Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Vân Xu không hề phát hiện Cố Diễm vẫn luôn đi theo phía sau cô.
Sau khi xem thành tích xong, trong lòng Cố Diễm rất phức tạp, cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
Sau khi ông nội qua đời, cậu nhận được truyền thừa của một vị y thánh, biết được mình và Vân Thư thực sự có hôn ước, trong đầu còn xuất hiện thêm một mẩu ký ức đặc biệt.
Trong trí nhớ của cậu không hề nhận được truyền thừa của y thánh, mà cậu cũng không thích Vân Xu, chỉ là dựa vào ước nguyện cuối cùng của ông nội đến tìm đến nhà họ Vân.
Bố của Vân Xu rõ ràng biết về sự tồn tại của hôn ước nhưng lại không chịu thừa nhận. Vân Xu tình cờ nghe được cuộc trò chuyện của bọn họ, lăng mạ cậu rồi đuổi cậu ra ngoài.
Cuối cùng hôn ước không những không thành mà Vân Xu càng hận cậu, còn tìm người đánh cậu, mắng cậu là cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga.
Cuộc sống yên bình của cậu xuất hiện những bước chuyển ngoặt, những ngày đen đủi bắt đầu diễn ra.
Sau đó, trước kỳ thi tuyển sinh đại học, vì cứu một người rơi xuống hồ bơi, cậu bị đối phương nhấn xuống làm sặc rất nhiều nước rồi bị bệnh. Cậu lê thân thể yếu ớt đi thi, nhưng vô tình gặp phải một người bị tai nạn xe, không một ai dừng lại để giúp đỡ. Cậu đành ở lại đợi xe cấp cứu và xe cảnh sát, bất đắc dĩ phải theo bọn họ đến bệnh viện để lấy lời khai, cứ như vậy mà bỏ lỡ mất kỳ thi.
Thi đại học thất bại, không có học bổng thì không có cách nào vào đại học. Cậu phải bước vào xã hội sớm, làm những công việc đơn giản để kiếm tiền, sau đó phân bổ thời gian và tiền bạc để học kĩ thuật.
Nhưng vận đen vẫn bám theo cậu như hình với bóng, thường xuyên gặp phải những chuyện kỳ lạ, mà cậu lại không ngừng giẫm lên vết xe đổ, trước khi chết còn trải qua một cuộc sống gian khổ.
Sau đó cậu không còn gặp lại Vân Xu nữa, nhưng những lời chế giễu, sỉ nhục, đánh đập cậu đều ghi nhớ rất rõ.
Đáng lẽ cậu phải cực kỳ hận Vân Xu, nếu không phải lúc cậu cứu ông nội Châu Dã, truyền thừa đó chứng minh là thật, cậu còn cho rằng ký ức này là do mình tưởng tượng ra.
Bởi vì Vân Xu trong kiếp này khác hoàn toàn với Vân Xu trong đoạn kí ức đó.
Cậu yêu Vân Xu ở trước mặt, nhưng Vân Xu trong trí nhớ của cậu dường như đang cười nhạo sự ngu xuẩn của cậu.
Trước sự mâu thuẫn như vậy, cậu chỉ có thể lựa chọn tránh né Vân Xu, nhưng sau này...
Kì thi lần này Vân Xu cố gắng hết sức như vậy có nghĩa là cô cũng có tình cảm với cậu phải không?
Cho dù có ngu ngốc, cậu vẫn muốn cho mình một cơ hội, cho Vân Xu một cơ hội.
Cố Diễm đi theo Vân Xu, lúc Vân Xu thất thần sắp va phải người khác liền kéo cô về bên cạnh mình.
Cố Diễm thấp giọng trách mắng: “Sao đi không nhìn đường vậy?”
Vân Xu nghe thấy giọng của Cố Diễm liền giật mình, phát hiện Cố Diễm đang ôm mình. Lúc Cố Diễm cách bản thân gần như vậy, vành tai liền nóng lên: “Cậu, sao cậu lại ở đây?”
Cố Diễm hít sâu một hơi: “Xem bảng vinh danh.”
“Chúc mừng cậu.”
Đối mặt với ánh mắt của Cố Diễm, mặt Vân Xu cũng đỏ bừng, cô ậm ừ một tiếng.
Hai người cùng nhau đi dạo trên con đường trong khuôn viên trường, không biết từ lúc nào Cố Diễm đã nắm lấy tay Vân Xu, Vân Xu cũng giả vờ như không có gì, không tránh né.
Đi đến một gốc cây ít người qua lại, thân hình cao lớn của Cố Diễm ôm trọn Vân Xu vào lòng.
Trong lòng Cố Diễm có vô vàn các câu từ lãng mạn, cũng đã chứng kiến rất nhiều cảnh tượng lãng mạn, nhưng đến khi mở miệng lại chỉ nói ra được ba chữ.
“Anh thích em.”
Cũng không tính là lời tỏ tình đột ngột, nhưng nó vẫn khiến Vân Xu choáng váng.
Cô khẽ ngẩng đầu nhìn Cố Diễm, không cần suy nghĩ nói: “Em cũng thích anh.”
Nhìn Vân Xu có chút ngơ ngác, ngốc nghếch, Cố Diễm không nhịn được mà cười thành tiếng.
Cố Diễm cười và không cười giống hai con người hoàn toàn khác nhau, một người lạnh lùng điềm tĩnh, một người đẹp trai quyến rũ.
Vân Xu nhìn thấy Cố Diễm cười, trái tim đập vô cùng nhanh.
Dù có đắn đo đến đâu chăng nữa cũng không thể phủ nhận được sự thật, cô đã thực sự yêu người mà mình sắp hủy hôn rồi.
Cố Diễm đột nhiên đưa tay ra bắt đầu cởi khuy áo khoác của mình, Vân Xu khó hiểu nhìn cậu.
Cởi xong cúc áo, Cố Diễm ôm trọn Vân Xu trong lồng ng.ực, sau đó lợi dụng áo khoác để che, cúi đầu xuống hôn lên môi cô.
Bốn xung quanh trở nên tối đen, hơi thở nóng bỏng và đôi môi mềm mại lộ ra rõ ràng.
Mặc dù Cố Diễm có nhiều ký ức hơn cả một đời, nhưng đây là lần đầu tiên hôn một người như thế này. Cậu không có bất kỳ kỹ xảo nào, chỉ làm theo trái tim mình và cảm nhận về cô gái trước mặt.
Cậu nghĩ giữa nam và nữ không có sự khác biệt lớn, nhưng cậu đã nhầm, cô mềm mại, ngọt ngào, mang theo một mùi hương thơm ngát.
Khi Cố Diễm buông Vân Xu ra lần nữa, ánh sáng rực rỡ tràn vào khiến Vân Xu phải nheo mắt lại.
Làn gió nhẹ thổi một lọn tóc lên khuôn mặt ửng hồng như ánh hoàng hôn của cô gái, khóe miệng khẽ nhếch lên, đôi mắt mơ hồ hơi cụp xuống. Những ánh nắng mỏng manh lọt qua kẽ lá tạo thành một khung cảnh đủ để khiến Cố Diễm ghi nhớ suốt đời.
Vân Xu còn chưa kịp nghĩ liệu cô có thể làm như thế không, Cố Diễm đã thay cô quyết định.
Sau khi Châu Dã tỏ tình thất bại cũng không tìm Vân Xu nữa, thậm chí còn cố tình tránh mặt để cả hai không bao giờ gặp nhau trong khuôn viên trường nữa.
Vân Xu còn nghe được một số lời đồn nói Châu Dã bây giờ bắt đầu chăm chỉ học tập, thứ hạng cũng cao hơn sau mỗi kì thi.
Mặc dù không có bước tiến lớn như Vân Xu nhưng cũng đã thu hút sự chú ý của các giáo viên. Điều này đủ chứng minh Châu Dã thật sự là một người rất thông minh, chỉ cần cậu ta muốn, cậu ta có thể học rất tốt.
Vân Xu cũng chỉ tùy tiện nghe nhưng cũng không để tâm lắm, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, vừa vì mừng cho Châu Dã, vừa đem hết toàn lực tập trung vào học tập và Cố Diễm.
Nói chung ai yêu đương vào cũng đều rất dính người. Sau khi xác nhận mối quan hệ, Vân Xu mới biết Cố Diễm là một người dính người, táo bạo, thậm chí còn rất hay hờn dỗi.
Khi làm đề sẽ cố ý chạm vào tay cô, dán vào tay cô, thỉnh thoảng sẽ lén lút hôn trộm cô. Ngày nghỉ hai người đi xem phim sẽ để cô chủ động cầm tay cậu không được buông.
Rõ ràng là một người không thích cười, nhưng lại thích cười trước mặt cô, cười đẹp đến mức khiến người ta không thể từ chối.
Kì một lớp 12 kết thúc nhanh chóng trong cuộc sống học tập vừa ngắn ngủi lại vui tươi.
Kì nghỉ đông là một chuyện rất vui, nhưng lại là một chuyện mất mát dành cho các cặp đôi.
Sau khi Vân Xu về nhà, cứ nghĩ làm đề, đọc sách thì có thể giảm bớt, nhưng cô lại phát hiện mình vô cùng nhớ Cố Diễm.
Thời điểm cuối năm càng tới gần, Bạch Vi nôn nghén rất nặng, đến bệnh viện kiểm tra mới phát hiện đã mang thai hơn hai tháng rồi.
Vân Thừa và Bạch Vi vẫn luôn dùng biện pháp tránh thai, nhưng những điều bất ngờ luôn khó đoán trước.
Nếu đã có rồi, Vân Thừa cũng không nhẫn tâm đến mức bắt Bạch Vi phải phá bỏ nó.
Thậm chí ông còn rất vui vì có đứa nhỏ này.
Trên bàn ăn, lúc Vân Thừa tuyên bố tin tin tức này, Bạch Vi và Vân Nguyệt nhìn Vân Xu với vẻ mặt căng thẳng, bọn họ lo lắng Vân Xu sẽ nổi giận.
Từ trước đến nay Vân Xu đều không chấp nhận bọn họ, nửa năm lại đây quan hệ giữa mọi người cũng dịu đi rất nhiều, có thể chung sống hòa bình. Nhưng hòa bình này có thể vì sự xuất hiện của đứa nhỏ này phá vỡ.
Lúc Vân Xu nghe thấy tin tức này, cả người sững sờ ngay tại chỗ.
Không phải cô để ý đến chuyện mang thai, mà cô đã nhớ lại một số đoạn ký ức.
Bạch Vi thùy mị, yếu đuối, là một người phụ nữ không hề sắc sảo. Mặc dù Bạch Nguyệt cứng rắn và mạnh mẽ hơn Bạch Vi, nhưng được Bạch Vi dạy dỗ cũng trở nên ngoan ngoãn dịu dàng hơn.
Bọn họ cũng vô cùng nhẫn nhục chịu đựng, vì vậy dù Vân Xu có tức giận đến đâu, sau nhiều năm như vậy giữa họ vẫn chưa xảy ra mâu thuẫn lớn nào. Cũng vì vậy mà Vân Thừa mới có thể yên tâm tập trung vào công việc.
Nhưng sau đó Vân Nguyệt đã đem Bạch Vi đứng đối lập hoàn toàn với Vân Xu, đối đầu với nhà họ Vân, hận Vân Xu đến tận xương, không khách khí mà cướp đi người đàn ông Vân Xu yêu nhất, còn lợi dụng người đàn ông đó chèn ép nhà họ Vân.
Có những thay đổi lớn như vậy bởi vì một phần Vân Xu luôn chèn ép bắt nạt bọn họ, nhưng phần lớn nguyên nhân là vì Bạch Vi mang thai.
Sau khi Vân Xu biết Bạch Vi mang thai thì vô cùng hận Bạch Vi, đối phó với với hai mẹ con bọn họ càng ngày càng gay gắt hơn. Như thế còn bình thường, nghiêm trọng nhất là khi phát hiện Lăng Văn Huyên và Vân Thừa ‘phản bội’. Vân Xu chịu đả kích lớn, trong khi giằng co với Bạch Vi và Vân Nguyệt, đã đẩy Bạch Vi xuống cầu thang.
Suýt chút nữa đã mất hai mạng, cuối cùng chỉ giữ lại được mạng sống của Bạch Vi, còn đứa bé thì không giữ được.
Mặc dù Vân Thừa rất tức giận với Vân Xu, nhưng cuối cùng lại bảo vệ Vân Xu mà giấu đi chuyện này, không cho phép Bạch Vi và Vân Nguyệt nói chuyện này ra ngoài, coi như Bạch Vi tự mình sảy thai.
Bạch Vi tâm tàn ý lạnh ly hôn với Vân Thừa, Vân Nguyệt hận Vân Xu và Vân Thừa đến tận xương tủy.
Vân Xu nhớ đến nguyên chủ như phát điên đẩy Bạch Vi xuống cầu thang, hình ảnh máu tươi đầy đất, sắc mặt tái nhợt.
May mà hệ thống không yêu cầu cô hoàn toàn đi theo quỹ đạo ban đầu, nếu không cô thà chết chứ không làm chuyện như vậy.
Nếu đến nhân tính cũng không còn thì còn là con người nữa không?
Ba người khi nhìn Vân Xu phản ứng lớn như vậy, trong lòng cũng trầm xuống theo.
Vân Xu thoát khỏi hình ảnh ký ức, nhận thấy bầu không khí trên bàn ăn không được tốt lắm, cô miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, nói với Bạch Vi: “Chúc mừng dì Bạch.”
Bạch Vi nghe vậy có chút thụ sủng nhược kinh, cũng lộ ra nụ cười vui vẻ.
Vân Thừa cũng thở phào nhẹ nhõm, trong mắt Vân Nguyệt lại cất giấu lo lắng.
Những ngày sau đó, Vân Thừa cũng phá lệ giảm bớt công việc lại, dành nhiều thời gian ở nhà với Bạch Vi, quan tâm chăm sóc Bạch Vi nhiều hơn. Trông Bạch Vi cũng hoạt bát hơn rất nhiều, Vân Nguyệt cũng thường xuyên ở cạnh Bạch Vi, chăm sóc từng li từng tí.
Vô hình chung, Vân Xu như bị gạt bỏ khỏi nhà vậy.
Tất cả những chuyện này không phải cố ý phát sinh, ví dụ như sự gần gũi giữa Vân Thừa và Bạch Vi, Bạch Vi và Vân Nguyệt. Còn lúc Vân Xu có mặt, bọn họ theo bản năng mà cảm thấy căng thẳng.
Tất cả những chuyện này khiến Vân Xu giống như người xa lạ trong căn nhà vậy.
Mặc dù trước đây Vân Xu cũng không hòa nhập được với gia đình này.
Dù Vân Xu không giống với nguyên chủ, không để ý mọi chuyện, nhưng cũng không hề thích cái cảm giác bị gạt bỏ.
Chỉ cần lên đại học, cô có thể danh chính ngôn thuận mà chuyển đi rồi.
Vốn dĩ thời gian cách kỳ thi tuyển sinh đại học không còn lâu nữa, nhưng nghĩ đến, cô lại cảm thấy thời gian quá dài, thật sự hy vọng thời gian có thể trôi nhanh hơn một chút.
Bây giờ chỉ cần Vân Xu nhìn thấy bụng của Bạch Vi, cô liền nhớ đến những hình ảnh không mấy tốt đẹp đó. Không chỉ mấy người Bạch Vi căng thẳng theo bản năng mà cô cũng có chút lo lắng. Vì để hai bên đều thoải mái, ngoài thời gian ăn cơm ra thì hầu như cô đều ở trong phòng làm đề, thỉnh thoảng ra ngoài đi dạo, cố gắng giảm bớt tối đa cơ hội chạm mặt với bọn họ.
Đêm giao thừa, Vân Xu vẫn theo thói quen ngồi làm đề, lúc điện thoại rung lên cô cũng không để ý. Lúc nghỉ ngơi liếc nhìn về phía điện thoại, mới phát hiện là của Cố Diễm.
Sau kì nghỉ, Cố Diễm cũng không có thời gian ở cạnh Vân Xu, bận một số chuyện mà Vân Xu không biết, mà Vân Xu biết cậu bận cũng không gặng hỏi hay làm phiền.
Cứ như vậy, hơn một tháng qua hai người cũng không mấy liên lạc với nhau.
Nhận được tin nhắn của Cố Diễm, tim Vân Xu đập lỡ một nhịp, sau đó vui mừng mở tin nhắn của Cố Diễm ra xem.
Mà một bên khác Cố Diễm cũng đứng ngồi không yên gửi tin nhắn đi.
Bởi vì cậu muốn mau chóng kiếm được khoản vốn của riêng mình mà quên mất đi Vân Xu, sau thời gian bận rộn, cậu mới cảm thấy có lỗi với Vân Xu.
Cố Diễm cẩn thận gửi một tin nhắn: [Tiểu Xu, anh về đến nhà rồi.]
Qua một lúc lâu, Cố Diễm không đợi được mà định gọi điện thoại, cuối cùng cậu cũng nhận được tin nhắn trả lời của Vân Xu.
[Vất vả rồi [hôn hôn]]
Cố Diễm hít sâu một hơi, trên mặt không khống chế được mà lộ ra nụ cười xán lạn.
[Năm mới sắp đến rồi, có muốn được nhận quà gì không?]
Vân Xu nghiêm túc nghĩ một chút, trả lời lại: [Muốn ăn đồ ăn anh làm.]
Cố Diễm đồng ý lần sau sẽ mời Vân Xu đến nhà để nấu cho cô ăn. Nhưng không ngờ tối hôm đó, cậu vừa mở cửa nhà liền nhìn thấy Vân Xu đứng ở cửa.
Thấy Vân Xu có chút ngượng ngùng cùng khẩn trương, Cố Diễm chủ động tiến lên một bước, cẩn thận ôm Vân Xu vào trong lồng ng.ực.
Khoảnh khắc ôm lấy cô, dường như tất cả nội tâm không trọn vẹn của cậu đã được lấp đầy.
Vân Xu vùi trong vòng tay ấm áp của Cố Diễm, hai má nóng bừng, nhỏ giọng nói: “Năm mới vui vẻ.”
“Năm mới vui vẻ, Tiểu Xu.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");