Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Không có tai tiếng quấy nhiễu, các bạn học ở lớp Ánh Nắng cũng không quấy rầy việc học tập của cô nữa, Vân Xu lại lần nữa dồn sự tập trung lên việc học hành, tuy rằng kỳ thi giữa kì cô đã lọt vào top 30 nhưng mà vẫn còn kém Lăng Văn Huyên một khoảng cách thực sự rất xa.
Mà trong chớp mắt, ngày diễn ra Đại hội thể thao cũng tới rồi.
Ngày đầu tiên, trên sân vận động cực kỳ náo nhiệt, còn có một số thương nhân đã dựng một vài gian lều trại nhỏ, không ít người tới đây mua bong bóng, giấy bút, hạt dưa và những thứ khác.
Tất cả mọi người chạy tới chạy lui, đi tới xem các hạng mục mà họ quan tâm hoặc là tới giúp bạn bè cùng lớp hay bạn của mình.
Lý Mộng, người ngồi bàn sau của Vân Xu đang lôi kéo Vân Xu đi mua hai quả bóng bay đỏ rực cùng với hai chai nước rồi đi về phía sân bóng rổ.
Lý Mộng vừa đi vừa mong đợi mà nói với Vân Xu: “Hôm nay có đội bóng rổ của trường khác tới đó, chúng ta tới xem đi, nghe nói có một người mới cực đẹp trai gia nhập vào đội của Trường Trung học số hai đó.”
Lý Mộng luôn là người hướng nội và nhút nhát, không nghĩ rằng cô ấy cũng thích tham gia những cuộc vui và ngắm trai đẹp?
Vân Xu đi cùng Lý Mộng tới sân bóng rổ, lục trong trí nhớ chuyện về đội bóng rổ của Trường Trung học số ba.
Trường trung học số ba có vẻ có rất nhiều người thích chơi bóng rổ, còn có đội bóng rổ riêng của trường, có việc thi đấu tương đối chính quay, bình thường mấy đội bóng rổ của các trường có có thi đấu giao lưu, giống như việc trường Trung học số ba tổ chức đại hội thể thao như vậy thì không chỉ có đội bóng của trường Trường Trung học số ba thi đấu đối kháng mà cũng có cả đội bóng những trường khác tới “giao lưu”.
Tuy rằng nói là thi đấu giao lưu, nhưng mà lúc này tất cả mọi người đều nghiêm túc, bên cạnh đó các trường khác về cơ bản tới đây để thách đấu, Trường Trung học số ba lại càng không dám thua, thua một cái thì coi như mất hết mặt mũi.
Bên sân bóng rổ được nhiều người vây quanh nhất, Vân Xu còn đỡ, Lý Mộng lùn hơn một chút dù có nhón mũi chân thì cũng chỉ có thể trông thấy một đống đầu người.
Cô có chút áy náy: “Làm sao bây giờ, tôi không nhìn thấy, có nhiều người trước mặt quá.”
Vân Xu nhìn xung quanh một hồi, cuối cùng tầm mắt hướng về phái cầu thang cách đó không xa, chỗ đó không có ghế, nhưng mà bậc thang cũng phân bậc như trong giảng đường, mà chỗ đó không có nhiều người chiếm chỗ, chỉ là cách sân bóng rổ có hơi xa.
Vân Xu đề nghị ra chỗ đó, Lý Mộng lại dậm dậm chân nhảy, cuối cùng gật đầu cam chịu: “Được!”
Vân Xu lấy từ trong túi ra một gói khăn giấy, đem khăn giấy lót trên mặt đất, hai người ngồi xuống, nhìn về phía sân bóng rổ, phát hiện tầm nhìn tốt hơn trong tưởng tượng của cô.
Lúc này trận đấu trên sân bóng rổ đã diễn ra rồi, Vân Xu chưa từng chơi bóng rổ, cũng không quá hiểu biết về bóng rổ, lúc này xem cơ bản là chỉ để cảm nhận không khí náo nhiệt thôi. Một đám thiếu niên trẻ tuổi mặc quần đùi đang chạy nhảy trên sân bóng rổ, nhảy lên, tuy rằng nhìn từ xa không rõ chi tiết lắm nhưng vẫn có thể khiến người ta cảm nhận được sức mạnh cơ bắp của họ.
Khi dùng lực cùng phối hợp cơ bắp toàn thân, sau đó bộc phát sức mạnh mãnh liệt, mồ hơi tuôn ra từ cơ bắp, sự bùng nổ hormone khiến cho Vân Xu từ xa cũng có thể cảm nhận được hơi nóng bốc lên, nhóm các bạn nữ ngồi tương đối gần hò hét, giọng họ vì quá kích động mà trở nên hơi khàn, nhưng những tiếng cổ vũ cứ vang lên từng đợt.
Tuy Vân Xu xem không hiểu nhưng vẫn cảm thấy rất thú vị, cô nhìn không chớp mắt, cho dù có thấy Châu Dã ở trong cũng không chớp mắt.
Châu Dã không phải người cao nhất trong đội, nhưng mà độ bùng nổ cùng sức chịu đựng thật tuyệt, cậu ta luôn tìm ra được cơ hội khi chạy khắp sân, sau đó cậu ta đã ghi được vài bàn thắng cho đội nhà của mình.
Nhưng là đột nhiên, trên sân thi đấu xuất hiện chuyện ngoài ý muốn.
Lý Mộng hiểu biết về bóng rổ nhiều hơn Vân Xu, cô ấy che miệng kinh ngạc nói: “Châu Dã phạm lỗi rồi, không đúng, đối phương hẳn là cố ý đi! Quá vô sỉ, cố ý để cho Châu Dã bị phạt.”
Vân Xu chỉ trông thấy thành viên đội bên kia đột nhiên ngá xuống đất một cách không tự nhiên lắm, dáng vẻ trông có vẻ rất đau đớn. Cô hỏi: “Như vậy sẽ khiến cho Châu Dã bị phạt sao?”
“Đúng vậy, nếu mà phạt thì sẽ phải đổi người.” Lý Mộng rối rắm nói: “Tuy rằng con người Châu Dã cực kỳ hung dữ, nhưng mà cậu ta chơi bóng rổ rất giỏi. Người ở đội đối thủ kia là kẻ yếu nhất đội, thật là âm hiểm…”
Châu Dã bị phạt và bị buộc phải đổi người. Mà người được thay vào thật khiến người ta đáng ngạc nhiên, vậy mà lại là Lăng Văn Huyên.
Lý Mộng rất quan tâm về đội bóng rổ, vậy mà cũng có chút kinh ngạc, cô ấy nói: “Lăng Văn Huyên có thành tích tốt, chơi bỏng rổ cũng tốt, nếu như không phải bởi vì thời gian có hạn thì có lẽ cậu ta cũng chính là thành viên của đội rồi.”
Quả nhiên Lăng Văn Huyên thể hiện không tệ, vừa vào sân cái đã ghi một bàn để lấy được khí thế thi đấu của bên ta. Nhưng mà ngày vui ngắn chẳng tày gang, đối thủ lại lặp lại trò cũ, có một cầu thủ vì muốn ngăn Lăng Văn Huyên ghi bàn, “không cần thận” dùng lục quá mạnh, Lăng Văn Huyên theo bản năng muốn ngăn lại, cuối cùng hai người đều bị thương.
Đội bóng rổ của Trường Trung học số hai đánh đòn phủ đầu, trả đũa, nói Trường trung học số ba bắt bạt bọn họ, đội của họ đã mất hai thành viên chủ lực, thực lực bị suy giảm nhiều. Vì thế bọn họ đưa ra một yêu cầu rất vô sỉ, rằng người thay vào của Trường Trung học số ba không được là cầu thủ dự bị trong đội mà phải chọn một người ngẫu nhiên từ ngoài sân.
Người được chọn từ trong đám người là một người tuy trông cao nhưng thật ra rất gầy, trên mặt còn đeo kính mắt nữa, vừa nhìn liền biết không phải nam sinh biết chơi thể thao.
Trường Trung học số hai tuy lúc này chơi bẩn, nhưng mà người “ra tay” thật ra là người của Trường Trung học số ba, hơn nữa thành viên trong đội đối phương cũng bị thương với phải ra khỏi sân, mà thái độ của người bên Trường Trung học số hai cũng giả bộ đáng thương, nếu như người bên trường Trung học số ba không chịu đồng ý thì sẽ gán cho cái mũ bắt nạt người ngoài trường.
Đội trưởng của đội bóng rổ Trường Trung học số hai cười nói: “Nếu như là thi đấu giao lưu thì việc điều chỉnh như này để thể hiện sự công bằng cũng không quá mất lịch sự nhỉ?”
Lý Mộng thấy vậy rồi đột nhiên nói: “Ai vậy? Tôi chưa từng nhìn thấy cái người được chọn để thay vào này.”
Vân Xu tập trung nhìn kỹ, nhận ra là Cố Diễm. Cố Diễm trông rất nổi bật ở trong đám người mặc đồng phục, bởi vì chỉ có mình cậu mặc đồng phục áo và quần dài của trường.
Cố Diễm là người của đội bóng rổ sao?
Vân Xu hỏi Lý Mộng, Lý Mộng lắc đầu: “Không phải, Cố Diễm… Cậu nói là người đứng đầu bảng sao? Tôi chưa từng nghe qua.”
“Người này là Cố Diễm à? Cậu ta biết chơi bóng rổ sao mà lại vào sân vậy?”
Đúng vậy, Cố Diễm không phải người của đội bóng rổ, vậy sao cậu lại vào sân thi đấu nhỉ?
Trước khi nam chính vùng dậy thì vốn rất xui xẻo, luôn gặp phải các loại tấn công đả kích, sau này khi có cơ hội trở nên mạnh mẽ hơn mới bắt đầu vả mặt kẻ khác. Hiện giờ đang là trước khi bắt đầu cốt truyện chính, cũng đang trong giai đoạn cậu bị bắt nạt, vậy dựa theo suy tính, Cố Diễm đang…
Vân Xu có một dự cảm không lành.
Cô kiên nhẫn nhìn một lát, nghe thấy Lý Mộng nói: “Trời đất, Cố Diễm vốn không biết chơi bóng rổ, cậu ta đứng ngây người ra đó làm gì?”
Một lát sau, cô lại nghe thấy Lý Mộng kích động nói: “Mất điểm mất điểm a a a a a, nếu như lúc nãy Cố Diễm ngăn lại thì tốt rồi!”
“Xong rồi xong rồi, bốn đánh năm thì đánh kiểu gì!”
“Vì sao lại muốn đổi một người không biết chơi bóng vào chứ, bọn họ nghĩ cái gì vậy.” Người không hiểu nội tình như Lý Mộng liền suy sụp mà nói.
Kế tiếp, trường Trung học số ba không ngoài dự liệu mà lại mất điểm lần nữa, vẻ mặt của Lý Mộng xám như tro tàn, không quên lẩm bẩm nói: “Thay người thì sao không thay luôn cả Cố Diễm đi…”
Không trách việc cô ấy lại oán giận như vậy, bởi vì rõ ràng, Cố Diễm không biết chơi, thế nên rõ ràng cậu là đối tượng gây mất điểm.
Nhưng khi Vân Xu nghiêm túc quan sát sân bóng, cô phát hiện Cố Diễm càng thêm linh hoạt, ngay từ đầu Cố Diễm chơi rất cứng nhắc, nhưng mà dần dần, động tác của cậu cũng nhiều hơn, cũng học xong việc chuyền bóng và thay đổi vị trí, như đã từ từ hiểu được luật chơi và phải chơi như thế nào.
Sau đó vào thời điểm quan trọng, Cố Diễm đã ghi một bàn, lấy được hai điểm khiến mọi người choáng váng.
Lý Mộng lẩm bẩm nói: “Là do may mắn đi?”
Nhưng mà ngay sau đó Cố Diễm lại thành công úp rổ, chuyền một vài đường bóng tuyệt đẹp, đủ để chứng minh cậu không hề dựa vào may mắn.
Mắt thấy tình huống đang chuyển biến tốt, nhưng mà bởi vì một đội viên của trường Trung học số ba bởi vì sai lầm mà ném lệch mà đánh mất cơ hội cuối cùng, điểm số chung cuộc của trận đấu này không kéo lại được, đành phải tuyên bố thất bại.
Người luôn thể hiện rõ sắc mặt như Lý Mộng lập tức trở nên buồn bã, mà những tiếng cổ vũ bên dưới cũng ngừng lại, gương mặt của đám người Trường Trung học số hai nở một nụ cười đặc biệt chói m, ngay sau đó, Vân Xu đang theo bản năng chú ý tới Cố Diễm chợt phát hiện, đội viên ném lệch kia của trường Trung học số ba đột nhiên mất kiểm soát mà vung nắm đấm về phía Cố Diễm.
Cố Diễm bị đấm một cái, may mắn là đội viên bị mất khống chế kia được những người khác kéo lại, chỉ là bầu không khí căng thẳng trên sân từ xa cũng có thể cảm nhận được.
“Chúng ta xuống xem chút đi.” Vân Xu đứng dậy, nói với Lý Mộng.
Lý Mộng nói: “Được.”
Trận đấu kết thúc rồi nên người vây xem cũng dần rời đi, mà khi rời đi trên mặt bọn họ không có chút vui mừng phấn chấn như khi tới xem.
Khi tới gần, Vân Xu nghe thấy những lời nói đàm tiếu.
“Cậu ta biết chơi bóng nhưng mà lại cố ý thua, hẳn là gián điệp của Trường Trung học số hai đi!”
“Tức chết tôi rồi, đúng là đồ rác rưởi, không biết thì đừng vào.”
“Mất hết cả mặt mũi rồi, đều do cái tên phản đồ kia cố ý tặng điểm.”
“Đội bóng rổ này thực sự tệ quá, Châu Dã và Lăng Văn Huyên bị đổi mà người được đổi vào lại là một thứ gì đó.”
“Cái thằng Cố Diễm đó, kẻ phản bội quả thực không thể tha thứ!”
Vân Xu xuyên qua đám người liền nhìn rõ ràng cảnh tượng hiện giờ trên sân bóng rổ, Cố Diễm đứng ở giữa các thành viên của đội bóng trường Trung học số ba, kính mắt bị vỡ một mảnh, khóe miệng có hơi sưng đỏ và hiện lên màu xanh lơ, Châu Dã đang hung dữ nói gì đó ở trước mặt cậu.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");