Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editor: Hạ Cẩn
Giữa hai người nổi lên một hồi tĩnh mịch trầm mặc khiến cho người ta hít thở không thông. Mà sự tĩnh lặng này bắt nguồn từ Trình Tuyển, Nguyễn Thu Thu cũng không biết làm sao.
Trình Tuyển: "..."
Nguyễn Thu Thu: "?? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy? Sao sắc mặt của anh lạ thế?"
Trình Tuyển lại trầm ngâm một lúc nữa. Cơ hồ đến lúc Nguyễn Thu Thu sắp không kiên nhẫn nổi nữa, anh mới chậm rãi mở miệng: "Lúc ăn bánh kem, em không thấy gì lạ ư?"
Nghe anh hỏi như vậy, Nguyễn Thu Thu mờ mịt.
"Có ý gì? Không phải là anh cho em ăn bánh ngọt biến chất đấy chứ?!"
"Vấn đề không phải ở bánh ngọt."
"Chẳng lẽ lại là hộp bánh có vấn đề... "
"Anh nhét một cái nhẫn kim cương... "
Nguyễn Thu Thu:?
"Trong bánh ngọt."
"???"
Nguyễn Thu Thu sửng sốt một lúc, sau đó đầu óc trống rỗng: "Ý của anh là em đã ăn mất một chiếc nhẫn? Từ từ, nhẫn bao nhiêu tiền?"
Thứ cô nghĩ đến đầu tiên lại là giá cả.
"Hơn mười vạn."
Hơn mười vạn?! Nguyễn Thu Thu hoảng sợ, không cần nghĩ ngợi nhiều vung tay lên.
"Đi đi đi! Mau tranh thủ thời gian đưa em đi bệnh viện, thừa dịp bây giờ còn sớm, biết đâu rửa ruột lại lấy ra được!"
Trình Tuyển: "..."
"Nhanh đi! Mổ em ra đem bán cũng không được nhiều tiền vậy đâu!" Nguyễn Thu Thu chỉ vừa nghĩ đến việc mười vạn sẽ không cánh mà bay, thịt đau như sắp chết. Cô giục Trình Tuyển ngồi lên ghế lái còn mình thì ngồi ghế sao ôm dạ dày, miệng lẩm bà lẩm bẩm mong thời gian còn kịp.
Xe bắt đầu khởi động, Trình Tuyển lái xe. Tĩnh lặng.
Vốn phải là một tiết mục lãng mạn mà giờ lại thành tấu hài như vậy, vừa nghĩ tới lát nữa còn phải rửa ruột khó chịu còn phải bỏ ra một đống tiền vào bệnh viện, thịt Nguyễn Thu Thu đã đau lại càng thêm đau, nhất thời không biết nên đau lòng tiền hay là đau lòng cho mình đây nữa.
Trong xe lập tức an tĩnh lại, hai người một người ngồi ghế trước, một người ngồi ghế sau, Nguyễn Thu Thu nhìn nhìn cái ót của anh, không cần nhìn cũng tưởng tượng ra được bộ dạng giả bộ bình tĩnh trấn định, cô bỗng nhiên phụt cười.
"Em thật sự phục anh đấy, sao lại có thể nghĩ ra cái ý tưởng quê mùa này cơ chứ?"
Giọng Trình Tuyển mơ hồ, tay nắm tay lái hồi lâu mới thốt ra: "Học tập."
"Đây là học tập ý kiến quái quỷ gì vậy!"
Sau khi kinh sợ, bình tĩnh lại, Nguyễn Thu Thu đã chuẩn bị tốt tinh thần đi rửa ruột. Chợt nhớ đến hành động khác thường lúc nãy của Trình Tuyển, trong đầu cô chợt nảy ra: "Không phải vừa rồi anh muốn tặng em một niềm vui bất ngờ đấy chứ? Chẳng lẽ là..... Pháo hoa?"
Trình Tuyển: ".... Không có."
"Em đoán đúng rồi?"
Pháo hoa cộng với nhẫn kim cương, quả thật có dáng dấp của một tổng tài bá đạo đấy! Thật đáng tiếc, kế hoạch không theo kịp biến hóa, chẳng những không được gì mà còn phải đi bệnh viện.
Nguyễn Thu Thu cũng không ngờ lại xảy ra cảnh tượng này.
Sờ sờ cái bụng chứa nhẫn kim cương của mình, Nguyễn Thu Thu vừa cạn lời vừa buồn cười. Quay mặt đi chỗ khác, nhìn cảnh sắc trời băng đất tuyết rét lạnh ngoài cửa, giọng cô nhẹ đi: "Thật ra, không cần phải dùng nhẫn, dùng những vật đắt tiền như vậy. Em không yêu tiền như anh nghĩ đâu."
Cho dù bề ngoài luôn hô to gọi nhỏ, la hét nói cái này quý cái kia đắt, nhưng trên thực tế cô đối với tiền tài cũng không khao khát gì nhiều. Tiền đủ tiêu là được rồi, nếu đeo nhẫn kim cương thật còn phải sợ đông sợ tây, sợ hư, sợ mất.
"Anh không phải nghĩ như vậy."
Nguyễn Thu Thu hơi sửng sốt: "Hả?"
Trình Tuyển vừa lái xe vừa nói: "Nếu tiền có thể giữ em lại thì anh đã không lo lắng đến mức đêm không ngủ được."
"..." Cô kinh ngạc, nhìn qua Trình Tuyển.
"Cũng không phải nửa đêm canh ở phòng khách, sợ em chạy mất."
"..."
"Lúc làm việc luôn luôn lo lắng sau khi trở về chỉ còn lại một người. "
"..."
"Lắp camera và thiết bị định vị dễ như trở bàn tay nhưng từ trước đến nay anh vẫn không hề nghĩ đến việc sẽ dùng trên người em. Ngay tại nửa giờ trước, cho dù là trận đấu có tính thách thức nhất trong cuộc đời thi đấu của anh cũng không thấp thỏm bất an, không khống chế được cảm xúc như thế." Anh vịn tay lái, yên lặng một lúc.
"Nếu thích một người có thể đơn giản giống như lập trình thì tốt rồi. Có lẽ anh sẽ lập tức có thể tìm ra BUG, phá vỡ tường lửa của em, cài virus làm em dao động vào."
"... "
Một luồng nhiệt nóng rực dần bốc lên trên mặt Nguyễn Thu Thu, nóng kinh người, nóng như muốn nung lòng cô tan thành vũng nước. Cô không ngờ loại trực nam như Trình Tuyển lúc nói lời âu yếm lại động lòng người đến thế.
Trong xe lại khôi phục không khí im lặng, mơ hồ nghe được tiếng lốp nghiền trên mặt tuyết tựa như tiếng tường phòng hộ của Nguyễn Thu Thu đang vỡ tan từng tầng một.
Vốn tưởng giữa hai người, cô đang ở thế yếu nên mới không dám thích, không dám chủ động nỗ lực. Ngoài mồm thì nói sẽ thử nhưng trong lòng lại co đầu rụt cổ, cho dù anh đã cứng rắn thăm dò ở ngoài bao nhiêu lần cũng vờ như không biết, vẫn thờ ơ mặc kệ.
Ánh mắt Nguyễn Thu Thu cúi xuống nhìn đầu gối mình, tay cô nắm chặt thành quả đấm, lộ ra tâm trạng bứt rứt vất an.
"Thật ra.... "
"Ring ring ring ring.... "Tiếng chuông điện thoại Trình Tuyển vang lên, lập tức bị anh quyết đoán tắt đi. Anh nắm chặt điện thoại cứng đờ, hỏi: "Thật ra cái gì?"
Thật ra cô không có cách nào làm mình thích anh?
Thật ra cô đã có người mình thích?
Thật ra ----
"Anh nghe trước đi." Nguyễn Thu Thu vội ho một tiếng, lảng đi.
Giống như một con ốc sên đang lén lén lút lút thò râu ra, hơi có biến động lập tức rút về, gõ như thế nào cũng không muốn ra. Ở góc Nguyễn Thu Thu nhìn không thấy, lần đầu tiên thần sắc Trình Tuyển xuất hiện vài phần ảm đạm.
Mặc dù vậy, biểu cảm trên mặt và ngữ khí vẫn bình tĩnh chậm rãi trước sau như một.
Anh ấn gọi lại, nói: "Alo"
Người gọi là quản lý khách sạn, giọng điệu nghe có vẻ hơi hoảng hốt lo sợ: "Ông chủ, ngài cầm nhầm bánh gato rồi, bên trong không có nhẫn... Loại chuyện như vậy mà cũng không làm ra trò quả thật là chuyện không thể tha, tôi sẽ lập tức đuổi việc đầu bếp phụ trách việc này ạ... "
"Nhẫn đang ở chỗ của ông?" Trình Tuyển cắt ngang.
Quản lý khách sạn sợ sệt, lập tức nói; "Đúng đúng đúng, đang ở ngay khách sạn, ngài yên tâm, tôi sẽ bảo quản thật tốt, tuyệt đối sẽ không làm mất!"
Thành ngữ tốt đẹp nhất thế gian có lẽ chính là sợ bóng sợ gió.
Giọng Trình Tuyển chậm rãi bình tĩnh, không có chỗ nào lên xuống khiến lòng quản lý lo sợ bất an: "Ông chủ... Ngài muốn phạt như thế nào thì phạt, không giám sát tốt là lỗi của tôi, tôi cũng có trách nhiệm, tôi... "
"Không cần."
"A?"
"Cũng gọi đầu bếp về đi. Tháng này gấp đôi tiền lương."
Quản lý khách sạn ngơ ngác: "Ông, ông chủ?"
Đáp lại ông là những tiếng "tút tút" thật dài.
Trong xe im lặng, Nguyễn Thu Thu ngồi đằng sau cũng nghe được qua qua. Tâm trạng có hơi phức tạp, vừa mới còn ôm bụng như giấu báu vật gia truyền, bây giờ bụng cô lại không đáng một đồng, à không chắc là cũng phải có giá mấy cân thịt.
... Nhưng mà, không cần phải đi bệnh viện rửa ruột, đối với Nguyễn Thu Thu là chuyện không còn gì tốt hơn.
Hai người ngồi trong xe, im lặng lúng túng kéo dài.
Không khí tốt đẹp bị phá hư không còn một mảnh, loại thời điểm này mà tiếp tục tâm sự thì chẳng khác nào dậu đổ bìm leo.
Nguyễn Thu Thu vội ho vài tiếng, nhìn ra ngoài cửa sổ, nói: "Đi về, đói bụng."
"Muốn đi nhà hàng kia không? "
"Đừng.".
Thật ra cô hơi sợ, sợ Trình Tuyển lại làm ra chuyện "ngạc nhiên" kì quát nào nữa. Lần trước suýt ngồi máy bay chạy đến một thành phố khác, Nguyễn Thu Thu vẫn còn nhớ rõ lắm, cô mấp máy môi, nói: "Lần sau làm mấy chuyện thế này, vẫn nên thông báo trước một tiếng, đừng lãng phí sức lực nữa."
Nếu như còn có lần sau.
Trình Tuyển nhẹ nhàng ừ một tiếng, không biết lúc này tâm trạng của anh như thế nào.
Chiếc xe chậm rãi lăn bánh, lúc đi còn mở miệng nói một hai câu, lúc về thì thành hai người câm, không ai hé răng nói câu nào. Nguyễn Thu Thu chống khuỷu tay bên cửa sổ xe, sắc trời đen nhánh, trên trời điểm xuyết mấy ánh sao lấp lánh, lặng lẽ tỏa sáng, cho dù ít ỏi cũng nỗ lực tỏa ra hào quang từ chính mình.
Khóe môi của cô không tự giác không tự giác cong lên.
Lúc trở về khách sạn, hai người ăn ý không đề cập gì đến chuyện phát sinh trong xe. Buffet trong khách sạn không nhiều người lắm, hai người yên lặng ăn xong một bữa cơm, Nguyễn Thu Thu có thể dễ dàng nhận ra Trình Tuyển đột nhiên ăn ít đi.
Thế mà anh chỉ ăn một phần món chính, trời sắp nổi bão rồi, không thể tin được!
Hai người yên lặng đi qua hành lang, tiến vào phòng cho khách.
Giờ này đi ngủ thì sớm quá, còn mấy tiếng nữa mới đến 0h, một năm mới chính thức qua đi. Có lẽ xem chương trình Chào Xuân cũng không phải một lựa chọn tốt.
"Kia---"
"Kia ----"
"Anh nói trước đi."
"Em nói trước đi."
Nguyễn Thu Thu không biết nên khóc hay cười đây: "Chúng ta ăn ý như thế từ khi nào vậy."
Trình Tuyển quay mặt đi, không tiếp lời cô mà chỉ chậm rãi nói: "Thời gian không còn sớm nữa, ngủ đi."
Lúc này, Nguyễn Thu Thu bước về phía trước mấy bước, đến trước mặt Trình Tuyển. Cô thấp hơn Trình Tuyển một cái đầu, càng lộ ra vẻ nhỏ nhắn xinh xắn động lòng người. Trình Tuyển không nói gì, dùng ánh mắt hỏi Nguyễn Thu Thu muốn làm gì.
Ánh mắt Nguyễn Thu Thu trấn định nhưng tai lại đỏ rực.
Cô giang hai tay ra, có vẻ hơi xấu hổ, trúc trắc nói: "Cho phép anh ôm em mười giây, không cho phép từ... "
Lời còn chưa kịp nói xong đã bị cắt ngang, Nguyễn Thu Thu rơi vào một vòng tay quen thuộc mà xa lạ. Hai thon dài mạnh mẽ ôm cô thật chặt, như là sợ cô chạy mất, siết chặt đến nỗi Nguyễn Thu Thu phải vì không thoải mái mà vùng vẫy một lúc, ngược lại bị ôm càng chặt.
Mùi hương trên người Trình Tuyển rất dễ ngửi, hơi thở của anh làm dịu đi cái lạnh lẽo của tuyết, rồi lại dần dần bị hòa tan, cuốn lấy làn da nóng hổi.
Mặt Nguyễn Thu Thu cũng bị xông lên một màu hồng nhàn nhạt khiến nhìn cô càng thêm mê người, đáng yêu không chịu nổi.
"Trước cứ thử đi. Có lẽ vẫn còn hi vọng."
Có lẽ, cô không nên từ chối quá nhanh. Đâu ai biết được sau này sẽ ra sao.
Đỉnh đầu truyền đến tiếng thở dài rầu rĩ của Trình Tuyển, khàn khàn.
"Được."
"..."
"..."
Lại yên tĩnh.
Nguyễn Thu Thu đột nhiên nói: "Cái đó... Hết mười giây rồi, anh mau buông ra... "
"Vẫn chưa hết."
Cô bị ôm chặt hơn: "Còn 9 giây."
*Lời editor: Trường t được nghỉ đó mọi người ơi, mừng rớt nước mắt hò. Mọi người nhớ giữ gìn sức khỏe nha (◍•ᴗ•◍)❤