Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Xuyên Thành Vị Hôn Thê Bị Từ Hôn Của Nam Chính
  3. Chương 51: Chân tướng
Trước /53 Sau

Xuyên Thành Vị Hôn Thê Bị Từ Hôn Của Nam Chính

Chương 51: Chân tướng

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Vân Xu ngơ ngác nhìn Cố Diễm, lẩm bẩm nói: “Vẫn luôn… Đợi em?”

“Đúng vậy.” Cố Diễm hít sâu một ngụm khí lạnh, mới làm chính mình bình tĩnh lại một chút: “Về nhà trước, về đến nhà anh sẽ giải thích cho em.”

Vân Xu ngoan ngoãn gật đầu, nhưng cái tay đang gắt gao nắm lấy Cố Diễm không có chút nào nơi lỏng.

Cố Diễm kéo vali của Vân Xu lên, nhẹ giọng nói với Vân Xu: “Đi thôi.”

“Được.”

Vừa nói xong, Vân Xu đã kêu lên một tiếng, nếu không phải Cố Diễm nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy cô, cả người cô đã nằm trên mặt đất.

Vân Xu ngượng ngùng nhỏ giọng nói: “Chân tê hết rồi…”

“Trước tiên em ở đây đợi anh đã.” lông mày Cố Diễm nhíu lại, giải thích xong liền buông lỏng tay Vân Xu, kéo vali rời đi.

Vân Xu đứng dựa vào tường, sau khi Cố Diễm rời đi, an tĩnh lại lần nữa bao phủ cô, nhưng lúc này cô không còn sợ hãi và ủy khuất như trước.

Cô tin rằng, Cố Diễm nhất định sẽ trở về.

Cố Diễm cũng sẽ không gạt người.

Chỉ chốc lát sau, Cố Diễm chạy chậm quay về, không nói thêm gì mà chỉ ngồi xổm xuống quay lưng về phía cô: “Lên đi.”

Hiện tại Cố Diễm đã có vóc dáng của người đàn ông trưởng thành, tuy rằng nhìn gầy, nhưng khi quần áo căng ra đã để lộ đường cong cơ bắp chứng tỏ anh không hề gầy.

Vân Xu nhẹ nhàng nằm lên, đôi tay vòng qua cổ Cố Diễm, mặt dán vào sau cổ anh. Có lẽ do người Cố Diễm quá nóng, mặt Vân Xu dần trở nên nóng bỏng.

Toàn thân cô gái nhỏ mềm nhũn, bước chân Cố Diễm hơi dừng, sau đó nhanh chóng tăng tốc.

Trời đã tối, bên ngoài còn có mưa rơi, nhưng Cố Diễm không vội, còn cố tình lái xe chậm một tí. Vân Xu dựa vào lưng ghế ngủ thiếp đi, đến lúc cô tỉnh lại, cô phát hiện mình đã không còn trên xe.

Cô còn không kịp tự hỏi thì đã đối diện với một đôi mắt đầy tơ máu. Cô bất tri bất giác phát hiện rằng thế mà cô với Cố Diễm lại nằm chung một giường!

Vân Xu thanh tỉnh lại: “Cố Diễm…”

Cố Diễm lập tức trả lời cô: “Ừ.”

“Anh…” Vân Xu có rất nhiều lời muốn nói với Cố Diễm, nhưng mỗi lần cô muốn mở miệng, lại không biết nên nói lời nào mới ổn, cô nhìn đôi mắt đỏ hoe của Cố Diễm, lo lắng hỏi: “Anh có khỏe không? Mắt anh bị sao vậy?”

Cố Diễm nheo mi đau nhức, lắc lắc đầu: “Không có việc gì, chỉ là nhìn chằm chằm em hơi lâu, nghỉ ngơi một chút là ổn.”

Vân Xu sửng sốt một chút, sau đó đỏ mặt hỏi: “…Vì sao lại muốn nhìn chằm chằm em lâu như vậy?”

Cố Diễm nghiêm túc nói: “Sợ em lúc anh không chú ý sẽ chạy.”

“Em sao phải…” Vân Xu vừa định nói sao cô phải chạy, nhưng cô lại đột nhiên nhớ tới việc mình bỗng nhiên biến mất mấy năm.

“Em sẽ.” Cố Diễm vẫn nhìn chằm chằm cô như cũ.

“… Em không cố ý đâu, em có thể giải thích.” Vân Xu sờ mũi, xấu hổ giải thích.

Thanh âm Cố Diễm nhẹ nhàng nói: “Anh biết.”

Không đợi Vân Xu đặt câu hỏi, Cố Diễm đột nhiên hỏi: “Có phải em có việc gạt anh không?”

Ánh mắt Cố Diễm như có thể nhìn thấu cô, nhìn ra được bí mật sâu trong lòng cô. Vân Xu hơi mở to hai mắt, trái tim dường như ngừng đập.

Cuối cùng, Vân Xu gật đầu.

Chuyện cô không phải “Vân Xu” chân chính đối với cô là bí mật tuyệt đối, dù cho có là người nào cũng không thể thừa nhận, nhưng nếu là Cố Diễm… Mặc kệ Cố Diễm sau khi nghe xong có thể bởi vì vậy mà chán ghét cô, hoặc là rời xa cô, cô cũng muốn nói cho anh chân tướng.

Cô muốn nói cho Cố Diễm biết, cô không có đùa giỡn tình cảm của anh, cô thật sự thích anh.

Vân Xu vừa định mở miệng giải thích, Cố Diễm đột nhiên tới gần bịt miệng.

Cố Diễm chỉ nhẹ nhàng chạm chạm, rất mau đã buông ra.

“Anh nói trước.” Anh nói.

Vân Xu quấn chặt mình bằng chăn nhỏ, chỉ lộ ra cái đầu. Cô gật gật đầu: “Được.”

——

Việc năm đó sau khi Vân Xu hôn mê dần được Cố Diễm tường thuật lại.

Sau đợt chia tay lúc kết thúc kì thi đại học, Cố Diễm giả vờ mình đã chịu nhiều đả kích, anh không liên hệ cho Vân Xu, nhưng anh biết thành tích thi đại học của Vân Xu, anh biết rằng dù gì hai người bọn họ cũng sẽ gặp mặt ở cùng một trường đại học.

Đến lúc đó, anh có rất nhiều cơ hội chứng thực suy nghĩ thật của Vân Xu.

Từ tận đáy lòng anh không tin trước kia Vân Xu chỉ là đang diễn trò lừa gạt anh.

Nhưng mà sau đó Vân Xu cũng không tới trường học, anh cẩn thận hỏi thăm một hồi mới biết cô đến cả đơn tạm nghỉ học cũng không làm, trực tiếp không tới báo danh.

Anh cố ý nghe ngóng từ bạn học khác cũng không nghe được tình trạng hiện tại của Vân Xu, cuối cùng đành tìm Vân Nguyệt hỏi thăm.

Vân Nguyệt bị Cố Diễm cuốn lấy nên hoảng sợ, mới nói cho anh, Vân Xu điên rồi, điên đến muốn giết cô ta, mẹ cô ta, em trai cô ta, thậm chí là Vân Thừa, cho nên không thể không đưa Vân Xu đến bệnh viện tâm thần.

Cố Diễm đến chỗ bệnh viện tâm thần ấy thăm Vân Xu, nhưng Vân Xu lại nhìn như là một con búp bê mất đi linh hồn, tựa hồ cũng không quen biết anh, vô luận anh nói gì, cô cũng đều không phản ứng lại.

Anh bắt mạch cho Vân Xu, nhưng năng lực của anh dù tốt đến đâu cũng nhìn không ra thân thể Vân Xu có vấn đề gì.

Cố Diễm chưa bỏ cuộc, càng thêm điên cuồng học tập, thậm chí còn học luôn cả y học bỗng dưng xuất hiện trong đầu mình, dù cho anh không nắm vững nó lắm, chỉ là không đợi anh tìm được lời giải, Vân Xu lại lần nữa biến mất.

Anh lại lần nữa tìm Vân Nguyệt, mới biết được, Vân Xu vô duyên vô cớ hôn mê, bị bệnh viện phán đoán trở thành người thực vật, không thể ở lại chỗ bệnh viện tâm thần được nữa, vì thế bọn họ đưa cô về nhà, sau đó đưa cô đến một bệnh viện tư nhân.

Cố Diễm thường xuyên đi thăm hỏi Vân Xu, Vân Thừa biết cũng không ngăn cản anh, ngược lại bật đèn xanh cho anh, lúc đó, Cố Diễm đã có chút danh tiếng ở vòng thượng lưu, cả Vân Thừa cũng nghe qua tên Cố Diễm, Cố Diễm là thầy của một bác sĩ thiên tài, y thuật đầy một tay, anh chuyên dùng trung y mang những người bệnh đang dạo quanh quỷ môn quan bị các bệnh viện từ chối trở về.

Cứ như vậy, Cố Diễm một bên đi học, một bên dốc lòng học y thuật, nghiên cứu cách chữa khỏi bệnh cho Vân Xu. cứ thế anh giằng co ba năm, đột nhiên vào một ngày nào đó, có một chút chuyện đã thay đổi.

Anh đột nhiên quên mất mình đường đến bệnh viện kia, hơn nữa những đồ vật sinh hoạt bình thường thuộc về Vân Xu cũng đột nhiên biến mất, bao gồm mấy đồ vật nhỏ anh cất giữ.

Anh đi tìm Vân Nguyệt, Vân Nguyệt lại phảng phất như lần đầu tiên giao lưu với anh, hơn nữa cái tên “Vân Xu” trong lời nói của cô ta cũng rất xa lạ, anh nói đấy là chị của cô ta, Vân Nguyệt lại nói, cô ta là con gái độc nhất của nhà họ Vân.

Chuyện này thật quá kỳ quái, thậm chí là quỷ dị.

Cố Diễm chưa từ bỏ ý định, tiếp tục đi tìm tin tức về Vân Xu, nhưng dù là bạn học cũ, bạn bè, người nhà học Vân, tất cả đều quên mất Vân Xu, ngay cả Châu Dã đã từng thích Vân Xu cũng mờ mịt hỏi anh: “Vân Xu là ai?”

Trong một đêm, tất cả mọi người trên thế giới này đều quên đi Vân Xu, hoặc là nói, Vân Xu biến thành nhân vật trong trí tưởng tượng của Cố Diễm. Bởi vì ngoại trừ ký ức của anh, thì anh tìm không ra bất cứ chứng cứ nào chứng minh Vân Xu đã từng xuất hiện trên đời.

Cố Diễm cũng nhịn không được hoài nghi, có phải là anh thật sự rối loạn tâm thần không, Vân Xu là ảo tưởng anh tự tạo ra, chì là do anh muốn tự cứu rỗi thời học sinh của mình mà thôi?

Sau đó Cố Diễm giãy giụa trong đau khổ một hồi, anh không giống như bệnh nhân tâm thần gặp ai cũng hỏi về Vân Xu, mà là bắt đầu nghiêm túc tự hỏi, từ hồi thi đại học xong đến bây giờ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vì sao sẽ xuất hiện tình huống như vậy.

Có phải là anh đã trọng sinh, nên mới có kiến thức y học xuất hiện trong đầu anh?

Trên người anh xuất hiện mấy chuyện khó tưởng tượng như thế này, nên dù trên thế giới này có mấy chuyện kì lạ thì cũng không phải không có khả năng đâu nhỉ?

Nhưng vì sao ký ức của tất cả mọi người đều bị bóp méo, mà anh lại chẳng có việc gì?

Rốt cuộc là do anh điên rồi, hay do thế giới này thật sự bị bàn tay nào đó bóp méo?

Qua nhiều lần phân tích, Cố Diễm mơ hồ đã nhận ra cái gì đó, vì thế anh thử một việc cực kì táo bạo… anh thử tự sát.

Anh nằm trong một bồn nước ấm, sau đó cắt cổ tay.

Thời khắc sinh mệnh của anh sắp hết, trong đầu bỗng xuất hiện một giọng nam tức đến hộc máu.

Giọng nam kia tự xưng là hệ thống, nó hứa hẹn sẽ nói cho Cố Diễm hết tất cả mọi thứ, cũng sẽ đưa Vân Xu trở về, Cố Diễm mới dùng sức lực cuối cùng gọi 120.

Cố Diễm là người thông minh, tin tức từ trong miệng hệ thống, kèm theo những tin tức anh tự suy đoán, tỷ như anh có thể đoán ra hệ thống không phải thần, không thể một tay che trời, muốn làm gì thì làm, thậm chí bởi vì động tác quá lớn, bản thân hệ thống cũng phải trả giá rất lớn, hơn nữa, hệ thống cũng không thể trực tiếp can thiệp trực tiếp.

Thêm vào thái độ của hệ thống đối với anh, anh có thể nhìn ra được, sự tồn tại của anh đối với thế giới này là vô cùng quan trọng.

Lợi dụng tin tức này, Cố Diễm ăn hệ thống gắt gao, cuối cùng đạt thành giao dịch với hệ thống —— hệ thống đưa Vân Xu về, anh tiếp tục trở thành người chiến thắng trong cuộc đời mình, cũng sẽ tích góp đủ công đức.

Nhưng tuy rằng hệ thống đã đáp ứng anh, nhưng nó lại tỏ vẻ năng lượng không đủ, tạm thời không thể đưa người trở về, hơn nữa cũng không có biện pháp khôi phục lại thế giới vặn vẹo này.

Thậm chí, nó cũng không biết sau khi đưa Vân Xu trở về, Vân Xu sẽ xuất hiện ở nơi nào.

Cố Diễm xác định hệ thống không nói dối anh, bất đắc dĩ tiếp nhận sự thật này. Vì để sau khi Vân Xu thức tỉnh có thể tìm được anh, anh lựa chọn tiến vào giới giải trí.

Trở thành một minh tinh vạn người chú ý, là cách dễ dàng tìm được tin tức nhất.

Chỉ cần anh đủ nổi tiếng, sau khi Vân Xu tỉnh lại, dù là sớm hay muộn cô cũng có thể tìm thấy anh.

Đến cả cái phòng cũ kia cũng là phương án dự phòng anh chuẩn bị.

“Anh vẫn luôn đợi em, không có lúc nào là không em cả.”

Cố Diễm ôm Vân Xu đang bọc mình thành một con tằm béo béo cưng cưng vào trong ngực, nói: “Rốt cuộc cũng chờ được em trở về, anh rất vui vẻ.”

Vân Xu chưa tiêu hóa hết nội dung Cố Diễm nói, cô chỉ chú ý vào một việc, Cố Diễm đã từng thử tự sát.

Tuy rằng Cố Diễm chỉ nói dăm ba câu cho qua chuyện, nhưng lúc Vân Xu nghe được, cả trái tim cô thót lên. vừa rồi Cố Diễm bảo cô đừng nói chuyện, hiện tại Cố Diễm nói xong, Vân Xu liền gấp không chờ nổi mở miệng: “Anh bị ngốc hả? Sao anh có thể lấy mạng mình ra đùa giỡn chứ? Nếu hệ thống không xuất hiện, anh anh…” Anh sẽ không gọi cấp cứu sao?

Anh sẽ thật sự chết sao? Yết hầu Vân Xu nghẹn lại.

“Em không phải mạng sống của anh sao?” Cố Diễm cúi đầu dựa vào vai Vân Xu, nói: “Em không còn, mạng anh cũng không còn…”

Cố Diễm nói rồi, ngẩng đầu đối diện ánh mắt Vân Xu: “Em hiểu không?”

Em là mạng của anh, cũng chỉ là một lời nói âu yếm thế thôi, nhưng trong đôi mắt Cố Diễm lại tràn đầy nghiêm túc.

Cố Diễm thật sự cho rằng Vân Xu là cả mạng sống của anh.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /53 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Tuyết Che Lấp Muôn Ngàn Thương Nhớ

Copyright © 2022 - MTruyện.net