Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
  3. Chương 95
Trước /455 Sau

Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 95

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tô Mạt cất đồ đi, ngoại trừ tấm vải ra, cô định mang những thứ còn lại đến chuồng bò đưa cho cha mẹ.

Canh gà ngày hôm qua vẫn còn, buổi trưa Tô Mạt cũng không định làm món khác cho Lục Bá Minh. Cô lấy ra mấy cái sủi cảo từ trong không gian, sau đó bưng nó đến xem tình hình của ông cụ.

Lúc nhìn thấy Lục Bá Minh, Tô Mạt thật sự hơi kinh ngạc.

Nhân sâm hoang dã này thực sự là vua của các loại thảo mộc.

Cây này có tuổi khá cao, hiệu quả thật sự rất tốt, lần này chỉ lấy hai miếng mà sức sống trong cơ thể Lục Bá Minh gần như đã trở lại trạng thái như lúc lần đầu tiên Lục Trường Chinh đưa cô đến gặp ông.

Lúc này Lục Bá Minh đang ngồi trên giường đọc báo, thấy Tô Mạt đến thì vẫy tay kêu cô đến đây.

Tô Mạt đặt chiếc sủi cảo đang cầm lên cạnh giường đất: “Ông nội, ông ăn sủi cảo trước đi, để con đi hâm lại canh gà cho ông. Cha mẹ đã đi lấy củi, buổi trưa sẽ không trở về, thế nên họ nhờ con làm đồ ăn cho ông.”

Hôm nay hai vợ chồng Lục Thanh An đẩy xe đẩy còn cầm theo bánh bao, buổi trưa không có ý định quay về.

Tô Mạt cũng chuẩn bị cơm nước xong, lên núi kiếm củi. Mặc dù Lục Trường Chinh đã nhờ Lục Quốc Bình giúp cô lấy củi nhưng cô không biết sẽ lấy được bao nhiêu. Bây giờ không gian của cô trống, đi một chuyến cũng có thể nhặt được không ít.

Lục Bá Minh xua tay: “Không vội, con đợi chút, cầm cái này đi.” Lục Bá Minh lấy một chiếc túi vải nhỏ màu đỏ từ phía sau giường đất đưa cho Tô Mạt.

Tô Mạt mở ra, phát hiện bên trong có một cuộn tiền và một con cá vàng nhỏ.

“Ban đầu ông định để lại những thứ này cho vợ chồng Thanh An sau khi rời đi. Bây giờ lại nhờ nhân sâm hoang dã của con có thể sẽ sống thêm được mấy năm nữa, đến lúc đó ông sẽ tích lũy lại cho bọn họ, còn những thứ này ông cho con đấy.” Lục Bá Minh cười nói: “Con cất thứ màu vàng đó đi, sau này sẽ có lúc dùng đến.”

Thân thể của mình thì mình biết, ông có thể cảm nhận rõ ràng thân thể đang ngày càng tốt hơn. Ông không chỉ ăn một nhánh cây nhân sâm hoang dã này mà thậm chí đã ăn một nửa, có lẽ ông có thể sống thêm vài năm nữa.

Tô Mạt vội vàng trả đồ lại: “Ông nội, sao con có thể lấy tiền của ông được chứ? Cây nhân sâm này là lòng hiếu thảo của con cháu. Chúng con đều hy vọng ông sống lâu trăm tuổi, trải qua những ngày thật tốt.”

Lục Bá Minh mỉm cười: “Được, ông chắc chắn sẽ sống lâu mấy năm, trải qua những ngày thật tốt.”

“Các con có tấm lòng của các con, ông nội cũng có tấm lòng của ông nội. Những thứ này không phải để mua nhân sâm, vật tốt cứu mạng như vậy nào có đồ vật đong đếm được. Đây là chút tấm lòng của ông nội đối với lòng hiếu thảo của con cháu, con nhận đi.”

Người già rất khó để tiết kiệm được số tiền như vậy, Tô Mạt đang định từ chối thì bị Lục Bá Minh ngắt lời.

“Tiểu Mạt, chúng ta đều là người một nhà, phải có qua có lại. Sự hiếu thảo của hậu như các con, các ông làm trưởng bối phải nhận lấy; tấm lòng của trưởng bối như các ông, các con làm hậu bối cũng phải nhận. Đây là vòng tuần hoàn, có tới có lui mới là đạo lý của một gia đình.”

Tô Mạt có chút ngơ ngác, đây là lần đầu tiên có người nói như vậy với cô.

Có vẻ như kể từ khi xuyên sách đến nay, cô vẫn luôn cố gắng đóng mỗi một nhân vật của mình cho thật tốt. Một người vợ hiền, một con gái ngoan, một con dâu ngoan, một hậu bối hiểu chuyện, nhưng dường như cô đã dùng sức quá mạnh.

Cô mất cha mẹ năm 14 tuổi, nhận được rất ít lòng tốt ở mạt thế. Sau nhiều năm, cô dường như đã không quen với việc nhận lòng tốt từ người khác.

Những gì ông nội nói rất có lý, một vòng tuần hoàn có tới có lui, đó không chỉ là cách quản lý gia đình mà còn là cách giải quyết mọi việc. Tấm lòng của mình, mình mong muốn người khác sẽ nhận, vậy tấm lòng của người khác thì tốt nhất mình cũng nên thoải mái nhận lấy nó.

Có thể theo quan điểm của bản thân, những thứ đó là những thứ mình sẵn sàng cho đi mà không cần nhận lại bất cứ điều gì. Nhưng chỉ cần người nhận không phải là người thích lợi dụng, họ vẫn sẽ có chút áp lực. Bằng cách đó, người khác đáp trả lại cho mình và mình nhận lấy nó, người khác mới có thể cảm thấy thoải mái, mối quan hệ giữa hai người mới có thể lâu dài.

Lục Bá Minh mỉm cười nhìn dáng vẻ suy nghĩ của Tô Mạt, sau đó nhét đồ vào tay của cô xua tay nói: “Con đi hâm lại canh gà đi, ông nội cũng có hơi đói rồi.”

Không biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với đứa trẻ này, cô có vẻ không thích nhận những đồ đạc từ trưởng bối.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-95.html.]

Tô Mạt cất đồ vào cười nói: “Được, con lập tức đi hâm lại cho ông.”

Có nhiều điều không thể nhìn thấy được trong tim người ta nếu không sớm chiều lâu ngày ở chung.

Sau khi cho Lục Bá Minh húp canh gà nóng, Tô Mạt để lại mấy lát nhân sâm thái lát, bảo ông cách nửa ngày thì ăn một miếng.

Tô Mạt không thấy ai ở nhà cả, chắc hẳn đều đi kiếm củi hết rồi.

Mùa đông kéo dài cần có nhiều củi để đốt, hầu hết mọi người trong nhà đều đi ra ngoài, làm việc trong nhiều ngày để lấy hết củi mà họ cần đốt suốt mùa đông.

Tô Mạt trở về nhà, khóa cửa lại, mượn một chiếc rìu chẻ củi của đại đội rồi đi lên núi. Mặc dù trong không gian của Tô Mạt có một con dao, nhưng ở nhà cô lại không có.

Sau khi lên núi, Tô Mạt tìm một nơi hoang vắng, bắt đầu hấp thụ năng lượng từ cành của một số cây sắp khô héo, sau đó chặt bỏ cành khô, bổ thành từng khúc nhỏ thích hợp để đốt, phần lớn cất vào không gian, phần nhỏ bó ở ngoài.

Đương nhiên Tô Mạt chặt cây xong cũng sẽ truyền một ít năng lượng đến rễ cây, chỉ cần rễ cây vẫn còn sống thì nó vẫn sẽ lại đ.â.m chồi vào mùa xuân năm sau, vài năm nữa cây sẽ tươi tốt trở lại.

Tô Mạt liên tục thay đổi mấy chỗ, vài thao tác đơn giản chẳng mấy chốc đã nhét đầy không gian trống đến mức không còn chỗ.

Tô Mạt thở dài, mang bug đúng là thoải mái, đống củi này có thể là lượng công việc của cả nhà mấy người của người ta. Tô Mạt để lại hai bó bên ngoài rồi dùng dây trói chặt, sau đó dùng gậy trúc khiêng về nhà.

Sau khi về đến nhà, đầu tiên Tô Mạt bỏ một nửa số củi trong không gian vào kho chất củi, sau đó mới xử lý hai bó kia.

Cô làm xong chưa được bao lâu thì nghe thấy có người gọi cô ở ngoài cửa, đi ra ngoài nhìn thì thấy hai vợ chồng Lục Quốc Bình đang đẩy một chiếc xe chở củi trở về.

Tô Mạt nhanh chóng mở cửa sân cho hai người vào. Lục Quốc Bình đẩy xe đẩy đi vòng qua con đường dành riêng đến kho chất củi. Hai vợ chồng nhìn thấy Tô Mạt có nhiều củi như vậy thì hơi giật mình.

“Chị dâu, chị tự đi lấy củi à?” Long Tú Mai hỏi.

“Chiều nay chị vừa đi nhặt mấy bó về, số còn lại đều nhân tiện thu hoạch màu thu lúc trước rồi mang về luôn.” Dù sao lúc cô thu hoạch vụ thu, mỗi khi trở về gần như không gặp ai, cho dù có nói thì cũng là chuyện quá khứ.

“Chị dâu, chị giỏi quá.” Long Tú Mai khen ngợi: “Rau xanh ở đây cũng trồng tốt, bình thường nếu lúc này trồng rau thì rau trồng đều không phát triển tốt lắm.”

Tô Mạt xấu hổ mỉm cười: “Không phải chị giỏi, mà là đất tự cung cấp đấy, mảnh đất này chưa từng trồng trọt, cho nên đất đai vẫn còn màu mỡ.”

Rau do nhà họ Lục trồng không phát triển tốt lắm. Cô đã quen với việc dùng dị năng thúc đẩy, cho nên cô cũng không nhạy cảm với những thay đổi khí hậu này.

“Cũng đúng! Lúc trước đại đội khai phá vùng đất mới, trong những năm đầu lương thực được sản xuất nhiều hơn những nơi khác.”

Nhìn thấy Lục Quốc Bình bắt đầu chất củi vào trong, Tô Mạt vội vàng tới giúp, Long Tú Mai cũng muốn tham gia nhưng lại bị Tô Mạt ngăn cản.

Bụng của cô ấy đã lớn như vậy cho nên cô không dám để cho cô ấy làm việc.

“Chị dâu, mấy ngày tới em sẽ đẩy hai ba chiếc xe cho chị, đủ cho chị đốt trong mùa đông này.” Sau khi chất xong Lục Quốc Bình nói.

Những chuyến cậu ấy vận chuyển cho chị dâu đều bền và chịu lửa, có ba bốn chuyến xe đẩy, cộng với số lượng trước đó cũng đã đủ đốt rồi.

Quan trọng là vì người đi đào mương đã đi hết rồi, cậu ấy lấy củi xong còn phải vội vàng đi đào mương nữa. Cậu ấy sắp làm cha, phải kiếm nhiều tiền để nuôi vợ con.

“Được, không thành vấn đề. Mấy ngày tới chị cũng sẽ tự đi lấy một ít, em lấy cho nhà mình trước đi.” Tô Mạt xua tay.

Sau khi Lục Quốc Bình đưa xong, cô nhìn xem mình nên đưa cậu ấy bao nhiêu tiền. Hai tháng nữa Long Tú Mai sẽ sinh con, lúc nào đó cô đến hợp tác xã mua bán mua hai cân đường nâu thì đưa chung luôn.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /455 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Dịch Tiểu Nhị Hoang Đảo Thời Đại

Copyright © 2022 - MTruyện.net