Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Sau khi trường kiểm tra và khẳng định lớp Ánh Nắng không hề copy bài, Vân Xu cũng không hề gian lận thì đã đứng ra thanh minh. Nhưng thanh minh thì thanh minh, còn tin hay không lại tùy vào cách nghĩ của mọi người.
Vân Xu tham khảo ý kiến của Cố Diễm đi tìm giáo viên để tìm hiểu kĩ về cuộc thi, sau đó với gợi ý của giáo viên lập tức đăng ký tham gia cuộc thi toán học.
Vừa học kiến thức trong sách giáo khoa, cô còn tham gia lớp huấn luyện bổ túc. Học kỳ này sắp kết thúc, Vân Xu vừa kết thúc kỳ thi cuối kỳ của trường rồi tham gia vòng bán kết, khi các học sinh khác đang trong kỳ nghỉ thì cô đã đi đến vòng chung kết.
Tháng 9 là ngày tựu trường, học sinh lớp 10, lớp 11 người thì hưng phấn, người thì chống cự. Mà học sinh lớp 12 thì lại vô cùng bình tĩnh, bởi vì phần lớn kỳ nghỉ hè của bọn họ cũng chả nhàn rỗi lắm, cơ bản đều là phải học bù.
Lớp 12 Tên Lửa, mọi người đều nhìn cô gái bước vào với ánh mắt phức tạp.
Cô gái mặc đồng phục học sinh mùa hè của trường Trung học số ba, bộ đồng phục bình thường này mặc trên người cô lại toát ra vẻ thời thượng, đôi chân thon thả trắng nõn và mềm mại dưới lớp váy đặc biệt bắt mắt.
Mái tóc dài mượt được buộc gọn cao như đuôi ngựa, những lọn tóc mái lất phất trên trán khiến khuôn mặt thanh tú của cô trông non nớt và mềm mại hơn, đôi mắt long lanh trong trẻo.
Chỉ nhìn vẻ bề ngoài thì không nghi ngờ gì cô rất được hoan nghênh. Nhưng khi cả lớp Tên Lửa biết thân phận của cô đều phản đối chuyện cô đến.
Vân Xu liếc nhìn xung quanh lớp học một lượt, phát hiện bên cạnh Cố Diễm không có ai ngồi, cô xách balo ngồi xuống bên cạnh Cố Diễm.
Bởi vì lớp học rất yên lặng, Vân Xu cũng không tùy tiện nói chuyện với Cố Diễm. Cô nhìn ra ngoài cửa lớp, đúng lúc giáo viên chủ nhiệm đi vào.
Cố Diễm liếc mắt nhìn người bên cạnh một cái, trong mắt hiện lên ý cười, nhưng vẻ mặt lại vô cùng bình tĩnh đẩy gọng kính, cùng mọi người nhìn về phía giáo viên trên bục giảng.
Giáo viên chủ nhiệm mới họ Từ, ở trường Trung học số ba rất có tiếng tăm. Nghe đồn thầy vô cùng nghiêm khắc, quản lý lớp học rất tốt, học sinh do thầy dạy dỗ đều ngoan ngoãn nghe lời, hồi lớp 11 cũng đã từng được nghe danh của thầy rồi.
Nhìn thầy chủ nhiệm ‘danh ác đồn xa’ có vẻ là một người tốt tính, đôi mắt hơi nhỏ, cười lên có một nếp nhăn trông cũng có chút đáng yêu.
Thầy nói chuyện cũng rất nhẹ nhàng, đầu tiên là giới thiệu bản thân, sau đó điểm danh.
Khi điểm danh đến Vân Xu thì thầy chủ nhiệm dừng lại một chút, nói: “Tôi nhớ bạn học Vân Xu này đợt thi vừa rồi đứng thứ 3 phải không?”
Vân Xu đứng dậy mà không ngồi xuống, gật đầu đáp lại: “Thưa thầy, đúng vậy ạ.”
“Tôi còn nghe nói em tham gia kì thi toán giành được giải nhất toàn quốc phải không?”
Vân Xu lặp lại lần nữa: “Thưa thầy, đúng vậy ạ.”
“Trước kia em học lớp Ánh Nắng sao?”
Vân Xu lại gật đầu.
“Tiến bộ rất lớn, tiếp tục phát huy nhé.” Thầy chủ nhiệm cười nói, sau đó nhìn mọi người trong lớp học một lượt, trực tiếp bầu Vân Xu làm ủy viên ban học tập.
Phòng học lặng ngắt như tờ, ai nấy đều nóng hết mặt, muốn phản bác lại nhưng lại không dám mở miệng.
Một học sinh lớp Ánh Nắng bọn họ xem chẳng khác gì phế vật, không những thi được vào lớp Tên Lửa mà còn xếp thứ ba trước sự kinh ngạc của toàn trường.
Chuyện này chẳng khác nào như bạt tai lớn tát thẳng vào mặt bọn họ, vừa bẽ mặt vừa xấu hổ.
Thậm chí Vân Xu còn đoạt giải nhất kì thi toán cấp quốc gia, trong lòng bọn họ cũng không còn dám cho rằng Vân Xu may mắn mà quay cóp được nữa.
Dù bọn họ có không cam lòng, nhiều nhất cũng sẽ chỉ nghĩ Vân Xu cấu kết với nhà trường để lấy đề thi, nhưng bọn họ không dám nghĩ tới Vân Xu có thể mua chuộc ban giám khảo quốc gia, đây là cuộc cạnh tranh nghiêm túc không thể gian lận.
Lúc này bọn họ không thể không thừa nhận, quả thực Vân Xu phát triển cực nhanh, thậm chí vượt qua bọn họ.
Lăng Văn Huyên nhìn về phía Vân Xu, hơi nheo mắt lại, che giấu vẻ sợ hãi trong mắt.
Nhưng mà không đến nửa năm, Vân Xu tiến bộ làm cho cậu ta không thể không lật lại kết luận trước kia đối với Vân Xu. Sự tồn tại của Vân Xu khiến cậu ta cảm thấy như có gánh nặng đè lên lưng, trong lòng dâng lên một chút lo lắng.
Sự khác biệt giữa vị trí thứ ba và vị trí thứ hai chỉ là một bậc. Lăng Văn Huyên chưa bao giờ để người ở vị trí thứ ba trước đó vượt lên, nhưng bây giờ cậu ta không dám đảm bảo liệu Vân Xu, một biến số lớn không thể xem nhẹ sẽ vượt qua cậu ta.
Thấy Lăng Văn Huyên nhìn chằm chằm Vân Xu, trong lòng Tần Ảnh dâng lên một mối nguy. Không phải vì thành tích, mà vì sợ Lăng Văn Huyên sẽ để ý đến Vân Xu.
Vân Nguyệt cúi đầu nhìn bìa sách trên bàn, hai tay nắm chặt đùi, đôi mắt cụp xuống lo sợ không yên.
Cô ta thua kém Vân Xu về mọi thứ, niềm kiêu ngạo duy nhất chính là cô ta liều mạng duy trì thành tích thật tốt, nhưng bây giờ ngay cả điểm này cũng bị Vân Xu phá vỡ.
Vân Xu không tốn chút sức lực mà thành tích đi lên nhanh chóng, khiến cho nỗ lực mười năm như một của cô ta biến thành trò cười.
Vì vậy chênh lệch giữa người với người là do trời sinh, không có cách nào vượt qua được sao?
Mọi người bắt buộc phải thừa nhận chuyện trong thời gian ngắn bị Vân Xu đánh úp, cũng ngầm thừa nhận Vân Xu là thiên tài.
Bản thân Vân Xu không cảm thấy mình là thiên tài, chỉ là năng lực cao hơn một chút, học lâu hơn một chút, thiên tài chân chính hẳn là bạn cùng bàn với cô.
Vân Xu cúi đầu viết gì đó ra giấy, sau đó lặng lẽ đẩy nó sang bàn của Cố Diễm.
Tờ giấy vừa đẩy qua, Cố Diễm đã chú ý tới, vươn ngón tay thon dài cầm tờ giấy lên.
[Tôi đến rồi đây, sau này xin được chỉ giáo nhiều hơn.]
‘Tôi đến rồi đây’ là lời đáp lại câu nói lúc trước Cố Diễm nói ‘tôi đợi cậu ở lớp Tên Lửa’.
Cố Diễm khẽ nhếch khóe miệng, bỏ tờ giấy vào hộp bút, sau đó tiếp tục nhìn thầy chủ nhiệm như không có chuyện gì, lắng nghe thầy nói.
Đợi không thấy đáp lại Vân Xu hơi sửng sốt, lén nhìn qua Cố Diễm một cái, nhưng lại nhìn thấy góc mặt vô cùng đẹp của cậu.
Vân Xu nghĩ mình là một người vô cùng siêng năng chăm chỉ, nhưng đến khi ngồi cùng bàn với Cố Diễm cô không bao giờ dám nghĩ như vậy nữa.
Hầu hết mọi người thức dậy thì sẽ tập thể dục buổi sáng, sau đó đến căn tin ăn cơm, ăn xong thì đến lớp tự học buổi sáng. Nhưng sáng sớm Cố Diễm đã cầm một cuốn sách rồi mang đến sân thể dục để đọc, đến giờ thì bắt đầu tập thể dục, tập thể dục xong trực tiếp đến thẳng lớp, vừa đọc sách vừa gặm bánh mì.
Không chỉ có buổi sáng, Cố Diễm sẽ không bỏ lỡ bất kỳ thời gian học nào, thỉnh thoảng mới dành chút thời gian cho việc ăn uống.
Đối với chuyện này Vân Xu cảm thấy hổ thẹn vô cùng.
Cô chỉ nhìn thấy lần nào Cố Diễm cũng đứng đầu trong kỳ thi, chỉ nghĩ Cố Diễm có năng lực học tập rất mạnh, nhưng lại xem nhẹ mọi nỗ lực của Cố Diễm.
Chỉ có thiên phú kết hợp với mức độ chăm chỉ như vậy mới có thể khiến Cố Diễm nhìn như không mất chút sức lực nào mà áp đảo Lăng Văn Huyên hết lần này đến lần khác, chễm chệ ngồi lên vị trí thứ nhất.
Dưới sự ảnh hưởng của Cố Diễm, Vân Xu cũng bắt đầu có ý thức theo tiết tấu của Cố Diễm.
Vì vậy, Cố Diễm đột nhiên phát hiện ra có một bóng dáng khác bên cạnh cậu trên sân thể dục yên tĩnh mỗi buổi sáng.
Sau khi tập thể dục buổi sáng xong, phía sau cũng sẽ có thêm một cái đuôi nhỏ.
Những người khác đều đi ăn sáng hết, trong phòng học trống rỗng chỉ có bóng dáng hai người Cố Diễm và Vân Xu.
Cố Diễm như thường lệ lấy bánh mì ra, Vân Xu cũng lấy một chiếc bánh mì khoai tây tím trong ngăn bàn ra, sau đó lấy hai hộp sữa, đưa cho Cố Diễm một hộp.
Trước kia cô toàn thấy Cố Diễm ăn bánh mì không, nên lúc mua sữa đã tiện mua thêm cho cậu một hộp.
Cố Diễm sửng sốt một chút rồi nhận lấy: “Cảm ơn nhé.”
“Tôi mới là người nên cảm ơn cậu.” Vân Xu cầm bánh mì không ăn, nghiêm túc, cảm kích nhìn Cố Diễm nói: “Trên bài thi cậu giải thích rất chi tiết, rõ ràng, nó giúp tôi rất nhiều, hơn nữa cậu đoán đề cũng rất chuẩn nữa!”
Vân Xu có thể lọt vào top ba trong kỳ thi cuối kỳ, phần lớn là nhờ những ghi chú mà Cố Diễm đưa cho cô và một bản dự đoán đề thi cuối kì.
Cố Diễm đoán đề chuẩn hơn cô nhiều, cô đoán được hai câu môn toán đã là may mắn cực lớn rồi. Vậy mà Cố Diễm lại đoán đúng gần hết, như là cậu đã sớm biết được đề thi vậy.
Vân Xu cũng rất chăm chỉ ghi nhớ lại mấy câu đoán đề mà Cố Diễm đưa, lần này có thể đạt được vị trí thứ ba ít nhất có một nửa công lao của Cố Diễm trong đó.
Cố Diễm ừm một tiếng, cũng không ra vẻ khiêm tốn hay kiêu ngạo, như thể đây chỉ là chuyện vặt không đáng nhắc tới.
Đột nhiên Vân Xu kinh ngạc hô lên một tiếng.
Cố Diễm ngẩn ra, quay đầu nhìn về phía Vân Xu hỏi: “Sao thế?”
Vân Xu dụi dụi mắt, mắt nhanh chóng đỏ lên ngay lập tức: “Lông mi bị rơi vào trong mắt rồi.”
Mắt cô là mắt hai mí, lông mi rất dài, không cong chút nào mà thẳng tắp, vì thế lông mi rất dễ chọc vào mắt.
Cố Diễm kéo tay cô ra để cô khỏi dụi mắt, Vân Xu nhìn cậu với mắt đỏ hoe.
Mắt hơi sưng đỏ, hàng mi ướt đẫm nước mắt, trong mắt còn đọng lại nước, dường như có thể lăn xuống bất cứ lúc nào.
Cố Diễm muốn nói Vân Xu ngốc, lời nói đến miệng lại nuốt trở lại.
Có thể thi được hạng ba, Vân Xu làm sao ngốc được chứ?
Nước mắt trong mắt Vân Xu ngưng tụ lại mà lăn xuống. Hốc mắt có chút ngứa, Vân Xu lại nhịn không được mà đưa tay lên dụi mắt.
“Đừng dụi.” Cố Diễm vội vàng ngăn tay cô lại nói: “Để tôi giúp cậu thổi một chút xem sao.”
Vân Xu mở to hai mắt nhìn, Cố Diễm nhân cơ hội này thổi một hơi vào mắt sưng đỏ của cô.
Hơi lạnh mềm mại khiến mắt rất dễ chịu, nhưng hành vi của Cố Diễm lại khiến cả khuôn mặt Vân Xu đỏ bừng.
Cố Diễm nhìn mặt của Vân Xu đỏ đến lợi hại, mới phát giác hành động của mình không thích hợp lắm.
Tuy cậu chưa từng yêu đương, cũng chưa từng thân mật với bạn học nữ nào, nhưng cậu cũng biết đến một độ tuổi nhất định của bọn họ, nam nữ sẽ có sự khác biệt, bạn học nam bạn học nữ phải duy trì khoảng cách nhất định.
Cố Diễm siết chặt nắm tay, tai ửng đỏ, tim đập thình thịch.
Đột nhiên cậu phát hiện, dường như ngốc và thành tích tốt hay không không liên quan gì đến nhau lắm.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");