Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Vân Xu ở nhà Cố Diễm năm ngày, thời gian này hai người không ra ngoài, giống như trong trường vậy, thỉnh thoảng chụm đầu vào nhau, thỉnh thoảng khuỷu tay kề nhau cùng nhau làm bài tập.
Mặc dù ở nhà họ Cố cũng chỉ làm bài tập và đọc sách, nhưng mà bởi vì có thêm một Cố Diễm, Vân Xu không buồn chán chút nào, mỗi ngày đều rất vui vẻ.
Nhưng mà năm ngày đã là giới hạn rồi, thân phận của Vân Xu lúc này không thích hợp để ở mãi nhà họ Cố, đây cũng là giới hạn của Vân Thừa.
Khi Vân Xu nhận được điện thoại của Vân Thừa, cô đã thu dọn xong hành lý rồi.
Vân Thừa nói: “Tiểu Xu, đã đến lúc về nhà rồi, chú Lưu của con đang ở bên ngoài đợi con.”
Vân Xu nhìn Cố Diễm đang đứng ở cửa, lạnh nhạt ừ một tiếng, sau đó cúp điện thoại.
Cổ họng Cố Diễm khô khốc, yết hầu chuyển động lên xuống vừa rát vừa đau. Cuối cùng cậu nói: “Anh tiễn em.”
Cậu nhận lấy hành lý của Vân Xu, đi đến trước mặt Vân Xu.
Vân Xu lặng lẽ đi theo.
Xuống lầu, một chiếc xe hơi sang trọng đậu trên đường vô cùng dễ làm người khác chú ý, Vân Xu vừa nhìn đã nhận ra đây là xe của Vân Thừa.
Vân Thừa cũng đến sao?
Vân Xu liếc nhìn cửa sổ xe, từ bên ngoài nhìn vào trong không nhìn thấy gì, nhưng cô nhớ là, từ bên trong nhìn ra bên ngoài có thể nhìn thấy rất rõ ràng.
Vân Xu nắm lấy cánh tay Cố Diễm, ngẩng đầy nhìn người thiếu niên mạnh mẽ kiên cường trước mặt, nói: “Cố Diễm, em chờ anh đến cưới em về nhà.”
Đồng tử của Cố Diễm bỗng dưng co rút lại, còn không đợi cậu trả lời Vân Xu đã xách vali và đi về phía chiếc xe.
Cô đi đến bên cạnh xe, tài xế xuống xe nhận lấy hành lý, mở cửa xe cho Vân Xu.
Trước khi lên xe, Vân Xu lại nhìn Cố Diễm một lần nữa, gò má cô hơi nóng.
Liếc mắt nhìn Cố Diễm một cái, Vân Xu nhanh chóng bước vào trong xe, sau đó nhìn thấy Vân Thừa như dự đoán.
Trên người Vân Thừa mặc một bộ vest rất chỉnh tề, như thể vừa bước ra từ phòng họp, khuôn mặt tuấn tú đẹp đẽ chuẩn bị tạo ra sự yên bình trước cơn cuồng phong.
Tâm trạng của Vân Thừa không tốt, giọng điệu cũng lộ ra một chút tức giận: “Cho dù con không vừa lòng với việc dì Bạch của con mang thai cũng không cần đến nhà bạn học nam ở lâu như vậy để xả giận, con có biết một đứa con gái đến nhà một đứa con trai ở lâu như vậy thì xem là gì không?”
“Con rất rõ con đang làm gì.” Vân Xu vốn không sợ Vân Thừa như Bạch Vi và Vân Nguyệt, cô nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy của Vân Thừa, nói: “Con không phải vì dì Bạch mang thai mà đến đây xả giận, con chỉ cảm thấy, so với các người anh ấy càng cần con hơn mà thôi.”
Vân Thừa bị lời nói của Vân Xu làm cho tức giận đến mức bật cười, nói: “Con còn nói không phải tức giận vì chuyện này?”
Nhìn về phía đứa con gái cưng, ông không khỏi nghĩ đến người vợ đã chết sớm, ông hít một hơi thật sâu, cố gắng nén cảm xúc phẫn nộ xuống mới nói: “Ngay cả khi em trai con được sinh ra, con vẫn là con gái của ba, ba sẽ không bao giờ bỏ rơi con, con không cần phải đa nghi.”
“Tất cả những thứ của nhà họ Vân cũng đều là của con, con không cần phải để lại cho dì Bạch của con, không cần phải để lại Vân Nguyệt, thậm chí cũng không cần phải để lại cho em trai của con.”
Vân Thừa nói xong, vẻ mặt hòa hoãn lại một chút, nhìn Vân Xu, giọng ấm áp nói: “Nếu như ba làm không tốt con có thể thẳng thắn nhắc nhở, đừng vì tức giận mà làm như vậy.”
Vân Xu kiên nhẫn lắng nghe những lời của Vân Thừa, bỗng nhiên bèn hiểu ra tại sao Vân Thừa lại bỏ qua mâu thuẫn giữa nguyên thân với Bạch Vi và Vân Nguyệt một cách tự tin như vậy.
Thậm chí Bạch Vi có thai rồi Vân Thừa cũng không cho rằng Vân Xu nên tức giận.
Hoặc là nói, tức giận là do ông ta cho phép, nhưng ông ta không nghĩ rằng đây là một vấn đề nghiêm trọng.
Bởi vì- ông ta đã sớm để toàn bộ tài sản để lại cho Vân Xu rồi.
Vân Thừa đã làm ra rất nhiều tài sản, mà tất cả tài sản này chỉ để lại cho Vân Xu, Bạch Vi, Vân Nguyệt thậm chí đến cả huyết thống tương lai cũng không được thừa kế một chút gì.
Đây là biểu hiện tình yêu của Vân Thừa dành cho Vân Xu.
Vân Xu thở ra một hơi thật dài, không biết vì sao trong lồng ng.ực có phần ngột ngạt.
Vân Thừa tốt với ‘Vân Xu’, nhưng ‘Vân Xu’ không phải là một người trưởng thành bị tiền làm cho mờ mắt, khi cô vẫn còn là một đứa trẻ, khi còn là một tờ giấy trắng, thứ cô cần không phải là tài sản của Vân Thừa, cô cần sự đồng hành của Vân Thừa, dạy bảo, nuôi dưỡng, còn có tình yêu mà cô có thể phát hiện được.
Sở dĩ ‘Vân Xu’ lớn lên thành như vậy, có quan hệ trực tiếp với thái độ của Vân Thừa, mà Vân Thừa lại không cảm thấy mình làm sai một chút gì, bản thân cho rằng đã cho ‘Vân Xu’ đủ nhiều rồi.
Có lẽ tất cả mọi người đều không cảm thấy ‘Vân Xu’ đáng thương, chỉ cảm thấy cô buông thả làm liều, không biết đủ, ngu xuẩn…
Vân Xu không phải ‘Vân Xu’, cô không cần tình yêu của Vân Thừa, không cần sự dạy bảo của ông ta, cũng không cần vì thái độ của ông ta mà tức giận.
Lồng ng.ực cô khó chịu có lẽ là vì ký ức còn sót lại của cơ thể này.
Vân Xu cụp mắt xuống, lựa chọn vì nguyên thân nói ra một câu mà mãi mãi không bao giờ chính miệng nói ra.
“Ba, con không phải là ăn mày, trong mắt không phải chỉ có tiền của ba.”
Vân Xu dừng lại một chút, nói ra quyết định của mình: “Sau khi con trưởng thành, bao gồm tiền học phí con sẽ không xin ba một đồng nào.”
Vân Thừa bỗng chốc đơ ra, ông ta cau mày đáp lại, khi nhìn thấy đôi mắt bình thản và kiên định của Vân Xu, ông xác nhận rằng Vân Xu vốn không tức giận hay nói đùa gì, mà là thật sự nghĩ như vậy.
Trong chốc lát Vân Thừa vô cùng phẫn nộ: “Con có biết con đang nói gì không?”
“Những lời con vừa nói không phải là lời trong lúc tức giận, nhưng mà sau khi con suy nghĩ lại cẩn thận, vĩnh viễn sẽ không bao giờ nuốt lời.” Vân Xu kiên định nói: “Tài sản của ba có thể để lại cho bất kỳ ai, kể cả quyên góp cũng được, con vốn không quan tâm.”
“Con không biết bản thân con đang nói gì.” Vân Thừa thấp giọng trách mắng: “Con cũng sắp thành người lớn rồi, nếu như con không thích dì Bạch ba có thể đưa bọn họ đến nơi khác để không làm phiền con, nhưng những lời như thế này con đừng nói nữa.”
Trong lòng Vân Thừa, Vân Xu chỉ là một đứa con gái nhỏ bé không hiểu chuyện mà thôi, nhưng những lời cô nói lúc nãy quả thật là suy nghĩ chân thực của cô, nhưng mà dù sao tầm nhìn có hạn, cô vẫn chưa hiểu quyết định đưa ra vào lúc này là vô lý như thế nào, chắc chắn sau này cũng sẽ hối hận.
Ông mặc dù rất phẫn nộ, nhưng ông sẽ không vì lời nói của đứa con gái nhỏ bé mà mất đi lý trí.
Vân Thừa điều chỉnh tâm trạng của mình, lại phát hiện hôm nay Vân Xu vô cùng khó chịu, hơn nữa cũng to gan vô cùng, chỉ nghe cô lại nói: “Không cần, con thi đại học xong sẽ chuyển ra ngoài, nếu như ba để ý, con cũng có thể lập tức chuyển ra ngoài.”
“Dọn ra ngoài ngủ ngoài đường à?”
“Sắp khai giảng rồi, con sẽ ở trong trường, sau khi thi đại học xong con có thể tự đi tìm việc làm, có thể tự thuê một căn phòng.”
“Ấu trĩ.” Vân Thừa thẳng thắn đáng giá.
Vân Xu là do ông nâng niu nuôi lớn, cưng chiều từ bé đến lớn đến cả rửa bát cũng không biết, sao có thể sống một mình? Càng đừng nói đến kiếm tiền.
Ông bỗng nhiên nhớ đến vừa rồi nhìn thấy một người con trai khuôn mặt rất nổi bật, khí chất cũng khiến ông ta có phần thích thú, nghĩ đến một khả năng: “Con có phải muốn ở cùng với nam sinh đó nên mới chuyển ra ngoài đúng không? Con cảm thấy nó có thể nuôi con sao?”
“Không có.” Vân thừa nhắc đến Cố Diễm, Vân Xu hơi cau mày tỏ vẻ không vui: “Con chỉ là không muốn chúng ta quấy rầy lẫn nhau thôi.”
Vân Xu không muốn Vân Thừa quan tâm đến Cố Diễm, cô đổi đề tài, cố ý nói: “Con ở nhà ba và dì Bạch đều rất khó xử, hai người có phải nghi ngờ con sẽ ghét đứa nhỏ này, sẽ nghĩ đến việc khiến dì Bạch sảy thai không?”
Vân Thừa không phải là người dễ bị lừa như vậy, nhưng lời nói của Vân Xu quá cay nghiệt, ông dường như bị thay đổi sự chú ý ngay lập tức.
“Tại sao con lại nghĩ như vậy?”
Vân Xu nói: “Con chính là nghĩ như vậy, cho nên con không muốn ở cùng với hai người, không muốn bị tưởng tượng trở thành một kẻ phạm tội.”
Hai cha con ở trên xe không tranh luận rõ ràng, về đến nhà, khi Vân Thừa dự định gọi Vân Xu vào sách nói chuyện đàng hoàng lại là người đầu tiên được người giúp việc cho biết Bạch Vi bỗng nhiên nhìn thấy máu, đã được đưa vào bệnh viện rồi.
Vân Thừa đành phải bỏ ý nghĩ nói chuyện với Vân Xu trước mà trước tiên là đi đến bệnh viện.
Vân Xu do dự một chút, cũng đi theo.
Trong thâm tâm cô lo nghĩ, cô không đẩy Bạch Vi như ‘Vân Xu’, Bạch Vi lẽ nào cũng sẽ sảy thai sao?
Nếu như cốt truyện mạnh mẽ như vậy, phải chăng tất cả đều không thể thay đổi…
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");