Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tôi đang định nói, Minh Sát lại nói : “Ta sẽ không tìm Khúc Kinh Thiên và Mộ Dung Lệnh để ngươi luyện công, có điều Tụy Linh Cung ta sẽ tìm. Muốn ngươi không còn quan hệ với chúng, ngươi đã không còn là Linh Tương Thiên”.
Tôi gật đầu.
Minh Sát đưa cho tôi một viên đan dược màu đỏ “ Uống đi, tốt cho việc luyện công của ngươi, đồng thời uống nó rồi ngươi có thể không cần ăn thực vật”.
Tôi nuốt nó xuống bụng, cầm lấy kiếm, phối hợp với nội lực để luyện tập.
Đột nhiên cổ tay nhói đau, ngón tay hơi hé mở, kiếm có xu hướng rơi xuống. Tôi khẩn cấp bắt lấy, ngẩng đầu, nhìn thấy Minh Sát mỉm cười “Có nội lực thực tốt, cuối cùng cũng không bị rớt kiếm”.
Tôi hồi phục, tặng cho y một nụ cười tự nhận là quốc sắc thiên hương, trong lòng thì nguyền rủa y tám mươi lần “Vậy đánh nhẹ chút được không ! Đau chết được !”
Hai tháng sau, Huyền Minh kiếm pháp đã luyện thành công. Bộ kiếm pháp này đúng là không phải người luyện, chỉ có kẻ quỷ quái như Minh Sát mới nghĩ ra thôi. Từ đó đến nay, Minh Sát đã tìm rất nhiều người võ công cao cường đến bồi tôi luyện võ, không phải bang chủ môn phái mới nổi thì là nhưng nhân vật số một số hai trên giang hồ trừ Mộ Dung gia và Khúc gia. Sau khi luyện xong, nội công của bọn họ đều chuyển hết cho tôi, vậy là nội lực của tôi không ngừng tăng lên. Ở lại Minh Giới Địa Cung cũng đã hai năm, đối với thế giới bên ngoài tôi không biết gì cả. Đôi khi tôi cũng nghĩ đến cuộc sống ở Khúc gia trong 2 năm qua và cả người tên Mộ Dung Sở giống hệt Lăng Sở kia.
Minh Sát múa một lần Tuyệt Tình kiếm pháp của Đoạn Phi Thường ở trước mặt tôi, tôi ghi nhớ thật tỉ mỉ. “Thiên Vẫn, ngươi đã có bản lĩnh nhìn qua là nhớ và võ công của rất nhiều môn phái trên giang hồ, thêm vào khinh công và Huyền Minh kiếm pháp mà ta dạy, ngươi đã là thiên hạ vô địch. Mà nội công thì thâm hậu, ngay cả ta cũng tự nhận không bằng”
Tôi đắc ý trừng mắt vơi y “Đương nhiên rồi, nội công của nhiều người như vậy đều hấp thụ trên người ta, không vô địch thiên hạ mới lạ”
Minh Sát sững người, cười lớn “Ha ha, không hổ là đồ đệ tốt mà ta dạy được. Vậy đi, ta tặng cho ngươi một lễ vật đặc biệt, xem như mừng sinh thần 15 tuổi của ngươi”. Trong mắt y ánh lên tia sáng đặc biệt, “Nha đầu, có ai nói cho ngươi biết, ngươi hiện tại đúng là tuyệt sắc không ?”
Tôi cười khổ “ Bản thân ta còn không nhìn được mình lớn lên ra sao, ta làm sao biết ?”
“Nếu ngươi hành tẩu giang hồ với dáng vẻ này đúng là sẽ được nhiều người yêu thích đấy” Y lại cười “Linh Chức Vân cũng phải xếp sau ngươi”
“ Linh Chức Vân là ai ?” Tôi hỏi y.