Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
An Tư Nhã cúp điện thoại thì tức giận một lúc lâu, Mục Hàn nói không có diễn viên nào nhào vào lòng anh ta, chẳng lẽ anh ta chủ động tìm Quý Minh Noãn?
Rõ ràng bọn họ chẳng có tiếp xúc gì với nhau mà? Người kiêu ngạo như Mục Hàn sao có thể đi tìm Quý Minh Noãn chứ?
Cô ta nghĩ đến kiếp trước Quý Minh Noãn chủ động tìm Mục Hàn, lập tức lo lắng.
Nói không chừng Quý Minh Noãn không chiếm được chỗ tốt của Lục Ngôn Thâm nên đi tìm Mục Hàn.
Tiện phụ đúng là tiện phụ, lúc nào cũng không biết liêm sỉ.
Bất kể là ai chủ động, cô ta cũng tức điên, ký ức kiếp trước còn rõ ràng trước mắt, cô ta sẽ không để Quý Minh Noãn và Mục Hàn tiếp xúc với nhau.
Đến khi người phụ trách lại đây thúc giục, cô ta mới đáp: “Được rồi, dặm lại lớp trang điểm thì qua đó ngay.”
Trợ lý vội vàng kêu chuyên viên trang điểm dặm lại lớp trang điểm cho An Tư Nhã, chuyên viên trang điểm nhìn An Tư Nhã đã trang điểm xong xuôi 20 phút trước, không thể xuống tay, đành thoa son và đánh phấn cho cô ta.
Chưa được hai cái, An Tư Nhã bực bội nói: “Được rồi, được rồi, tôi đi đóng phim đây, vừa rồi người phụ trách nói quay cảnh nào thế?”
Trợ lý lo sợ nơm nớp, đáp: “Cảnh phỏng vấn ở sân trường, em và nam chính đi phỏng vấn.”
An Tư Nhã tức giận nói: “Chị làm việc kiểu gì thế? Sao không nói sớm? Vậy chẳng phải có rất nhiều sinh viên diễn vai quần chúng?”
An Tư Nhã rất để tâm hình tượng với người ngoài, dù tức giận cũng không dám nói nặng đám sinh viên có thể chụp ảnh cô ta bất cứ lúc nào, sợ có người tung tin này lên mạng.
Trước khi An Tư Nhã bước vào ống kính, đột nhiên hỏi trợ lý: “Chị có quen ai trong đoàn phim Bích Vân Truyện không?”
Trợ lý gật đầu, “Có.”
An Tư Nhã lạnh lùng cười, “Được, chị cho người để ý nhất cử nhất động của Quý Minh Noãn, có động thái gì lập tức báo với tôi.”
Trợ lý sửng sốt, Quý Minh Noãn?
A, đó là cô gái bị chụp chung với Tổng giám đốc Mục.
An Tư Nhã bước nhanh hơn, lúc đi vào phim trường, rất nhiều người đang chờ cô ta.
An Tư Nhã nở một nụ cười khéo léo, nói với đám sinh viên: “Xin lỗi, xin lỗi, tôi nhận được cuộc gọi khẩn cấp của người nhà, làm trễ thời gian của mọi người rồi, xin lỗi.”
Đám sinh viên đâu thể chống cự viên đạn bọc đường của An Tư Nhã, chỉ cười, chẳng nói gì, chờ đạo diễn gọi. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Bắc Phủ.luvevaland. Các bạn có đọc ở các nơi đăng lại bản chuyển ngữ của tụi mình rồi cũng hãy dành chút thời gian qua trang gốc Luvevaland.co đọc để ủng hộ view cho nhóm dịch nữa nhé. Mọi thắc mắc có thể liên hệ qua page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành. Xin cảm ơn.
Lý Văn Huy sớm biết mấy chiêu trò nhỏ nhặt của An Tư Nhã, đã mấy lần rồi chứ? Cô ta luôn dựa vào người chống lưng là Mục Hàn, lúc nào cũng kiêu ngạo.
Nếu không phải Mục Hàn trực tiếp tìm ông ta trước khi bộ phim này bắt đầu, dù phải tìm học sinh nào đó để quay phim, cũng chẳng muốn tìm An Tư Nhã.
Cũng không biết đối phương nghĩ thế nào, Quách Chấn Xuyên nói cô ta tự nguyện từ bỏ vai chính Bích Vân Truyện để tham gia bộ phim truyền hình có vốn ít, xét đội hình và tài chính, bộ phim Tiểu Thanh Xuân đúng là kém một nửa.
Rốt cuộc vì sao An Tư Nhã lại gia nhập bộ phim của ông ta chứ? Ông ta không hiểu……
Ước nguyện ban đầu của ông ta là tìm hai người mới để đóng phim này, cố gắng đóng vai có khí chất ngây thơ và trẻ trung, nhưng nhìn thấy mái tóc xoăn của An Tư Nhã, nói với cô ta vài lần, cô ta vẫn không muốn thay đổi bộ tóc đó.
Ông ta rất mệt mỏi, nhưng không dám nói gì.
Lý Văn Huy cầm loa nói, “Chuẩn bị thôi, chuẩn bị thôi, các sinh viên cứ biểu hiện như bình thường, đi phỏng vấn tuyển dụng là được, cố gắng làm tốt chuyện của mình, ai xếp hàng thì xếp hàng, phỏng vấn thì phỏng vấn, đừng nhìn chằm chằm hai vai chính. OK?”
Sinh viên: “Hiểu rồi.”
An Tư Nhã đi đến bên cạnh nam chính Tô Dương, không tỏ vẻ gì nói: “Lát đổi vị trí thì cẩn thận chút, đừng lúc nào cũng che ống kính của tôi.”
Tô Dương không có nhiều kinh nghiệm quay phim, luôn đứng sai chỗ, lần nào cũng che ống kính của cô ta.
Đúng là đáng ghét, hợp tác với đám diễn viên nho nhỏ đúng là có nhiều vấn đề.
Tô Dương nhìn cô ta, gật đầu, “được, tôi sẽ chú ý.”
Tô Dương ban đầu nhìn thấy cộng sự của anh ta là An Tư Nhã, vui vẻ hồi lâu, cảm thấy đối phương có địa vị cao, chắc chắn không cần lo lượt xem trong tương lai, hợp tác rồi mới biết, An Tư Nhã có rất nhiều yêu cầu, không dễ đổi kiểu tóc, tự trang điểm, tự mặc trang phục của mình, nhưng trang phục của cô ta đều xa xỉ, không hợp kịch bản.
Ban đầu anh ấy còn thấy đối phương gần gũi, có lẽ có thể dạy anh ấy đóng phim, nhưng……
An Tư Nhã luôn chê bai đủ đường, đi đóng phim còn lập quy tắc, vừa không được phép có cảnh hôn, cũng không được có cảnh tiếp xúc tứ chi vượt 10 giây.
Trừ Weibo chính chủ của đoàn phim tung video vụn vặt, mấy nghệ sĩ khác không được đăng gì cả, nói cho hay thì không muốn phim truyền hình tiết lộ quá nhiều, thật ra không muốn để Tô Dương hút độ nổi tiếng của cô ta.
Thôi vậy, chỉ là…… Mỗi lần An Tư Nhã quên thoại hoặc quay không tốt, luôn đánh đòn phủ đầu, chụp mũ anh ấy, anh ấy là một nghệ sĩ nhỏ nhoi, sao dám nói gì, lần nào cũng nhận sai, xin lỗi đối phương.
Họ hợp tác gần một tháng, Tô Dương cuối cùng thăm dò đối phương là ai.
Giới giải trí là vậy đấy, ai có địa vị lớn hơn thì người đó có quyền.
Tô Dương cười, đi vào màn ảnh.
Hôm nay, Quý Minh Noãn có cảnh cưỡi ngựa, mấy ngày nay thành phố H mưa phùn, rõ ràng vào cuối mùa hạ, lúc này lạnh như cuối mùa thu.
Cô cứ tưởng mặc bộ trang phục cổ đại ba lớp trong ba lớp ngoài ở Thành phố Hằng sẽ đổ đầy mồ hôi, nhưng lúc này lạnh nổi da gà.
Trong phim, có một cảnh quay dưới mưa phùn, Quách Chấn Xuyên là một đạo diễn nổi tiếng với những cảnh quay chân thật, vui vẻ dẫn đoàn phim tới thảo nguyên rộng lớn, chuẩn bị quay cảnh đánh nhau.
Quý Minh Noãn và Đường Tử Gia có học cưỡi ngựa trước khi quay phim, nhưng Quách Chấn Xuyên vẫn lo lắng, hôm nay có mưa, có lẽ khó khăn hơn ngày thường.
Hơn nữa Quý Minh Noãn trông có vẻ yếu ớt, có rất ít kinh nghiệm quay phim, không biết có thể duy trì được không.
Ông ấy nhìn thấy Quý Minh Noãn thuần thục lên ngựa trước mặt mọi người, còn hiên ngang cưỡi một vòng nhỏ, lập tức ngớ người.
Được rồi, người phụ nữ này giống Bích Vân, đều toàn năng.
Quý Minh Noãn xuống ngựa lúc mọi người bất ngờ, thuận tiện vuốt lông con ngựa.
Đường Tử Gia và Tống Bác Nghĩa tiến lên, đập vào vai Quý Minh Noãn, “Chị Minh Noãn, xin chỉ bảo cho.”
Quách Chấn Xuyên hiếm khi nở nụ cười: “Tiểu Đường, học tập nhiều lên, lát nữa còn cảnh cưỡi ngựa đấy.”
Đường Tử Gia nhướng mày: “Đạo diễn, để Minh Noãn đi chung với tôi được không?”
Đạo diễn võ thuật mắng: “Ai bảo cậu lười biếng, chiều hôm qua tôi kêu cậu đến đây luyện tập, cậu còn dám lười biếng! Đáng lắm.”
Mọi người vui cười, nhanh chóng tập hợp nhân viên bắt đầu cảnh quay hôm nay.
Quý Minh Noãn và Đường Tử Gia đóng phim chung với nhau, Tiểu Khả cầm một bó hoa lại đây. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Bắc Phủ.luvevaland. Các bạn có đọc ở các nơi đăng lại bản chuyển ngữ của tụi mình rồi cũng hãy dành chút thời gian qua trang gốc Luvevaland.co đọc để ủng hộ view cho nhóm dịch nữa nhé. Mọi thắc mắc có thể liên hệ qua page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành. Xin cảm ơn.
“Noãn Noãn, có người nói tặng hoa này cho em.”
Quý Minh Noãn ngẩn ra, tặng hoa cho cô?
Đường Tử Gia nhìn bó hoa, “Nhanh như vậy đã có fans tặng hoa cho em à?”
Có người đưa hoa đến đoàn phim cũng không lạ, mọi người chỉ nhìn, không chú ý nữa.
Quý Minh Noãn ngẫm lại cũng đúng, sau đó hỏi: “Có thiệp không?”
Tiểu Khả lấy tấm thiệp ra, đưa cho Quý Minh Noãn: “Nè, chị vừa đếm, 22 đóa hoa hồng.”
Quý Minh Noãn rút thiệp, hai chữ trên tấm thiệp làm cô thất thần.
Tại sao lại vậy? Mục Hàn tặng hoa cho cô?
Rõ ràng cô chẳng tiếp xúc với Mục Hàn, Mục Hàn…… Muốn theo đuổi cô?
Tay chân Quý Minh Noãn lạnh băng, hít thở không thông lan tràn toàn thân.
Tiểu Khả thấy sắc mặt Quý Minh Noãn không đúng, sau đó hỏi: “Noãn Noãn? Sao vậy?”
Quý Minh Noãn nhét thiệp cho Tiểu Khả, mỉm cười: “Không có gì, bắt đầu quay chưa?”
Tiểu Khả không lắm miệng, biết không thích hợp hỏi nhiều trong phim trường có nhiều người.
“Sắp rồi, Noãn Noãn chuẩn bị trước đi, chị đặt hoa xong thì qua đó.”
Quý Minh Noãn nhìn bó hoa, xinh đẹp thì xinh đẹp đấy, nhưng lại có gai.
Không biết khi nào thứ kia sẽ biến thành một con dao sắc bén.
Cô không thể trả bó hoa này, nhiều người nhìn như vậy, cô trả lại nó, ngược lại vẽ rắn thêm chân, người khác càng phỏng đoán, cô cứ coi như fans tặng là được.
Còn nữa, không biết Mục Hàn sẽ tặng hoa bao nhiêu lần mới thôi.
Lương An Nghi ngồi ở chỗ xa, lơ đãng nhìn Quý Minh Noãn thất thố trong nháy mắt, sau đó nhìn thấy Tiểu Khả lấy bó hoa vào phòng trang điểm.
Trợ lý nói bên tai cô, “Cũng không biết ai tặng bó hoa cho Quý Minh Noãn.”
Lương An Nghi nhàn nhạt cười, “Chắc là fans, gần đây cô ta cũng rất nổi tiếng.”
Trợ lý trợn mắt, “Ai biết chứ, vội cất tấm thiệp, nói không chừng là thứ gì đó không thể cho người ta nhìn thấy.”
Lương An Nghi nghe vậy thì nhẹ nhàng nhíu mày, lạnh lùng cười, thầm nghĩ: Quý Minh Noãn là một nghệ sĩ vào nghề nửa năm, có thể xoay ngược tình hình để phát triển sau khi bị tung tin đồn, còn có thể lập tức chi trả tiền vi phạm hợp đồng cho công ty quản lý, khẳng định có người chống lưng, chỉ là…… Có lẽ mờ ám vậy đấy.
Trợ lý đột nhiên nói: “Nếu không em đi xem cửa hàng bán hoa nào nhé, gọi điện thoại cho cửa hàng đó, hỏi hai câu là biết ai tặng liền.”
Lương An Nghi nhàn nhạt cười, “Đi đi.” Có người làm những việc này thay cô ta, sao cô ta lại từ chối chứ?
Trợ lý đi theo Tiểu Khả vào phòng trang điểm.
Lương An Nghi nhìn Quý Minh Noãn và Đường Tử Gia cưỡi ngựa, rong ruổi trên thảo nguyên, cô ta chậm rì rì uống nước chanh.
Ôi, chua quá.
Đạo diễn Quách hô: “Cắt, diễn không tệ, cảnh tiếp theo.”
Quý Minh Noãn phát huy rất ổn, dù cảnh đánh nhau hay cảnh cưỡi ngựa đều không có vấn đề.
Quý Minh Noãn xuống ngựa, Tiểu Khả tiến lên lau đầu cô, Đường Tử Gia than thở: “Lạnh chết mất, lạnh chết mất, đạo diễn Quách, đêm nay tôi muốn ăn lẩu, ông phải bổ sung cho tôi đấy.”
Quách Chấn Xuyên bất mãn nói: “Cậu đóng phim thế nào còn không tự biết? Còn mặt mũi đòi ăn lẩu? Minh Noãn người ta đâu có nhiều yêu cầu như cậu.”
Đường Tử Gia lập tức sửa lời: “Đạo diễn Quách chỉ đạo tốt, cho nên tối nay cho mọi người ăn lẩu……”
“Tên nhóc này, nếu miệng cậu không ngọt, tôi đã đấm cậu rồi.” Quách Chấn Xuyên cuốn kịch bản, đánh vào cánh tay Đường Tử Gia.
Quý Minh Noãn nói: “Đạo diễn, tối nay ăn lẩu thì kêu thêm bò cuộn, ai đó bị giáo viên huấn luyện viên thể hình ép giảm ba cân trong 1 tuần đấy……”
“Này, này, Quý Minh Noãn, không ngờ em lại độc ác vậy đấy!”
“Độc ác nhất là lòng dạ phụ nữ, bây giờ anh mới biết?”
Mọi người lạnh cóng, bầu không khí của đoàn phim ấm áp làm ai nấy đều ấm lòng.
Lương An Nghi nhìn cảnh tượng họ vui vẻ, lập tức hụt hẫng.
Cô ta nghĩ lát nữa phải quay cảnh cưỡi ngựa, trong thời tiết lạnh như thế, cô ta càng không vui.
Hơn nữa…… Quý Minh Noãn rất có quy tắc, cô ta là một người đã vào nghề 4 5 năm người, không thể diễn kém hơn cô!
Dù Lương An Nghi có lửa giận trong lòng, vẫn duy trì mỉm cười.
Cô ta không tình nguyện bung dù đi đến bên Quách Chấn Xuyên, “Đạo diễn, tôi chuẩn bị xong rồi.”
Quách Chấn Xuyên nhìn cô ta, “An Nghi, lát phải quay một cảnh xa, cô phải lên ngựa cưỡi một đoạn, có một chỗ cần lưu ý, lúc cô nhìn thấy ngựa của Quý Minh Noãn chạy ngang, hô to ‘Bích Vân’, phải mừng rỡ, có một chút lo lắng nữa, hiểu chưa?”
Lương An Nghi gật đầu: “Hiểu rồi đạo diễn.”
Đây không phải lần đầu tiên Lương An Nghi quay cảnh cưỡi ngựa, cho nên đạo diễn Quách cũng không nhiều lời.
Lương An Nghi leo lên con ngựa dưới sự giúp đỡ của giáo viên dạy cưỡi ngựa, chậm rãi cưỡi một vòng, nước mưa lạnh lẽo nhỏ trên mặt cô ta, cô ta cảm thấy châm chích. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Bắc Phủ.luvevaland. Các bạn có đọc ở các nơi đăng lại bản chuyển ngữ của tụi mình rồi cũng hãy dành chút thời gian qua trang gốc Luvevaland.co đọc để ủng hộ view cho nhóm dịch nữa nhé. Mọi thắc mắc có thể liên hệ qua page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành. Xin cảm ơn.
Cô ta cưỡi hai vòng, cuối cùng cũng ăn ý với con ngựa, bắt đầu quay phim.
“Cảnh đuổi bắt trên thảo nguyên lần 4, bắt đầu.”
Cô ta chỉ hi vọng nhanh chóng quay xong cảnh này, sau đó nghe Quý Minh Noãn cưỡi ngựa vào ống kính dưới sự hướng dẫn của đạo diễn.
3 giờ hôm qua cô ta mới ngủ vì nghĩ đến Lục Ngôn Thâm, hôm nay lại bị trợ lý đánh thức từ rất sớm, trước khi cưỡi ngựa 2 vòng, đã thấy buồn ngủ.
Đến khi có người không ngừng hét to: “An Nghi, An Nghi, đừng chạy sang bên kia.”
Lương An Nghi hồi thần, ngồi không vững, nghiêng sang một bên, hoảng sợ hét to: “A a a……”
Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc gian, cô ta nhìn thấy Quý Minh Noãn ở phía trước cô ta, chạy tới chỗ cô, song song với con ngựa của cô ta.
Cô không hề do dự buông một bàn tay đang nắm dây cương, duỗi lại đây đẩy Lương An Nghi, để cô ta có thể ổn định trọng tâm, không bị té xuống đất.
Giáo viên dạy cưỡi ngựa đuổi theo bọn họ, nhanh chóng tìm cơ hội ngừng con ngựa của cô ta.
Sắc mặt Lương An Nghi trắng bệch, cô ta xuống ngựa, tay còn run, không biết cô ta đang lạnh hay sợ hãi.
Quý Minh Noãn cũng nhảy xuống ngự, đi tới hỏi: “Chị An Nghi, chị không sao chứ?”
Lương An Nghi nhìn Quý Minh Noãn, lúc hoảng sợ còn xen lẫn một chút chán ghét.
Ai cần cô cứu?
Cô ta cắn cánh môi, chẳng nói gì, không thèm nhìn Quý Minh Noãn.
Đến khi nhân viên đoàn phim đi lên, Lương An Nghi khoác áo bọn họ đưa, uống trà gừng, run run nói: “Tôi không sao……”
Cô ta chẳng nói gì chuyện Quý Minh Noãn vừa cứu cô ta.
Lương An Nghi nhìn Quý Minh Noãn sớm ướt đẫm, đột nhiên có một chút áy náy.
Cô ta sao thế? Rõ ràng người ta tốt bụng cứu cô ta.
Quách Chấn Xuyên cũng lại đây, nhìn Lương An Nghi, “An Nghi, có phải có chỗ nào không thoải mái không? Sao không nói sớm? Hôm nay cô có trạng thái như vậy, có lẽ không quay được nữa, về nghỉ ngơi trước đi.”
Lương An Nghi nghe giọng điệu tiếc nuối của Quách Chấn Xuyên, lập tức chạnh lòng. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Bắc Phủ.luvevaland. Các bạn có đọc ở các nơi đăng lại bản chuyển ngữ của tụi mình rồi cũng hãy dành chút thời gian qua trang gốc Luvevaland.co đọc để ủng hộ view cho nhóm dịch nữa nhé. Mọi thắc mắc có thể liên hệ qua page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành. Xin cảm ơn.
Dựa vào cái gì cô ta nhận đãi ngộ bất bình đẳng? Dựa vào cái gì Quý Minh Noãn có thể được mọi người khen ngợi?
Lương An Nghi đột nhiên dừng bước chân, nghiêng đầu nhìn Quý Minh Noãn, làm bộ làm tịch nói: “Minh Noãn, cảm ơn em.”
Có lẽ cô cũng nên hiểu rõ đạo lý bị ghen tỵ khi mình tài giỏi từ lúc vào nghề.