Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ngày hôm sau, Tô Mạt xách sọt ngô và thóc đến nhà máy gia công của công xã.
Cô định xay ngô thành vụn ngô, thỉnh thoảng nấu cháo vụn ngô để ăn. Thóc thì cũng xay thành gạo, chia thành nhiều phần rồi để ở chuồng bò. Gạo trong không gian của cô bóng loáng và trắng nõn hơn gạo hiện tại, tốt nhất vẫn nên để dành cho mình ăn.
Dùng máy móc nên tốc độ rất nhanh, chưa đến nửa tiếng đã xong.
Thế nhưng máy móc bây giờ chưa tiên tiến như sau này, không thể tách vỏ gạo ra riêng, khi xay ra gạo và vỏ lẫn lộn vào nhau, cần phải dùng máy quạt thóc thổi nhiều lần mới tách được gạo và vỏ ra.
Đây là lần đầu tiên Tô Mạt dùng máy quạt thóc, cảm thấy khá thú vị.
Đổ gạo vào phễu phía trên, sau đó quay cánh quạt, gió thổi vỏ trấu ra ngoài từ bên cạnh, gạo sẽ chảy xuống cửa dưới, đặt rổ dưới đất để hứng là được.
Nghe nói máy quạt thóc đã có từ mấy trăm năm trước, không thể không nói, Tô Mạt cũng rất khâm phục trí tuệ của những người đi trước.
Tô Mạt làm như vậy mấy lần, cho đến khi gạo và vỏ được tách ra khỏi nhau, lúc này cô mới cầm bao tải, quét hết những vỏ thóc vào trong.
Vỏ thóc là nguyên liệu tốt để nuôi heo, mang đến đại đội có thể đổi được điểm công tác.
Hai sọt đồ hết năm hào phí gia công, tiền phí có hơi đắt. Thế nhưng lúc này một số điện đã có giá 2.2 hào, tính ra cũng không đắt.
Dù sao dùng máy móc cũng bớt việc, nếu để con người xử lý hai sọt đồ này, có lẽ cô làm đến trưa vẫn không xong.
Tô Mạt xay đồ xong, cô đến hợp tác xã mua bán mua vài thứ.
Đầu tiên là một cân đường đỏ, hai cân miến, gặp đậu phụ khô nên mua mười miếng.
Đường đỏ hết 5.9 hào, một cân miến 3.6 hào, một miếng đậu phụ khô 1 hào, tổng cộng 2.05 tệ.
Sau đó cô mua hai cân dầu hoả, hai hộp dầu ngao, mười cái bao tải loại 1 hào.
Thời tiết bên này lạnh, cô mua dầu ngao về dùng như kem dưỡng da tay.
Dầu hoả 8.4 hào, dầu ngao 4 hào, bao tải 1 tệ, tổng cộng 2.24 tệ.
Tất cả hết 4.29 tệ.
Lục Tiểu Lan cũng nghe được một vài lời đồn, chờ Tô Mạt mua đồ xong, cô ấy lén hỏi thăm tình huống. Tô Mạt nói hết những gì có thể nói với cô ấy.
Lục Tiểu Lan vỗ ngực, nhỏ giọng nói: "Đúng là rất nguy hiểm, chị dâu ba, sau này các chị lên núi phải cẩn thận. Lâu rồi không có đặc vụ đến chỗ chúng ta, không biết tại sao bỗng dưng lại đến."
Cô ấy nhớ lúc mình còn nhỏ trên núi thường xuyên có chuyện bắt đặc vụ.
"Có lẽ bên này có cái gì khiến bọn họ cảm thấy hứng thú."
"Trên núi này thì có gì được? Hay là bọn họ muốn lấy núi này là hang ổ, như vậy sẽ phiền phức lắm. Đội dân quân nên hành động, tuần tra trên núi nhiều lần, dọa bọn chúng bỏ đi mới được."
Tô Mạt gật đầu: "Đội dân quân đã thay phiên nhau tuần tra trên núi, cho dù bọn họ thật sự có suy nghĩ này, có lẽ bây giờ cũng không dám."
Hy vọng đừng tuần tra lâu quá, nếu không sau này cô muốn đến chuồng bò cũng không tiện, có lẽ chỉ đi được vào buổi tối.
"Chị về trước đây, lát nữa chị còn có việc." Tô Mạt chuẩn bị trở về, cô còn phải đến nhà Lục Quốc Bình.
"Đợi đã chị dâu ba, làm phiền chị chuyển lời cho chị dâu cả, lần trước chị ấy hỏi ở đâu bán len nguyên chất, thế nhưng em chỉ lấy được một cân, bảo chị ấy mau đến mua."
"Được!" Tô Mạt gật đầu, một cân len nguyên chất có lẽ mới vừa đủ đan cho Lục Quốc Cường.
Trở lại đại đội, Tô Mạt lại mua hai cân trứng gà hết 1.56 tệ.
Thím trang trại gà vẫn cho trứng gà vào giỏ bện rơm cho Tô Mạt.
Trước khi Tô Mạt đến đã bện rơm vào giỏ, cô cười hỏi: "Thím, giỏ bện rơm này mua ở đâu vậy?"
"Không cần mua, thím tự bện. Nếu không khách đến mua trứng gà, không có đồ để đựng." Thím nói.
Tô Mạt ngạc nhiên, không thể ngờ được thím lại khéo léo như vậy, cô hỏi: "Vậy thím có thể bán cho cháu mấy giỏ không?"
Thím xua tay: "Không thể! Thế nhưng cháu có thể thường xuyên đến mua trứng gà, cháu mua một lần, thím sẽ cho cháu một cái giỏ."
Tô Mạt:...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-99.html.]
Cái này giống như khuyến mãi ở siêu thị đời sau vậy, mua trứng gà sẽ được tặng một cái cặp lồng, xem ra thím này cũng hiểu cách bán hàng.
Tô Mạt về đến nhà cất lương thực, cô để một cân đường đỏ vào mưa vào giỏ bện rơm đựng trứng, lại nhét thêm 5 tệ xuống dưới. Sau đó xách đến nhà Lục Quốc Bình.
Nhà Lục Quốc Bình ở giữa thôi, đi bộ chỉ mất khoảng tám chín phút, ở đó có ba ngôi nhà bằng gạch nung, trông khá cũ kỹ.
Tô Mạt đứng trong sân gọi vài câu, Long Tú Mai nhanh chóng chạy ra, cô ấy ngạc nhiên khi thấy là Tô Mạt.
"Chị dâu, sao chị lại đến đây? Chị mau vào nhà ngồi."
Tô Mạt đi theo vào, mặc dù nhà cũ nhưng vô cùng sạch sẽ.
Mẹ chồng của Long Tú Mai, thím Xuân Thảo cũng ở nhà, bà ấy đang đóng đế giày, thấy Tô Mạt vào thì vội vàng đứng dậy dọn dẹp.
Thím Xuân Thảo rất gầy, tóc hoa râm, lưng cũng còng, dường như mắt không tốt lắm, luôn nheo lại.
"Đây là vợ Trường Chinh?" Thím Xuân Thảo hỏi Long Tú Mai.
"Đúng rồi mẹ." Long Tú Mai trả lời.
"Ai u, xinh quá, rất xứng đôi với Trường Chinh, cả hai vợ chồng đều đẹp." Thím Xuân Thảo cười: "Cháu mau ngồi! Mau ngồi đi!"
"Tú Mai, đi lấy nước đường cho chị dâu."
Tô Mạt vội ngăn cản: "Tú Mai, không cần vội."
"Cần, chị dâu chờ em một lát." Long Tú Mai vội vàng đi pha một ly nước đường đỏ cho Tô Mạt.
Tô Mạt nhận lấy, cô uống một ngụm, cười nói: "Hôm nay cháu đến thăm thím, chút trứng gà này cho thím bồi bổ cơ thể."
"Ôi, làm vậy sao được, cháu cầm về cho ông nội Trường Chinh ăn." Thím Xuân Thảo vội xua tay.
"Thím cứ nhận đi, ông nội anh ấy cũng có. Vất vả cho Quốc Bình chặt nhiều củi cho cháu, nếu không mùa đông năm nay, cháu không có củi đốt."
"Chỉ là chút củi mà thôi, bình thường Trường Chinh cũng rất quan tâm chăm sóc thằng bé." Thím Xuân Thảo nói.
Nếu lúc nhỏ không có Lục Trường Chinh che chở Quốc Bình, không biết Quốc Bình sẽ bị bắt nạt thế nào.
"Thím, cháu vừa thấy thím đóng đế giày đúng không?" Tô Mạt hỏi.
"Đúng vậy, thím cũng chỉ biết kỹ năng này."
Thím Xuân Thảo biết kỹ thuật đóng đế giày, là người giỏi số một số hai trong thôi. Ở đại đội thường có người bảo bà ấy đóng đế giày giúp, sau đó trả tiền công. Bà ấy cũng dựa vào kỹ năng này để kiếm tiền, nuôi dạy hai đứa con nên người.
"Cháu thấy rất đẹp." Tô Mạt lấy chiếc giày đã được đóng đế, cô nhìn thử: "Thím, hay là thím cũng đóng cho cháu một đôi?"
Đến lúc đó làm giày bông để đi.
"Được, chân con bao nhiêu cm?"
"22 cm." Tô Mạt nói.
Lúc này giày được tính theo cm, không giống đời sau, hầu hết đều dùng size theo Châu Âu. 22 cm tương đương với size 36 ở đời sau.
"Cháu có cần mang vải bố đến không?" Tô Mạt hỏi, cô không quá hiểu về đóng đế giày.
Thím Xuân Thảo xua tay: "Không cần, mấy ngày nữa cháu qua lấy thành phẩm là được."
Tô Mạt gật đầu, còn muốn trò chuyện thêm, thì chợt nghe thấy loa phát thanh thông báo bảo cô đến đại đội lấy đồ.
"Cháu phải đi lấy đồ rồi, hôm nào cháu lại đến chơi."
"Được, cháu bận trước đi." Thím Xuân Thảo nói, thấy Tô Mạt phải đi, bà ấy lại giữ cô lại: "Vợ Trường Chinh, cháu uống nước đường đã rồi đi."
Tô Mạt cười bưng nước đường lên, uống ực hết, sau đó đi đến đại đội.
Chờ Tô Mạt đi rồi, Long Tú Mai lấy giỏ bện rơm mới phát hiện bên trong không chỉ có trứng gà, mà còn có một túi đường đỏ và 5 tệ.
Long Tú Mai hoảng sợ: "Mẹ, trong này còn có một túi đường đỏ và 5 tệ!"
"Hai vợ chồng con bé đều có lòng tốt, nhận lấy đi. Nếu sau này họ có cần đến hai đứa, vợ chồng hai đứa phải cố gắng giúp đỡ." Thím Xuân Thảo vô cùng cảm động.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");