Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Xuyên Thành Vị Hôn Thê Bị Từ Hôn Của Nam Chính
  3. Chương 49: Năm năm sau
Trước /53 Sau

Xuyên Thành Vị Hôn Thê Bị Từ Hôn Của Nam Chính

Chương 49: Năm năm sau

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Cố Diễm rời đi, Vân Xu bị bỏ lại ở đó.

Thời gian trôi qua rất lâu, trời tối rồi lại sáng, sáng rồi lại tối, ngay khi cô nghĩ rằng cô sẽ ở lại nơi này mãi mãi, trước mắt của cô tối sầm lại, mất đi ý thức.

Khi lần nữa khôi phục lại ý thức, cô phát hiện ra bản thân đang nằm trên giường bệnh, dời tầm mắt xuống phía dưới, cô nhìn thấy bàn tay của mình đang cắm kim truyền dịch. Bàn tay đó tái nhợt có hơi đáng sợ, cô thử cử động bàn tay đó, mãi một lúc sau cô mới cử động được vài ngón tay.

Mặc dù rất khó khăn, nhưng cô nhận ra rằng bản thân đã lấy lại quyền kiểm soát cơ thể mình. Vân Xu vui sướng, mà đúng lúc này cửa phòng bệnh đóng chặt bị đẩy ra.

Y tá bước vào bắt gặp ánh mắt của Vân Xu, sửng sốt một lúc, sau đó chuyển sang vẻ mặt vui vẻ.

Không lâu sau, phòng bệnh đông đúc một nhóm áo blouse trắng.

Các bác sĩ kiểm tra toàn diện cho Vân Xu, bận rộn rất lâu, Vân Xu mới có thể hỏi y tá chăm sóc cô về tình hình của bản thân.

Cô mơ hồ nghe thấy bản thân đã hôn mê năm năm, cho nên đây là năm năm sau sao?

Năm đó sau khi cô hôn mê đã xảy ra chuyện gì?

Hệ thống đi đâu rồi? Cô gọi hệ thống trong đầu, nhưng kể cả một chút phản ứng cũng không có.

Thật kỳ lạ.

Cô y tá mà cô hỏi là một người có khuôn mặt chất phác và hiền hậu. Một người dì bốn mươi lăm tuổi nhanh nhẹn, đối phương đã làm y tá cho cô được năm năm, có thể nói rằng vẫn luôn chăm sóc cô.

Nhưng mà tin tức mà dì ấy biết lại không nhiều như Vân Xu tưởng tượng.

Dì y tá nói với cô, dì ấy được ba của cô thuê, nhưng mà ba của cô đã hai năm không lộ mặt rồi, chỉ có mỗi tháng chuyển tiền vào tài khoản là không thiếu một xu.

Mà bản thân cô, từ lúc được chuyển đến bệnh viện tư nhân này vẫn luôn sống trong tình trạng người thực vật, đây là lần đầu tiên cô tỉnh dậy.

Vân Xu cảm thấy có phần không thích hợp, thực tế thì từ lúc cô bước ra khỏi phòng thi mọi chuyện đã bắt đầu đi theo một hướng kỳ lạ.

Cô hỏi y tá: “Dì biết thân phận của ba con không?”

Dì y tá lắc đầu có hơi không tiện nói: “Không biết. Nhiều năm như vậy, tôi cũng chưa từng hỏi qua, công ty của chúng tôi không cho phép hỏi về thông tin cá nhân của khách hàng, ba của cô cũng không tiết lộ cho tôi.”

Vân Xu tỏ ý đã hiểu, không hỏi dì nữa, đợi sau khi cô hồi phục tốt hơn một chút, cô mượn điện thoại của y tá bấm một dãy số.

Gọi hồi lâu cũng không có người trả lời, trong lòng Vân Xu lại lần nữa trầm xuống.

Vân Thừa đối với đứa con gái là cô rất để ý, nhưng không chỉ hai năm không xuất hiện, mà khi cô tỉnh dậy cũng không có phản hồi, không đến thăm hỏi, đây rõ ràng không bình thường.

Cuối cùng cuộc gọi này cũng không có người nhận.

Cô gọi thêm vài lần, đầu dây bên kia cuối cùng cũng bắt máy, lại truyền đến một giọng nói xa lạ: “Ai đó, gọi không ngừng có thấy phiền không vậy?”

Vân Xu nói: “Xin chào, tôi tìm Vân Thừa.”

Giọng nói của Vân Xu đã nhiều năm không sử dụng, bây giờ nghe rất khàn và thấp. Người đối diện giống như bị dọa một cú: “Vân Thừa nào? Cô gọi lộn số rồi đó? Cô là ai vậy?”

Giọng nam đầu dây bên kia rất trẻ, giống như một cậu con trai trẻ tuổi.

Không phải giọng của Vân Thừa.

Vân Xu không bỏ cuộc hỏi lại lần nữa: “Vậy cậu có biết Vân Thừa không? Tôi khẳng định số này là của ông ấy.”

“Không biết, số điện thoại này tôi dùng hai năm rồi, nhất định là cô gọi nhầm số rồi.”

Nói xong, đối phương cúp máy.

Vân Xu lại cố gắng gọi thêm một lần nữa, sau đó phát hiện đã bị đối phương chặn rồi.

Hai năm?

Lại là hai năm, ba năm trước xảy ra chuyện gì?

Vân Xu đăng nhập vào tài khoản mạng xã hội của mình, bị nhắc nhở mật khẩu không đúng, nhưng mà trí nhớ của cô rất tốt, không thể nào nhầm mật khẩu tài khoản mạng xã hội mà bản thân hiểu rõ được.

Cô lại thử thêm vài lần nữa, phát hiện cũng vô dụng.

Vân Xu lại gọi thêm vài số quen thuộc, nhưng sau khi kết nối đều không phải người trong ký ức.

Đây là chuyện gì vậy? Bây giờ rốt cuộc cô đang ở đâu, rốt cuộc là ai? Cô xuyên không lần nữa sao?

Vân Xu kiềm chế sự nôn nóng trong lòng, lên mạng bắt đầu tìm kiếm thông tin về ngôi trường cô đã học trước đây, thành phố, người nổi tiếng… Cuối cùng cô chắc chắn, cô không có xuyên không lần nữa.

Ngay cả bệnh viện cô đang ở hiện tại này vẫn còn ở trong thành phố mà cô đã ở trước khi bất tỉnh.

Cô do dự một lúc, nghiến răng gọi điện thoại cho Cố Diễm.

Cho dù là bị mắng cũng được, ngay lúc này cô rất muốn nghe giọng của Cố Diễm.

Điện thoại đổ chuông hồi lâu cũng không có ai nhận, gọi lại lần nữa vẫn như cũ không có người trả lời. Sau khi gọi hơn chục lần cũng không có ai trả lời, Vân Xu đành phải bỏ cuộc.

Vân Xu không còn cách nào có thể liên lạc với những người mà bản thân quen thuộc, bệnh viện cũng không có cách nào thay cô liên lạc với người đã thanh toán chi phí cho cô, cuối cùng y tá nhắc nhở cô, đã đến ngày nhưng không có ai tiếp tục gửi tiền đến, cô chọn cách lập tức rời khỏi bệnh viện.

Trên người cô cái gì cũng không có, không có chứng minh thư, không có điện thoại, chỉ có một chiếc vali đơn giản, trong đó có một số quần áo, đồ vệ sinh cá nhân và 300 nhân dân tệ mà dì y tá nhét vào túi của cô.

Cô dùng tiền bắt taxi trở lại khu dân cư quen thuộc, bảo vệ gác cổng là một chú thân thuộc, nhưng mà chú không có nhớ cô chút nào, không chút do dự chặn cô lại và không cho cô đi vào. Cô chỉ có thể nhờ bọn họ giúp cô liên lạc với chủ hộ, sau bao nhiêu rắc rối, cuối cùng cũng đã kết nối được với điện thoại của Vân Thừa.

Lần này, Vân Xu nghe thấy giọng nói của Vân Thừa, trong lòng của Vân Xu kích động hét lên một tiếng: “Ba!”

“Cô là ai?” Vân Thừa rõ ràng không vui hỏi: “Vị tiểu thư này có thói quen tùy tiện nhận ba sao?”

Vân Thư giật mình bởi sự lạnh nhạt và xa lạ trong lời nói của Vân Thừa: "Ba, con là Vân Xu."

“Cho nên?” Vân Thừa tức giận đến mức bật cười, lại có người dám trực tiếp gọi điện đến lừa ông, hơn nữa cách lừa ông này ngược lại khiến ông thấy có hơi mới lạ, không loại trừ là có người chỉ thị, ông khẽ cau mày hỏi: "Ai bảo cô tới tìm tôi?"

“Không có ai.” Vân Xu lạnh sống lưng, cô mở miệng, cổ họng vô cùng khô khốc, sau vài giây mới lần nữa khó khăn phát ra âm thanh, hỏi: “Ông thật sự không có một đứa con gái tên Vân Xu sao?”

Sự nặng nề trong giọng nói của cô gái khiến cho Vân Thừa hơi bất ngờ, ẩn giấu một số suy nghĩ rằng đối phương muốn lừa tiền của ông.

“Không có, tôi chỉ có một đứa con gái.” Vân Thừa nhìn đứa con gái đang giúp vợ nấu ăn trong phòng bếp, giọng điệu trở nên dịu dàng hơn một chút, nói: "Nó đang ở bên cạnh tôi.”

Đúng lúc này, cô con gái từ trong bếp đi ra: “Ba- ơ, ba đang nghe điện thoại à.” Cô nhỏ giọng tiếp tục nói: “Mẹ bảo con hỏi ba, rau hôm nay ăn là rau xà lách hay là bắp cải ạ?”

Vân Thừa nói: “Rau xà lách đi.”

“Dạ.”

Con gái trở lại phòng bếp, sự chú ý của Vân Thừa quay trở lại, có điều lại phát hiện cuộc gọi trước đó đã gác máy rồi, Ông xoa xoa trán, không hiểu tại sao trong lòng dâng lên một cảm giác nặng nề khó tả.

Vân Xu cúp máy, sau khi cảm ơn nhân viên bảo vệ, kéo hành lý chậm rãi đi bộ trên lề đường.

Vân Thừa không nhớ cô nữa. Cô rất chắc chắn, lúc Vân Thừa nói không hoàn toàn không có một chút do dự và miễn cưỡng gì, mà giọng nói của Vân Nguyệt ở đầu dây bên kia cũng rất lạ.

Lúc trước Vân Nguyệt không gọi Vân Thừa là ba, càng đừng nói là dùng giọng điệu gần gũi và ngây thơ đó gọi Vân Thừa, số điện thoại thay đổi, người quen không liên lạc được, người thân với cô trở nên xa lạ…

Vân Xu đi đến công viên và dừng lại, ngồi xuống một chiếc ghế dài.

Cô bỗng nhiên nhớ ra một chuyện.

Ba năm trước, vừa đúng lúc chính là thời gian nguyên chủ trong sách qua đời.

Trùng hợp như vậy, thật sự chỉ là sự trùng hợp sao?

Trong đầu Vân Xu đã có một suy đoán táo bạo.

--- Liệu có phải, cô ở trong kịch bản đúng là đã chết, dấu vết của sự tồn tại đã bị xóa bỏ?

--- Liệu có phải, cô đã trở thành một người xa lạ trong thế giới này?

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /53 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Vạn Giới Cơ Nhân

Copyright © 2022 - MTruyện.net