Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Xuyên Thành Vị Hôn Thê Bị Từ Hôn Của Nam Chính
  3. Chương 31: Hạng hai
Trước /53 Sau

Xuyên Thành Vị Hôn Thê Bị Từ Hôn Của Nam Chính

Chương 31: Hạng hai

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Vân Xu theo tiết tấu của Cố Diễm, ban đầu Cố Diễm còn nghĩ Vân Xu không chịu được ba phút sẽ bỏ cuộc. Không ngờ sau một tuần, Vân Xu vẫn đến sân thể dục mỗi sáng sớm và chào hỏi cậu bằng một cái ngáp.

Vân Xu còn có thói quen mỗi buổi sáng sẽ đưa cho Cố Diễm một hộp sữa.

Sau tiết học cuối cùng của buổi sáng, Vân Xu thỏa mãn nhắm lại đôi mắt đang căng ra, gối đầu lên cánh tay, nửa phút sau đã ngủ thiếp đi.

Thời tiết lúc này rất dễ khiến người ta buồn ngủ, nhưng cả tuần nay Vân Xu đều chăm chú học hành, cho nên bây giờ có cơ hội cô liền muốn ngủ một chút.

Cố Diễm buông bút nhìn Vân Xu một cái, cuối cùng cũng không đánh thức cô.

Châu Dã đi ngang qua cửa lớp của lớp Tên Lửa, cậu ta theo bản năng liếc nhìn vào lớp học.

Ánh nắng chói chang xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng học, phòng học sáng sủa, cô gái dựa đầu vào khuỷu tay lộ ra một nửa khuôn mặt nhỏ nhắn, làn da trắng nõn sạch sẽ, hai mắt nhắm lại, lông mi vừa dài vừa dày rủ xuống, thoạt nhìn rất điềm tĩnh lại nhu thuận.

Bước chân của Châu Dã đột ngột dừng lại.

Lúc này trong phòng học không còn ai, Châu Dã do dự vài giây, sau đó đổi hướng bước chân đi vào phòng học, ngồi vào chỗ của Cố Diễm.

Châu Dã lấy một tay chống đầu nhìn Vân Xu, vô cùng thích thú nhìn dáng vẻ không phòng bị của cô, trong lòng có bao nhiêu thôi thúc muốn chạm vào mái tóc mượt mà xinh đẹp của cô, muốn mân mê hàng mi dày của cô, muốn chạm vào chiếc mũi thanh tú của cô...

Cuối cùng Châu Dã cũng không dám tự tiện làm những điều này, bởi vì cậu ta sợ Vân Xu đột nhiên tỉnh lại, sau đó bầu không khí tốt đẹp này sẽ đều biến mất.

Tuy Vân Xu giống một con mèo hoang nhưng cũng rất đáng yêu.

Châu Dã chống tay nhìn một lúc, mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào rơi xuống trước mắt cậu ta. Cách một khoảng ngắn cũng có thể cảm nhận được ánh mặt trời ấm áp nhưng không quá nóng rực, cậu ta đột nhiên không muốn đi ăn cơm nữa, buông tay xuống, bắt chước bộ dáng của Vân Xu nằm xuống bàn.

Vân Xu vẫn không biết bên cạnh có thêm một người, vẫn ngủ say như cũ.

Lúc Cố Diễm mang theo mì quay về lớp liền nhìn thấy vị trí của mình không biết từ lúc nào đã có một nam sinh khác ngồi vào, nam sinh đó và Vân Xu nằm trên bàn đối mặt với nhau. Nhìn từ góc độ của cậu giống như hai người đang hôn nhau rất thân mật vậy.

Thật ra lúc này đúng là Châu Dã đang âm thầm ghé sát vào Vân Xu, muốn hôn lên mặt Vân Xu một cái.

Khuôn mặt trắng nõn mềm mại như một khối đậu phụ, nhìn nước canh trong veo khiến người ta chỉ muốn cắn một miếng nếm thử hương vị.

Châu Dã chậm chậm tới gần, còn chưa kịp mở miệng đã bị một lực mạnh kéo về phía sau, kéo cậu ta đang gần sát Vân Xu ra xa.

Châu Dã phản ứng lại liền dựa vào tường, may mà không bị ngã. Ánh mắt hung ác nhìn người kéo mình, nhưng đến khi nhìn thấy người đó là Cố Diễm thì lại có chút không được tự nhiên.

Cố Diễm lạnh lùng nhìn Châu Dã, hành động vừa rồi của Châu Dã cậu đã nhìn thấy rõ ràng.

Châu Dã muốn hôn trộm Vân Xu.

Khi Cố Diễm kéo Châu Dã ra đã làm cho bàn ghế di chuyển, Vân Xu bị động tĩnh đánh thức khẽ mở mắt nhìn. Người cô nhìn thấy đầu tiên là Cố Diễm, sau đó lại nhìn thấy Châu Dã không biết xuất hiện ở đây từ khi nào. Hai mắt lập tức mở to, đáy mắt hiện lên chút nghi hoặc, nhất thời không biết giờ là khi nào và bản thân đang ở đâu.

Châu Dã bị Cố Diễm nhìn có chút chột dạ, cũng không nghĩ nhiều sờ sờ mũi mỉm cười chào hỏi với Vân Xu vừa tỉnh dậy: “Chào~”

Vân Xu vẫn nằm tại chỗ nhìn mà không nói gì.

Cố Diễm vẫn lạnh lùng nhìn Châu Dã như cũ.

Cuối cùng Châu Dã cũng ngượng ngùng mà rời đi.

Người đi rồi, Vân Xu mới dụi dụi mắt ngồi thẳng dậy: “Vừa rồi sao Châu Dã lại ở đây thế? Có chuyện gì xảy ra sao?”

Cố Diễm do dự một chút, không nói chuyện cô suýt nữa bị Châu Dã hôn trộm.

Nam sinh và nữ sinh khác nhau, đối với mấy chuyện này nhất định vô cùng để tâm.

Cố Diễm lắc đầu nói: “Không biết nữa, chắc là đến tìm người thôi.” Cậu đưa một phần mì đến trước mặt Vân Xu, nói: “Ăn xong đi rồi ngủ tiếp.”

Lúc này Vân Xu mới chú ý đến Cố Diễm lại mang đồ ăn trưa cho cô, nhất thời có chút kinh ngạc và vui mừng: “Cảm ơn cậu nhé, Cố Diễm.”

“Không có gì.” Cố Diễm gỡ nilon bọc đôi đũa ra, trước lúc ăn không nhịn được mà thấp giọng dặn dò Vân Xu một câu: “Về sau tránh xa Châu Dã ra một chút.”

Vân Xu đang ăn, nghe vậy liền thuận miệng hỏi: “Làm sao thế?”

Tuy Châu Dã không dễ chọc, nhưng cũng không phải giống chó điên, chỉ cần Vân Xu không nói mấy chuyện mờ ám của Châu Dã thì cậu ta cũng sẽ không vô cớ tìm cô gây phiền toái.

“Cậu ta bắt nạt nữ sinh, thích động tay động chân với nữ sinh.”

Đây là lần đầu tiên Cố Diễm ‘nói xấu’ sau lưng người khác, nói xong cậu có chút bất an nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó vùi đầu ăn mì.

Vân Xu nghe vậy liền gật đầu thật sâu, sau đó nhớ đến lần gặp Châu Dã cùng một cô gái trước đây trong trung tâm thương mại.

Người như Châu Dã, tuy tuổi không tính là lớn nhưng chỉ sợ đem chuyện yêu đương ra chơi đùa trong lòng bàn tay, coi nó là một trò chơi vô vị.

Cô không chút nghi ngờ lời Cố Diễm nói Châu Dã thích động tay động chân với ‘nữ sinh’. Đầu tiên là Châu Dã rất ăn khớp với bộ dạng lưu manh lại hay điều khiển người khác, sau đó ở trước mặt cô Châu Dã đã có hẳn mấy “tiền án”.

Cố Diễm ăn xong trước Vân Xu, cậu chờ Vân Xu ăn xong thì đem hộp đi vất. Lúc quay về cậu cũng không tiếp tục ngủ mà cầm đề thi của Vân Xu đã làm, nói: “Cậu không cần lúc nào cũng phải theo kịp tiết tấu của tôi đâu.”

Vân Xu đáp: “Tôi muốn giành được hạng hai.”

Cố Diễm tạm thời đè lại những gì muốn nói, hỏi: “Tại sao không phải là hạng nhất?”

“Hạng hai là đủ rồi.” Vân Xu đáp: “Hạng nhất quá mệt rồi, tôi biết tôi không thể nào so sánh với cậu được.”

Cố Diễm nhìn vào mắt của Vân Xu, không hề nhìn thấy một chút giả dối nào trong đó.

Cũng không phải là kiểu thương hại cậu hay gì khác, mà Vân Xu thực sự nghĩ như vậy.

Cố Diễm nói: “Nếu mà sợ mệt thì có phải bây giờ cậu đang tự mâu thuẫn không.”

“Không hề tự mâu thuẫn nha, bởi vì tôi muốn đứng ở hạng hai.” Vân Xu cười đáp: “Tuy hạng hai cũng rất khó nhưng dễ hơn nhiều so với việc giành được hạng nhất rồi.”

Vân Xu nhìn Cố Diễm cười, Cố Diễm thông minh còn vô cùng cố gắng, vốn dĩ khó mà có thể vượt qua được, huống chi cô chỉ dựa vào vận may. Cô ăn no rửng mỡ hay sao mà lại đi so cao thấp với Cố Diễm chứ?

Cố Diễm không biết Vân Xu đang nghĩ gì, nhưng cậu có thể nhìn thấy đôi mắt của Vân Xu dường như cất giấu ánh sáng, tràn đầy ý cười cùng sự tán thưởng.

Cậu có cảm giác như Vân Xu đang tán thưởng, thậm chí là sùng bái cậu.

Điều này có chút vô lý, dù sao trước kia Vân Xu coi thường cậu không phải là giả. Tuy hiện tại Vân Xu đã thay đổi rất nhiều, nhưng cậu vẫn có thể cảm giác được trên người Vân Xu có một loại cảm giác xa cách nào đó.

Cậu nghĩ Vân Xu coi thường mình, vì vậy mới không muốn quá gần gũi với cậu.

Vì vậy làm sao Vân Xu có thể tán thưởng, sùng bái cậu được chứ?

Cố Diễm chớp mắt, lại nhìn về phía Vân Xu, Vân Xu đã lấy nháp để tính toán.

Cố Diễm quay đầu lại, khuôn mặt giống như bị ánh mặt trời cách xa mấy chục cm làm đỏ ửng lên: “Tại sao muốn dành được hạng hai vậy?”

Tay cầm bút của Vân Xu khẽ ngừng lại, nói: “Tôi muốn vượt qua Lăng Văn Huyên.”

Khiến cho cậu ta ghi nhớ rõ cô, khiến cậu ta phải lau mắt mà nhìn, khiến cậu ta phải thay đổi cách nhìn và nhận ra sự xuất sắc của cô.

Trên đây đều là trí tưởng tượng của Cố Diễm.

Sau đó, không biết là từ trong dạ dày hay từ đâu mà có một cảm giác chua xót, đau rát khiến cổ họng cậu nghẹn lại, khẽ nhíu lông mày.

Vân Xu đột nhiên nhớ tới một chuyện, cô ngẩng đầu nhìn Cố Diễm, trong mắt mang theo chờ mong hỏi: “Cố Diễm, cậu có thể dạy kèm cho tôi không?”

Nói xong cô vội vàng bổ sung thêm một câu: “Sẽ không ảnh hưởng quá nhiều thời gian của cậu đâu, tôi sẽ trả tiền học phí cho cậu nữa, cứ coi như cậu làm gia sư cho tôi vậy đó.”

Cố Diễm thiếu tiền, cô thiếu một gia sư có thể dạy cho cô bất cứ lúc nào, nếu hai người có thể hợp tác thì đều tốt cho cả hai.

Lúc Vân Xu định đưa ra giá cao một chút, nhưng cũng không quá rõ ràng, vậy mà lại nghe một câu từ chối không hề do dự của Cố Diễm: “Không được.”

Cố Diễm thờ ơ nhìn cô, cố ý nhấn mạnh từng chữ một: “Tôi, không, có, thời, gian.”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /53 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Nàng Cá Tính Và Chàng Playboy

Copyright © 2022 - MTruyện.net