Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editor: Thư Thư
Ăn sáng xong, Giang Đường bắt đầu thắt bím tóc cho Lương Thiển.
Tóc cô bé hơi xoăn, có chút ngả vàng, chạm vào lòng bàn tay đặc biệt mềm mại.
Giang Đường hai ba cái đã buộc xong hai đuôi ngựa, "Được rồi."
Lương Thiển mắt to nhìn bím tóc đuôi ngựa xiêu xiêu vẹo vẹo, trái phải không đối xứng kia, ngẩng đầu lên: "Mẹ, méo rồi."
Giang Đường không hề để ý: "Méo thì méo, nhanh lên, chúng ta phải đi."
Lương Thiển không chịu, bĩu môi oán giận: "Tôi muốn kiểu tóc công chúa, cái này xấu hổ chết mất."
"Vậy con bị xấu hổ chết rồi sao? Nếu con không có bị xấu chết thì mau mang giày đi."
"......"
Ác độc!
Ma quỷ!!
Không phải con ruột.
Lương Thiển kéo nhẹ bím tóc bị méo, không cam tâm tình nguyện cúi người mang giày, cuối cùng mang ba lô nhỏ của mình lên, rầu rĩ không vui đi theo Giang Đường. Cô không muốn ra ngoài với ma ma chút nào, thế nhưng các anh đều đi, lại muốn ở chung với các anh......
Sau khi xuống lầu, hai đứa con trai đều đã chuẩn bị đầy đủ.
Sơ Nhất ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lương Thiển vẻ mặt không vui, cậu khẽ cười, giơ tay vẫy vẫy với Lương Thiển: "Thiển Thiển, đến chỗ anh."
Lương Thiển vui vẻ mà chạy tới.
"Hôm nay Thiển Thiển tự mình chải tóc sao? Thiển Thiển thật ngoan, đều biết tự chải tóc." Nói xong, Sơ Nhất đưa tay điều chỉnh lại cái đuôi ngựa méo sẹo.
Giang Đường không khỏi nóng mặt, nói: "Mẹ chải."
Động tác trên tay Sơ Nhất ngừng lại: "Tóc Thiển Thiển mềm, không dễ cột gọn."
Giang Đường: "......"
Đây là thiên sứ nhà ai hạ phàm, sao lại biết nói chuyện như thế.
"Cảm ơn anh." Lương Thiển hài lòng sờ sờ tóc, cuối cùng nhón chân lên hôn mặt của cậu một cái.
Sơ Nhất mím môi, cười vô cùng ngại ngùng.
"Mẹ muốn tự lái xe, hay để tài xế đưa chúng ta đi?"
"Hôm nay tự mình lái." Nói xong, cô quơ quơ chìa khóa xe trên tay.
Sơ Nhất gật gật đầu: "Vậy mẹ phải cẩn thận một chút, chủ nhật sẽ rất nhiều xe."
"Đã biết, dong dài."
Tài xế đã sớm lấy chiếc xe từ gara ra ngoài, đây là một chiếc xe hơi nhỏ màu xanh ngọc, thoạt nhìn hoàn toàn mới, dường như không có lái qua mấy lần, sau khi Giang Đường ôm từng đứa từng đứa vào ghế trẻ em, tự mình ngồi vào ghế lái.
Công viên trò chơi ở khu vực trung tâm thành phố sầm uất, từ đây lên đường phải đi hơn bốn mươi phút, đường xá không tính gần cũng không tính xa.
Có lẽ bởi vì khó được ra ngoài chơi, Lâm Lương Thâm và Lâm Lương Thiển thành thật đến cực kỳ, trên đường đi cũng không làm ầm ĩ chút nào, ngược lại làm Giang Đường thanh tịnh không ít.
Tới công viên trò chơi, Giang Đường đi mua vé trước, sau đó bế Lương Thiển lên, lại dắt Lương Thâm, quay đầu nhìn về phía Sơ Nhất: "Sơ Nhất, phải theo sát mẹ."
"Dạ."
Cậu ngoan ngoãn gật đầu, nhìn bóng lưng của Giang Đường lại ảm đạm xuống.
Thiếu niên gầy yếu cúi đầu đi sau cô, thỉnh thoảng sẽ giương mắt nhìn cô gắt gao nắm tay Lương Thâm, tiếp đến lại nhìn xung quanh mình, đối với những người qua đường cha mẹ - con cái* kia vui cười trò chuyện là không nén được ánh mắt hâm mộ.
[*Cha mẹ - con cái: nguyên gốc là 亲子 (thân tử). Ở đây, "Tử" là chỉ hài tử (trẻ em), "Thân" chính là chỉ thành viên trong gia đình của đứa trẻ, thường chỉ song thân (cha mẹ) của đứa trẻ - Nguồn: Baike.] (Editor: mình không biết edit vầy là sát nghĩa chưa nữa, cứ thấy nó vướng miệng sao í.)
Công viên trò chơi nhộn nhịp sôi nổi, người đi đường rộn ràng nhốn nháo, cô đột nhiên cảm giác được gì đó, không khỏi dừng bước, vừa mới quay đầu đã thấy cậu như đi vào cõi thần tiên.
Tâm tư Giang Đường hơi động, "Sơ Nhất."
"Mẹ, làm sao vậy?"
"Con có thể dẫn em không?" Giang Đường giao Lương Thâm cho cậu.
"Được."
Lâm Lương Thâm ôm lấy anh trai le lưỡi với Giang Đường: "Lêu lêu lêu*, tôi cũng không muốn đi theo bà đâu."
Giang Đường: "Trước mặt mọi người, mẹ không muốn đánh con."
Lâm Lương Thâm: "......"
"Sơ Nhất, đến đây với mẹ."
Cô khom lưng kéo tay nhỏ của Sơ Nhất, giọng nói trong trẻo: "Thật xin lỗi, mẹ không nên để con đi đằng sau mẹ."
Ánh mắt Lâm Sơ Nhất ngạc nhiên, cậu cắn cắn môi, bỗng nhiên đỏ vành mắt, sợ bị Giang Đường nhìn thấy, vội vàng cúi đầu xuống, cưỡng ép nén nước mắt lại.
Giang Đường hơi hơi khom lưng, giọng nói dè dặt: "Sơ Nhất, con giận sao?"
"Con không có giận." Cậu hít hít mũi, ngẩng đầu lần nữa, đó là một biểu tình xán lạn, "Hai em còn nhỏ, mẹ cần phải trông chừng chúng, con lớn rồi, sẽ không đi lạc."
Cô há miệng, đột nhiên không biết nên làm thế nào cho phải.
Không khỏi xót xa, cầm tay của cậu thật chặt, "Sơ Nhất, muốn ngồi đu quay không?"
Nghe được hai chữ đu quay, sắc mặt Sơ Nhất tái nhợt, rút tay ra, "Con không ngồi cái đó, hai em cũng sẽ không ngồi."
Lương Thiển nói: "Nhưng mà em muốn ngồi."
Lương Thâm cũng nói: "Em cũng muốn."
"Các em không muốn." Ánh mắt cậu đột nhiên lạnh xuống, âm ngoan ác liệt không giống trẻ con.
Lương Thâm sợ tới mức rụt cổ, yếu ớt nói: "Em, em không muốn."
Giang Đường nhíu nhíu mày, "Vậy Sơ Nhất muốn chơi cái gì?"
Cậu nhìn chung quanh một vòng, chỉ vào phòng nhỏ hình khủng long phía trước: "Chúng ta đi phòng quái thú đi."
Cô nâng mắt lên, trên tấm bảng phòng quái thú là hai con mắt đỏ lập lòe, nhìn rất đáng sợ.
Giang Đường hơi sợ, lại thấy mấy đứa trẻ thích thú hớn hở, chỉ có thể gật đầu: "Được, chúng ta đi phòng quái thú."
Lâm Sơ Nhất nở nụ cười, Lương Thâm nhìn Giang Đường một chút, làm như có lời muốn nói, lại như không dám nói ra khỏi miệng.
Mua vé vào phòng, phải đi qua một hành lang tối tăm thật dài.
Vì chú ý trẻ em, phòng quái thú làm cũng không đáng sợ, hai bên treo áp phích quái thú hoạt hình, tường và sàn đều dùng màu sắc rực rỡ, xuyên suốt hành lang, là mô hình quái thú cực lớn, mặc dù hình dạng không đáng sợ, nhưng tiếng rống từ mô hình phát ra vẫn dọa sợ Lương Thiển trong ngực.
"Ma ma, con không thích quái thú......" Lương Thiển gắt gao ôm cổ Giang Đường, giọng nói vừa tủi thân vừa sợ hãi.
Cô vỗ vỗ sau lưng trấn an con bé, "Sơ Nhất, em sợ, chúng ta ra ngoài đi."
"Thế nhưng Lương Thâm rất muốn chơi." Cậu nhíu mày, "Đúng không, Lương Thâm."
Lương Thâm há hốc mồm, dùng sức gật đầu: "Đúng, tôi muốn chơi."
Cô thở dài, tiếp tục đi về phía trước.
Đi tiếp vào trong là một gian lại một gian phòng nhỏ, mỗi gian phòng bị cách ly bởi một cánh cửa, mà trong phòng bố trí bẫy khác nhau, chỉ cần đạp trúng, đủ loại kiểu dáng quái thú sẽ nhảy ra từ một góc nào đó.
Giang Đường với nguyên chủ đều mắc chứng sợ không gian kín, không gian nhỏ hẹp đóng kín sẽ làm cô hoa mắt váng đầu, xuất hiện trạng thái thiếu oxy trong chốc lát, cũng may ánh đèn đầy đủ, không đến nỗi khó chịu quá mức.
Đi vào gian phòng thứ sáu, ánh sáng ấm áp đột nhiên u ám xuống, ánh sáng đỏ chớp tắt bốn phía trong phòng, chiếu đến quái thú giương nanh múa vuốt ở trong góc, làm da đầu cô tê dại một trận.
Giang Đường thể lực có phần chống đỡ không nổi, khom người thả Lương Thiển xuống.
"Mẹ, Lương Thâm muốn đi vệ sinh, con dẫn em đi."
"Ở đây nhiều người, để mẹ dẫn các con đi."
"Nhà vệ sinh ở ngay đằng sau, đi một phút là đến, mẹ với Thiển Thiển chờ tụi con là tốt rồi."
Nói xong, Sơ Nhất và Lương Thâm tay trong tay mà đi ra ngoài.
Trong phòng có một cái ghế nhỏ, Giang Đường để Lương Thiển ngồi xuống, từ trong túi lấy bình nước nhỏ ra đưa cho cô bé: "Thiển Thiển uống nước."
Lương Thiển cắn ống hút, chân nhỏ hơi đung đưa.
Gian phòng bỗng nhiên nóng lên, cô nhắm mắt lại, hô hấp dần dần dồn dập.
"Ma ma khó chịu hả?" Lương Thiển cẩn thận hỏi.
"Ma ma không có khó chịu." Nàng cắn răng đứng lên, từ trong túi lấy khăn giấy ra lau mồ hôi trán.
Hai ba phút trôi qua, hai đứa bé vẫn chưa về, tay chân Giang Đường nhũn ra, trước mắt bốc lên sương đen, rốt cục cô ngồi không nổi nữa, dắt Thiển Thiển chuẩn bị đi khỏi.
Nhưng ——
Cửa đã bị khóa từ bên ngoài.
Dù cho Giang Đường kéo ra sao, cũng không nhúc nhích chút nào.
Nội tâm cô vừa loạn vừa hoảng, một mặt sợ con xảy ra chuyện, một mặt bởi vì thiếu oxy quá mức mà khó chịu.
Thiển Thiển ôm bình nước đứng đằng sau: "Ma ma......"
"Không có gì, ma ma lập tức dẫn con ra ngoài."
Giang Đường nhắm mắt lại, loạng choạng đi đến cái nút khẩn cấp trước, tay của cô còn chưa đụng tới cái nút, cơ thể đã ngã nặng nề xuống mặt đất.
Nhìn Giang Đường sắc mặt trắng bệch ngã trên mặt đất, Lương Thiển méo miệng, ngửa đầu khóc lớn.
Ý thức Giang Đường hỗn loạn, tiếng khóc của con bé làm cô buồn bực mất tập trung.
Cô nhắm mắt lại, từ từ điều chỉnh hô hấp của mình, sau khi đợi chuyển biến tốt một chút, chậm rãi bò dậy từ dưới đất.
Đúng vào lúc này, răng rắc, cửa bị đẩy từ ngoài ra.
Giang Đường hơi nheo mắt, trong tầm mắt mơ hồ, nhìn thấy một người đàn ông thân hình thon dài đi tới chỗ cô, ngay sau đó, một cánh tay dày rộng ấm áp đỡ cô lên.
Lông mi cô run run, tầm mắt hướng lên, người đàn ông có một đôi môi độ cong đẹp mắt.
"Con gái của tôi còn ở bên trong..."
"Không sao cả, cô bé ở cùng với trẻ nhà tôi."
Giang Đường ừ một tiếng, nhắm mắt lại lần nữa, "Hai đứa con trai của tôi còn chưa đi ra......"
Anh ta trầm thấp nói: "Chỉ cần ở bên trong thì không lạc được, lát nữa tôi để nhân viên công tác đưa bọn chúng ra."
"Ừm."
Giang Đường cuối cùng cũng yên tâm.
Ra khỏi phòng quái thú, không gian to lớn cùng ánh nắng chói chang trên đỉnh đầu làm cô dần dần khôi phục thanh tỉnh.
Người đàn ông đưa Giang Đường đến ghế nghỉ ngơi ở cửa, lấy chai nước đưa đến bên miệng cô, Giang Đường liền uống hai ngụm, thể lực và lý trí cuối cùng cũng trở về.
Dưới ánh mặt trời ấm áp, người ngồi bên cạnh cô có một gương mặt ôn hòa, ánh mắt dịu dàng, giống như noãn ngọc, đồng tử màu nâu nhạt đang nhìn Giang Đường, trong mắt mang theo lo lắng không hề che giấu.
"Vừa nãy thất lễ."
Giang Đường dựa vào lưng ghế nghỉ ngơi một lát, dư quang đảo qua, nhìn thấy bên cạnh con gái còn một cô gái nhỏ mặc đầm màu vàng nhạt đứng, đang tò mò đánh giá cô.
Giang Đường thu lại ánh mắt: "Đâu có, tôi còn muốn cám ơn anh đây."
Anh ta nói: "Tôi và La La ở cách vách của cô, nghe tiếng trẻ em khóc thì cho rằng đã có chuyện gì xảy ra, bây giờ cô khá hơn chút nào không?"
"Tốt hơn nhiều."
"Vậy là tốt rồi, bây giờ tôi đi vào đưa hai đứa con trai cô ra."
"Không cần." Giang Đường nhìn hai thân ảnh cách đó không xa đi tới chỗ cô, sắc mặt dần dần lạnh nhạt, "Tôi nghĩ bọn chúng đã ra tới."
Tác giả có lời muốn nói:
Giang nữ sĩ: Ôi, anh hoàn toàn không biết gì về quái thú cả.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
Vào học rồi thời gian không nhiều nữa, mình sẽ cố gắng 1 chương/tuần.