cũng sắp c.h.ế.t rồi, không cần phải phải cho đãi ngộ tốt.
"Vậy giờ em quay lại làm việc đây, chờ em làm xong sẽ quay về nhà xem thử." Lục Tiểu Lan nói.
Bây giờ là khoảng thời gian bọn họ bận rộn nhất, dạo này chủ nhiệm rất hay để ý nên họ không dám lười biếng một chút nào.
Tô Mạt xua tay, chờ Lục Tiểu Lan quay về chỗ làm xong mới đạp xe đi.
Quay về nhà xong, Tô Mạt g.i.ế.c gà, sau đó lại đào chút rễ nhân sâm, bỏ chút hạt dẻ và táo đỏ vào hầm chung. Khi nào ăn sẽ để Lục Bá Minh uống nhiều canh hơn chút, còn thịt thì để hai người Lục Thanh An ăn.
Tới tối muộn, hai người Lý Nguyệt Nga mới đi đốn củi về. Tô Mạt mang cháo gà đã ninh xong tới, Lục Bá Minh đã ăn xong.
Do nấu chung với hai rễ nhân sâm nên sức sống trên người Lục Bá Minh đã nhiều hơn lần trước một chút.
"Cha mẹ, gà này là lúc chiều Tiểu Lan nhờ con mang về nấu cho ông nội ăn, con đã g.i.ế.c gà hầm canh cho ông nội uống rồi."
"Ừm, tối con cũng đừng về ăn cơm nữa, buổi trưa mẹ có làm hai xửng bánh bao." Lý Nguyệt Nga nói.
Tô Mạt có chuyện muốn nói với họ, vì thế cũng không từ chối, ở lại ăn cơm chung.
Lúc ăn cơm, Lý Nguyệt Nga xé một cái đùi gà cho Tô Mạt, một cái khác thì cất để mai cho Lục Bá Minh ăn.
"Tiểu Mạt, đùi gà này mẹ cho con, con không được từ chối đâu, phải ăn đấy." Lý Nguyệt Nga đặt đùi gà vào bát Tô Mạt, thái độ rất cứng rắn.
Tô Mạt mỉm cười nói: "Vâng, cảm ơn mẹ. Con sẽ ăn ạ." Đã lâu rồi chưa có ai cho cô ăn đùi gà.
Cơm nước xong xuôi, Tô Mạt nghiêm túc nói với hai ông bà: "Cha mẹ, lúc chiều con đã lên bệnh viện huyện một chuyện để hỏi bác sĩ về tình hình của ông nội. Bác sĩ nói nếu có nhân sâm núi hoang dã thì vẫn cứu được ông nội."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-93.html.]
Bởi vì lúc chiều bác sĩ đã nói, trường hợp bệnh của Lục Bá Minh nên ngập sâm sẽ hiệu quả hơn là dùng để nấu canh.
Nếu cứ vậy ngậm một miếng sâm thì chắc chắn cha mẹ chồng sẽ biết, vì vậy Tô Mạt đã nói thẳng luôn.
Lục Thanh An thở dài: "Cha biết, lần trước bác sĩ ở trạm y tế cũng nói như vậy, nhưng nhân sâm núi hoang dã rất hiếm, gần như không thể mua được."
"Mấy ngày trước lúc con lên núi thu hoạch vụ thu đã đào được một cây nhân sâm núi hoang dã." Tô Mạt nói nhỏ, nhưng lời nói lại chấn động như vừa ném một quả bom.
Lục Thanh An và Lý Nguyệt Nga hoảng sợ suýt thì nhảy cẫng lên. Ông ấy nhìn xung quanh, đôi mắt ánh lên hy vọng. Sau đó nói nhỏ: "Tiểu Mạt, ý con là..."
"Vâng, con định lấy sâm núi hoang dã cho ông nội ăn."
"Tốt quá! Tốt quá rồi!" Lục Thanh An kích động nói liên tục: "Tiểu Mạt, con đúng là người có ân với nhà ta. Con yên tâm, cha mẹ sẽ đưa tiền mua sâm núi hoang dã cho con."
Tô Mạt xua tay, nói: "Cha mẹ, Trường Chinh có rất yêu thương ông nội, nếu cây nhân sâm núi này có thể giúp anh ấy báo hiếu thì sao con có thể lấy tiền của cha mẹ được." Ngoài việc làm tròn chữ hiếu thay Lục Trường Chinh, cô cũng muốn bày tỏ tấm lòng của mình với một lính Hồng Quân trước cách mạng đã về hưu này.
Chờ tới khi dị năng của cô thăng cấp, cần bao nhiêu nhân sâm hoang dã cô cũng có.
Lục Thanh An cũng không kì kèo nhiều, dù sao cũng phải đưa tiền. Lòng hiếu thảo là lòng hiếu thảo, đồ quý giá như thế sao có thể để vợ thằng ba bỏ không được.
"Vậy bác sĩ có nói nên cho ông nội con ăn thế nào không?"
"Bác sĩ nói trước tiên cứ ngậm mấy lát nhân sâm trong vài ngày, chờ sức khỏe tốt lên một chút thì ngâm nước hoặc nấu canh ăn hàng ngày là được."
"Tốt, vậy con thấy hôm nay..."
"Hôm nay lúc con hầm canh cho ông nội đã thả chút rễ vào rồi. Khi nào về con sẽ cắt vài lát để buổi tối ông nội ngậm." Tô Mạt nói.
"Được, vậy cha... Để mẹ về cùng con, con cắt xong thì bảo bà ấy cầm về."
Lục Thanh An định nói để ông ấy về lấy cùng Tô Mạt. Nhưng nghĩ lại, ông ấy là cha chồng, buổi tối tới nhà con dâu hình như không tốt lắm.
Tô Mạt gật đầu, sau đó cùng quay về với Lý Nguyệt Nga.
Tới khi Lý Nguyệt Nga nhìn thấy Tô Mạt ôm một lọ sành ra, bà ấy bị dọa sững sờ.
"Tiểu Mạt, nhân sâm còn tươi đúng không?"
"Vậy, sau khi con đào được đã trồng trong một cái lọ sành. Cũng may mà trồng nó, bởi vì bác sĩ nói nhân sâm tươi mới có tác dụng tốt." Tô Mạt vừa nói vừa đào nhân sâm ra.
Lý Nguyệt Nga thấy Tô Mạt đào nhân sâm núi hoang dã như đào rau và củ dại thì c.h.ế.t trân, đây là lần đầu tiên bà nhìn thấy có người trồng nhân sâm núi hoang dã, đã thế còn trồng trong lọ sành.
Sau khi Tô Mạt đào nhân sâm xong thì phát hiện nhân sâm đã to hơn so với lúc cô đào ban đầu một chút, không uổng công dạo này cô hay truyền dị năng vào.
Lý Nguyệt Nga nhìn nhân sâm núi hoang dã to bằng ngón tay cái thì ca thán: "Tiểu Mạt, nhân sâm to như thế ít cũng phải tới trăm năm rồi."
"Con không rõ, chắc là thế." Tô Mạt vừa nói vừa cạo nhẹ hết lớp đất bên ngoài, sau đó cắt một đoạn ngắn bên dưới đưa cho Lý Nguyệt Nga.
"Mẹ mang về rửa qua, sau đó để ông nội ngậm trong miệng. Sáng mai con sẽ cắt thêm một mảnh nữa mang qua."
Lý Nguyệt Nga cầm một đoạn nhân sâm như cầm bảo bối, vội vàng đi về.
Bà ấy có thể tưởng tượng được dáng vẻ khỏe mạnh hơn của cha rồi.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");