Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editer: HaNy
Tiết Giai Duyệt ở trong lòng tính toán, về sau có cơ hội, nhất định phải phải hẹn Tống Nghĩa Khôn gặp mặt, tiếp xúc nhiều một chút, hiểu biết nhiều hơn về anh có lẽ lúc đó cô sẽ có được đáp án mà mình muốn.
Cả buổi chiều, Tiết Giai Duyệt trong đầu đều ở miên man suy nghĩ, rối rắm chuyện Tống Nghĩa Khôn rốt cuộc có phải hay không là anh của cô, Trình Vĩ ở bên cạnh nhìn ra cô hôm nay có chút khác thường, quan tâm hỏi cô làm sao vậy.
Tiết Giai Duyệt hiện tại không có cách nào để nói với Trình Vĩ chuyện này, chỉ đành cười ha ha đánh trống lảng, giả vờ bản thân rất bận rộn bắt đầu vẽ bản thiết kế, nhưng trong đầu vẫn không yên tâm được.
Đột nhiên chuông điện thoại vang lên, cô quay đầu nhìn qua, là Hứa Ngạn Văn gọi tới.
"Giai Duyệt." Hứa Ngạn Văn trong điện thoại nói: "Tối nay anh không về ăn cơm. Anh muốn bồi người đại diện bên Cố thị, đại khái sẽ về rất muộn. Em ở nhà một mình chú ý an toàn, đi ngủ sớm một chút, không nên thức đêm."
"Em biết rồi, anh cũng chú ý thân thể, đừng uống nhiều quá." Tiết Giai Duyệt trả lời rất thuần thục, cũng không nghĩ gì nhiều. Mãi cho đến khi cúp máy, cô mới giật mình nhận ra. Này là anhcố ý gọi điện báo cáo với cô ư?
Mà Hứa Ngạn Văn hiện tại đúng là cố ý gọi điện để báo cáo lịch trình với cô, thậm chí còn chủ động gọi điện báo cáo. Có điều Tiết Giai Duyệt dù lờ mờ đoán được, vẫn không thể tin được.
Không chỉ mỗi Tiết Giai Duyệt đang phiền não vì chuyện của bản thân, bên kia cũng có người đang đau đầu y hệt.
...................................
Chiều hôm đó, Trương Tiểu Kiều vào bệnh viện thành phố mua thuốc cho mẹ Trương, lại phải đi hai chuyến xe buýt mới trở lại nhà ở ngoại ô.
Khu vực này là vùng ngoại ô, họ ở trong căn phòng cũ kỹ của tòa nhà đã xây được khoảng 20 năm. Tòa nhà có bảy tầng, lại không có thang máy, chỉ có thể leo thang bộ. Tường hành lang dán đầy những tờ giấy quảng cáo, mặt đất phủ kín bụi, thi thoảng mới có người quét nhưng cũng chỉ quét bụi trước cửa nhà mình, ban đêm cũng không có đèn đường, điều kiện cực kỳ kém.
Trương Tiểu Kiều leo đến lầu sáu, mở cửa phòng 6-1, xách thuốc đi vào.
Mẹ Trương trong phòng nghe thấy tiếng mở cửa, dùng hết sức lực đỡ cơ thể yếu ớt đầy bệnh tật của mình đi từ phòng ngủ duy nhất ra ngoài. Nhìn thấy Trương Tiểu Kiều, bà liền lộ ra khuôn mặt tươi cười, giọng nói yếu ớt, "Tiểu Kiều, con về rồi. Mẹ đi làm cơm nóng cho con."
"Không cần đâu mẹ." Trương Tiểu Kiều vội vàng tiến lên, đỡ bà ngồi xuống ghế sofa gần đó, nói: Bác sĩ nói thân thể mẹ không tốt, cần nghỉ ngơi. Mẹ phải nghe lời bác sĩ đi."
Mẹ Trương muốn cãi vài câu, lại nhìn thấy Trương Tiểu Kiều trên tay dẫn theo thuốc, nhịn không được lại thở dài, "Con lại đi mua cho ta thuốc, cái này lại phải tốn không ít tiền?"
"Không bao nhiêu hết, mẹ không cần lo lắng. Công việc của con rất tốt, tiền lương cũng cao, chút thuốc này không tính là gì." Trương Tiểu Kiều trên đường trở về đã đem hóa đơn thuốc vứt đi, không muốn để cho mẹ Trương nhìn thấy, vậy thì bà ấy lại tiếc tiền.
"Đều là mẹ liên lụy con." Mẹ Trương nói, vụng trộm lau nước mắt "Nếu ta không sinh bệnh, con cũng không cần phải khổ cực như vậy."
"Mẹ, chúng ta không nói những cái này. Ở với mẹ là con vui rồi, vất vả chút tính là gì, dù sao so với trước kia thì vẫn tốt hơn." Trương Tiểu Kiều an ủi.
"Công việc của con đều là làm ban đêm, mẹ rất lo lắng..."
"Mẹ." Trương Tiểu Kiều đánh gãy lời của mẹ, "Mẹ đừng lo lắng, công việc kia là Tần tỷ giới thiệu cho con, Tần tỷ ở nơi nào đều làm thật nhiều năm, vẫn luôn bình an vô sự, có cô ấy chiếu cố con, mẹ cứ yên tâm."
"Kiều Kiều..."
"Đều ổn mà mẹ. Con đi nấu cơm đã." Trương Tiểu Kiều quay người vào phòng bếp, cô không có ý định lại tiếp tục cùng mẹ Trương trò chuyện, cô biết cô càng nói, mẹ Trương sẽ càng lo lắng thôi.
Ban đêm, Đường Thành Hiểu Nguyệt xa hoa truỵ lạc ngợp trong vàng son, đây chính là nơi ăn chơi của người giàu.
Đường Dật Xuyên ngồi ở salon một mình, mắt lạnh liếc nhìn mấy người Diệp phó tổng cười toe toét, uống đến cao hứng.
Lúc đầu Đường Dật Xuyên vốn dĩ không muốn tới, nếu không phải đại ca của hắn đi thành phố G làm việc, hắn cũng sẽ không đến chỗ này xã giao. Diệp phó tổng luôn luôn nói giúp hắn không ít lời tốt, hơn nữa để hắn đến, nếu lên tổng giám đốc, sau này cái gì cũng sẽ thuận lợi hơn.
Diệp phó tổng luôn nói với hắn, "Đến lúc đó cậu ngồi bên cạnh là được, cái khác đều giao cho tôi, được không?"
Đường Dật Xuyên lúc đầu muốn nói mình là tổng giám đốc tạm thời trong công ty, và mình cũng không quan tâm đến mọi thứ. Có đến hay không cũng không quan trọng. Nhưng Diệp phó tổng đã nói nhiều như thế, quả thật không thể từ chối nên anh đành bất đắc dĩ đi theo. Sau đó đều là hắn ngồi uống mấy ly rượu, những cái khác toàn bộ ném lên người Diệp phó.
Ngồi một lát, Đường Dật Xuyên cảm thấy nhàm chán liền đứng lên đi ra ngoài, Diệp phó tổng liền vội vàng kéo hắn lại hỏi hắn đi đâu.
Đường Dật Xuyên liếc mắt nhìn hắn, thản nhiên nói: "Đi nhà vệ sinh."
Diệp phó tổng nghe xong mới buông hắn ra, vẫn không quên nhỏ giọng căn dặn một câu: "Đi nhanh rồi quay lại."
Đường Dật Xuyên không đáp lại, nhấc chân bước nhanh ra ngoài.
Bên này Đường Dật Xuyên vừa đi ra bên ngoài, bên kia Tần tỷ đã dẫn mấy cô gái đến cùng các vị ở đây chào hỏi. Mấy cô gái trẻ tươi cười chào hỏi một hồi, mọi người đều được dỗ dành đến vui vẻ.
Trương Tiểu Kiều yên lặng đi sau cùng, tiến vào gian phòng cũng không dám nhìn lung tung, cho đến khi một giọng nói vang lên: "Cô gái váy vàng, lại đây.".
Cả đám người chỉ có Trương Tiểu Kiều mặc váy vàng, cô giật mình ngẩng lên, bắt gặp một người hơi mập. Thấy cô, ông ta vẫy tay: "Nói cô đó, lại đây.".
"Còn không nhanh đi qua đó" Tần tỷ vội vàng huých vai cô. Cô biết Trương Tiểu Kiều ở trong nhà khó khăn, mẹ Trương sinh bệnh cần rất nhiều tiền, có cơ hội đều là nghĩ cho cô ấy trước. Nhưng cô gái này lại quá thẹn thùng. Nếu có thể chủ động nhiệt tình một chút, bằng khuôn mặt dễ nhìn kia cũng có thể được lòng bao nhiêu khách, bao nhiêu tiền về túi, chẳng phải vậy là giải quyết xong việc của mẹ Trương à?
Trương Tiểu Kiều bị Tần tỷ đẩy đi ra, lại thấy người đàn ông mập mạp kia vẫy tay, đành cắn răng tiến lại. Ông ta nhìn kỹ cô một lúc, xác định đúng gu liền vui vẻ: "Cô ở lại.".
Cứ như vậy, Trương Tiểu Kiều ở lại.
Ông ta tiếp tục chọn thêm 2 cô gái khác. Hai cô gái kia so với Trương Tiểu Kiều chủ động hơn nhiều, trực tiếp tiến đến ngồi giữa vui vẻ gọi hai chai rượu.
Bên kia, Trương Tiểu Kiều ngoan ngoãn ngồi trên ghế, có lẽ là do cô không chủ động, ngược lại đã khơi dậy hứng thú của người đàn ông. Người đàn ông quay đầu nhìn cô nói: "Sao em không nói gì?"
Một cô gái bên cạnh liền nói: "Mẹ cô ấy đang ốm, cô ấy lo lắng cho mẹ."
"Thật sao?" người đàn ông hỏi.
"Phải. Cô ấy đến đây để kiếm tiền chữa bệnh cho mẹ." Trương Tiểu Kiều chưa kịp mở lời, cô gái kia đã vội vàng nói.
Cô ta đối với Trương Tiểu Kiều là có thành kiến lớn, lớn lên đẹp hơn cô ta thì thôi, còn muốn tới đây giả bộ đáng thương. Tần tỷ lại che chở Trương Tiểu Kiều, gần đây đều cho cô ta không ít chỗ tốt. Mấy lần có ông chủ lớn đến đều gọi Trương Tiểu Kiều tiếp khách. Rõ ràng cô không làm gì cả, ông chủ lớn lại sẵn sàng gọi rượu, cuối cùng Trương Tiểu Kiều nhận được rất nhiều tiền hoa hồng, điều này dễ dàng hơn nhiều so với những người làm việc chăm chỉ như họ, khiến cô ta cực kỳ ghen tị, liền cố tình nói những lời đó cho người đàn ông kia nghe.
"Đến kiếm tiền?" Trong mắt của ông ta lộ ra ý cười. Cô gái kia thì thầm mấy câu, ông ta nhìn cô ả, sau đó quay đầu lại nhìn Trương Tiểu Kiều hỏi: "Cô có muốn kiếm tiền không?"
Trương Tiểu Kiều nhìn về phía người kia, đối với nụ cười của ông ta, do dự một chút mở miệng, "Tôi..."
Cô đương nhiên nghĩ kiếm tiền. Bệnh của mẹ cô phải uống thuốc nhập khẩu, cực kỳ đắt đỏ. Hôm trước mua thuốc xong thì trong túi đã chẳng còn xu nào.
Ông ta nghĩ là làm, lấy từ ví một xấp tiền mặt ném lên bàn, ngoắc ngón tay ý gọi Trương Tiểu Kiều, "Cô có thể làm ta vui vẻ, tiền này đều cho cô."
Nhìn một xấp tiền, nói không tâm động là giả. Trương Tiểu Kiều do dự một chút rồi đứng dậy đi tới.
Đường Dật Xuyên đi ra khỏi toilet, lại hút xong một điếu thuốc, ở bên ngoài đợi hơn mười phút mới trở lại. Hắn đẩy mở cửa phòng bao đi vào liền thấy Trương Tiểu Kiều cầm chai bia uống.
Hai chai bia rỗng đã được đặt sẵn, bên cạnh vẫn còn một xấp tiền, những người khác trong phòng đang la ó, cười nhạo bắt cô uống nốt chỗ bia còn lại.
"Uống cái này xong, tiền là của cô!"
"Nào, nào, nào!"
"Hahaha......"
Đường Dật Xuyên mặt lạnh nhìn chằm chằm đám người, dưới ánh đèn lờ mờ, những gương mặt vặn vẹo biến hình, nhìn không khác gì lũ yêu quái.
Trương Tiểu Kiều uống xong chai bia, tiếp tục lấy một chai khác.
Cô cầm chai bia, hít vào một hơi thật dài. Trương Tiểu Kiều kỳ thật có chút uống không nổi, nhưng vì số tiền kia, vì tiền thuốc men cũng phải kiên trì.
Ngửa đầu, dứt khoát uống cả chai. Chất lỏng lạnh lẽo theo cổ họng đi vào dạ dày. Mấy loại rượu bia này quả thực hại người.
Một chai, lại một chai...
Khi Trương Tiểu Kiều chuẩn bị uống một chai nữa, một bàn tay gắt gao bắt lấy tay cô. Cô ngẩng đầu, đụng vào một đôi mắt đen nhánh thâm trầm.
Không đợi Trương Tiểu Kiều kịp phản ứng, người kia liền lôi cô ra khỏi phòng.
Đường Dật Xuyên không tự chủ được kéo cô vào trong hành lang, thân hình cao lớn đẩy cô vào góc tường, khuôn mặt tuấn tú u ám tức giận hỏi: "Cô ham tiền đến mức mạng cũng không cần nữa?"
Tác giả có lời muốn nói:
Hứa Ngạn Văn: Ta là chuyên gia chiều vợ
Đường Dật Xuyên: Hahaha...
Hứa Ngạn Văn: Như cậu ta, đáng đời bị đá
Đường Dật Xuyên: Tim ta rất đau a~...