Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
  3. Chương 94
Trước /455 Sau

Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 94

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Sau khi Lý Nguyệt Nga trở về đã vội tới phòng Lục Bá Minh, đưa nhân sâm núi hoang dã cho ông ngậm.

Lúc hai vợ chồng về nhà, Lục Thanh An đã nói nhỏ: "Hồi nãy vợ thằng cả với vợ thằng hai cũng sang thăm cha, nhưng mà cũng đừng nói chuyện nhân sâm núi hoang dã ra vội, chỉ mấy người chúng ta biết thôi."

Lý Nguyệt Nga gật đầu, nói: "Tôi biết rồi."

Nếu nói ra lại sợ vợ thằng hai về kể với mẹ ruột mình. Với cái tính miệng rộng ưa đưa chuyện kia của Triệu Cửu Hương, sợ rằng chưa tới hai ngày cả đại đội đã biết chuyện này rồi.

Tới lúc đó mấy người hay ganh ghét lại làm loạn, nhà họ sẽ phải bàn giao lại nhân sâm núi hoang dã, lúc đó cha chẳng còn cái gì để dùng nữa.

Bên kia, Tô Mạt rửa sạch nhân sâm núi hoang dã sau đó bỏ vào không gian. Nếu là người khác, muốn giữ được hoạt tính của nhân sâm núi hoang dã rất khó. Còn với cô, chuyện này vô cùng đơn giản, chỉ cần cho vào không gian, khi nào cần lấy ra vẫn không khác nào lúc mới đào.

Làm xong Tô Mạt lại xới đất trong lọ lên, lấy hai hạt giống nhân sâm núi hoang dã ra trồng bắt đầu thúc giục sinh trưởng. Một lát sau, hai hạt giống nhân sâm núi hoang dã bắt đầu nở thành bụi cây mọc cành mọc lá.

Tô Mạt đặt hai lọ sành vào góc phòng ngủ, dùng đồ làm vật che chắn, thỉnh thoảng bê tới cạnh cửa sổ hấp thụ chút ánh nắng mặt trời là được.

Buổi tối không có việc gì làm, Tô Mạt lại bắt đầu nổi hứng sáng tác văn học. Mặc kệ số bản thảo kia có được chọn hay không, cô vẫn phải sáng tác thêm những tình tiết mới.

Ngày hôm sau, Tô Mạt ngủ dậy ăn chút sủi cảo, đắp thêm chút đất cho thân cây xong mới cắt một lát nhân sâm mang tới nhà họ Lục.

Vừa thấy Tô Mạt, hai người Lục Thanh An vô cùng vui mừng. Lý Nguyệt Nga kéo Tô Mạt sang một bên thầm thì: "Sáng nay ông nội con ăn thịt gà, ăn một mạch hết cả một cái đùi gà đấy."

Mấy hôm trước chỉ ăn được thức ăn lỏng, trông người hơi đáng sợ. Nhưng giờ đã có thể ăn chút thịt, rõ ràng bệnh tình đã chuyển biến tốt.

Tô Mạt vào thăm Lục Bá Minh, tuy rằng tinh thần của ông vẫn chưa tốt lắm nhưng không còn ngủ liền một mạch như hôm qua nữa. Bây giờ ông đang ngồi dựa vào đầu giường đất nghỉ ngơi, rõ ràng đã có nhiều sức sống hơn.

Nhìn thấy Tô Mạt, Lục Bá Minh mỉm cười: "Tiểu Mạt, ông nội cảm ơn cháu."

Nếu có thể sống, làm gì có ai muốn chết? Ông vẫn còn rất nhiều chuyện muốn làm.

Tô Mạt xua tay, nói: "Ông nội đừng nói vậy, ông ngậm lát sâm tới khi còn còn vị gì nữa thì nhai rồi nuốt xuống."

Tô Mạt lấy lát sâm gói trong khăn giấy đưa cho Lục Bá Minh. Lục Bá Minh nhận lấy bỏ thẳng vào miệng.

Ông ngồi thêm một lúc, sau đó Lục Thanh An đã đỡ ông ngồi xuống. Ba người không làm phiền ông nghỉ ngơi nữa, ra ngoài làm việc của mình.

Vợ chồng Lục Thanh An vẫn lên núi đốn củi, Tô Mạt đạp xe tới công xã. Hôm nay là ngày cuối cùng đóng thuế nông nghiệp, cô phải đi đưa lê và sốt nấm cho Canh Trường Thanh.

Tô Mạt tới bưu cục công xã gửi thư hồi âm cho Dương Tố Vân trước, không ngờ lại phát hiện cô có kiện hàng được gửi tới. Ban đầu Tô Mạt nghĩ người gửi là Lục Trường Chinh, nhưng lúc ký nhận lại phát hiện tới từ Thượng Hải. Đang ở ngoài nên Tô Mạt không tiện bóc hàng, đành ôm lòng nghi ngờ mang theo kiện hàng buộc lên xe đạp.

Lần này Tô Mạt tới gặp Canh Trường Thanh không phải chờ thông báo nữa, mà cán sự dưới tầng một đã bảo cô lên thẳng phòng làm việc luôn.

Tô Mạt xách theo nửa giỏ lê mang lên tầng ba, chờ bí thư vào thông báo xong cô mới bước vào.

Hiện tại Canh Trường Thanh đang đọc báo cáo, thấy Tô Mạt xách theo một giỏ đồ vào thì cau mày.

"Chú Canh, cháu mua cho chú nửa giỏ lê như lần trước, lần này mang tới cho chú." Tô Mạt mỉm cười híp mắt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-94.html.]

"Được, hết bao nhiêu tiền thế." Canh Trường Thanh hỏi, lê ăn khá ngon, mà phương bắc lại khô hanh, ăn nhiều lê chút cũng tốt.

Tô Mạt xua tay nói: "Không cần đâu ạ, lần trước chú cho cháu tiền cháu còn chưa tiêu tới nữa."

Canh Trường Thanh suy nghĩ, dạo này trong tay con bé này có không ít tiền nên cũng không nói gì thêm. Lần sau lại cho thêm là được, để cô cầm càng nhiều tiền thì càng dễ tiêu hết.

Canh Trường Thanh đứng dậy nhận giỏ lê, thấy bên trên còn có một cái hũ bèn hỏi: "Đây là cái gì?"

"Là sốt nấm do cháu làm, khi nào ăn cơm chú trộn cùng là được."

Canh Trường Thanh mỉm cười, con bé này còn biết làm cả sốt nấm nữa, rất mới mẻ. Sau đó anh ta cầm lên, mở nắp hũ ra. Một mùi hương thơm phức lập tức phả vào lỗ mũi, khiến Canh Trường Thanh phải nuốt nước bọt.

"Cháu biết nấu cơm từ khi nào thế?" Canh Trường Thanh hơi ngạc nhiên.

Tô Mạt hừ một cái ra vẻ: "Mới học vài năm đổ lại đây, cháu đã mười tám tuổi rồi, giờ biết làm nhiều thứ lắm." Dù sao cũng vài năm rồi Canh Trường Thanh không gặp nguyên chủ, vẫn có vài chuyện anh ta không biết rõ.

Ánh mắt Canh Trường Thanh tối lại, anh ta bật cười nói: "Đúng thế, đã là thiếu nữ mười tám tuổi rồi."

"Cháu đã đưa đồ xong rồi, giờ cháu xin phép về trước, không làm trễ nải công việc của chú Canh nữa."

"Ừm, cháu về đi." Canh Trường Thanh vẫy tay chào.

Sau khi Tô Mạt rời đi, Canh Trường Thanh đứng dậy bước ra cửa sổ nhìn một lát, đột nhiên bật cười tự giễu. Sau đó anh ta xoay người quay về bàn làm việc tiếp tục công việc dở dang.

Về tới nhà, Tô Mạt mở kiện hàng lấy hết đồ bên trong ra. Có một bọc kẹo thỏ trắng, một bấc đèn bằng vải kaki, hai hộp thịt lợn đóng hộp hiệu Mai Lâm, hai túi sữa bột và hai lọ kem bông tuyết hiệu Thượng Hải và sáp thơm bôi tóc, kèm theo một phong thư.

Tô Mạt vội mở phong thư ra, bên trong ngoài chữ ra thì còn có một trang ghi chữ đại đoàn kết rất to.

Tô Mạt mở ra đọc, phong thư này do Trịnh Linh, bạn thân của Mạc Ngọc Dung viết, nói rằng bà ấy đã hỏi Dương Tố Vân địa chỉ thôn quê nơi Tô Mạt ở. Sau đó đã gửi chút đồ cho cô, còn nói cần gì cứ viết thư cho bà ấy, bà ấy sẽ mua rồi gửi tới.

Tô Mạt hơi kinh ngạc, không ngờ Trịnh Linh lại gửi đồ cho cô. Với tình hình bây giờ của nhà họ, những người quen đa phần đều giữ khoảng cách cả rồi.

Song cũng rất cảm động, ở thời đại này vẫn còn người có tình có nghĩa, biết tri ân báo đáp. Gửi đồ tới đây còn có thành ý hơn viết vài câu an ủi trong thư nhiều.

Tô Mạt định chờ vài ngày nữa sẽ tới chỗ Mạc Ngọc Dung xác nhận lại, xem người tên Trịnh Linh này có đáng tin không. Trong tay cô vẫn còn rất nhiều phiếu từ Thượng Hải, tới lúc đó có thể gửi phiếu qua đó để nhờ bà ấy mua giúp đồ hoặc đổi thành loại phiếu thông dụng trên toàn quốc.

Trịnh Linh cũng là người số khổ, chồng bà ấy c.h.ế.t bất ngờ, nhưng do bị một kẻ ty tiện cản trở nên không được nhận bồi thường, để lại bà ấy một mình xoay sở khó khăn nuôi bốn đứa con nhỏ.

Sau khi Tô Trọng Lê biết chuyện đã giúp đỡ cho cả nhà họ, lúc qua đời còn dặn dò Tô Đình Khiêm, rằng trước khi con bà ấy lớn thì không được dừng trợ giúp.

Cũng nhờ mối quan hệ này, cộng thêm Mạc Ngọc Dung và Trịnh Linh đều là nhân viên trong cơ quan nên chẳng bao lâu sau hai người họ đã trở thành bạn thân. Mấy ngày lễ Tết Trịnh Linh thường hay làm đồ ăn ngon mang tới nhà họ Tô.

Bây giờ khoảng thời gian cực khổ của Trịnh Linh đã qua. Bốn đứa bé, trừ đứa nhỏ nhất vẫn đang học trung học bậc cao đẳng ra thì ba đứa khác cũng gọi là có tương lai. Đứa lớn làm trong hội ủy viên cách mạng, đứa thứ hai thì làm trong xưởng thực phẩm giống bà ấy, đứa thứ ba thì làm trong xưởng dệt.

Tô Trọng Lê cũng giúp đỡ rất nhiều những nhà có hoàn cảnh như Trịnh Linh. Tuy rằng những người này không ở địa vị cao, nhưng làm vị trí thấp cũng có trí khôn của người làm ở vị trí thấp. Hai vợ chồng Tô Đình Khiêm có thể an toàn rời khỏi Thượng Hải đều nhờ những nhân vật nhỏ này ra sức giúp đỡ.

Có thể nói Tô Trọng Lê là một người biết nhìn xa trông rộng.

Đời trước trồng cây để đời sau hưởng bóng mát!

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /455 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Thiết Lập Tính Cách Là Tra Nam - Phụng Hiếu Nam Thần

Copyright © 2022 - MTruyện.net