Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thứ 6, ngày 02 tháng 07 năm 2021.
Editor: Mặc Niệm - @Diemquanca.
Chương 23. GIẢI CỨU
•
•
•
Ân Lãng kéo Ân Ly ra phía sau, năng lượng vây đầy quanh thân, hai mắt hắn như xem vật chết nhìn đám tang thi trước mắt giương nanh múa vuốt, muốn đem bọn chúng xé thành từng mảnh nhỏ.
Thiếu thiếu niên giơ đôi tay đến trước người vẽ nửa vòng tròn, sau đó vững vàng dang hai tay ra thành đường thẳng. Điện lưu trong hai tay tựa hồ sẽ nhảy lên, dệt thành tấm lưới điện dày đặc trước người.
Chớp nhoáng trong một giây, cũng có thể là một phút. Ân Ly còn chưa thấy rõ liền thấy hàng rào điện đẩy mạnh về phía trước, toàn bộ tang thi hoàn toàn biến thành lưới. Những cái xác cháy xém rơi đầy trên mặt đất làm Ân Ly không thích ứng được nhíu nhíu mày.
Chờ Ngô Nhiên chạy đến, cô ta là trực tiếp liền nôn ra. Thật sự quá ghê tởm!
Trên mặt đất có rất nhiều thi thể bị tang thi cắn xé, phần đầu đều bị cắn nát, phỏng chừng là bị nhốt ở phòng thí nghiệm, không tìm thấy nhân loại, kết quả giết hại lẫn nhau.
Hiện tại Ân Lãng lại tới đây, trên mặt đất thật sự không thể càng thanh lý sạch sẽ hơn nữa.
Ngô Nhiên nôn xong rồi, che miệng, đôi mắt cũng không biết nên nhìn nơi nào, loại hương vị tanh tưởi này quả thực không thể khử hết được.
"Thương ca cùng Kiều ca muốn ở đó tìm đồ, nếu các người không có việc gì, tôi liền đi trước đây. Này, đúng rồi, người đàn ông bên trong kia tỉnh rồi, nhưng có vẻ như anh ta sẽ không mở cửa? Này đó, các người tự xem đi. Tôi đi đây." Ngô Nhiên tự mình đều cảm thấy nói năng lộn xộn, cô ta không nên chạy tới tự ngược! Nhìn đi, buổi tối khẳng định sẽ gặp ác mộng.
Ân Ly chớp chớp mắt nhìn sườn mặt thiếu niên ngây ngô trước mắt, vẫn cảm thấy đứa bé nhà mình đẹp trai nhất. Chỉ là, này sắc mặt có chút tái nhợt.
"Tiểu Lãng, em không sao chứ? Muốn nghỉ ngơi một chút không?" Ân Ly có chút lo lắng hỏi.
Ân Lãng nhướng mày, "Khó được chị còn nhớ tới em. Chị không phải lo lắng cho người đàn ông trong kia sao? Đi đi, hắn an toàn rồi." Cho dù lực lượng trong thân thể hoàn toàn trống không, hắn cũng không muốn để cho Ân Ly biết. Cô ấy, sẽ lo lắng sao?
Ân Ly nghe xong lời này, hai mắt trợn tròn, đôi mắt đẹp nén giận. "Chị muốn cứu hắn là đạo nghĩa, nhưng em là người thân của chị nha. Đương nhiên em quan trọng hơn." Đặc biệt hiện tại tang thi đều đã chết, cô còn gấp cái gì? Chỉ cần không phải ngu ngốc, tự mình đi ra khẳng định không thành vấn đề.
Ân Lãng nghe xong lời này quay đầu tới nhìn cô: "Chị ơi, em thật sự quan trọng hơn sao? So tất cả mọi người đều quan trọng sao? Nhỡ chị về sau gặp được người đàn ông nào đó, liền quên luôn em." Ánh mắt cô đơn, như là chú chó nhỏ ủ rũ cụp đuôi, tìm kiếm một chút an ủi.
Ân Ly không tự chủ được nghĩ đến Lăng Dục Thần, hắn rất quan trọng. Nhưng cô cái gì đều không thể giúp hắn, với hắn mà nói, cô chỉ là một người bình thường nhất trong hàng ngàn vạn người thôi. Mà Tiểu Lãng, lại là người thân duy nhất của cô từ đây về sau ở nơi này.
"Em quan trọng nhất, vui vẻ lên được chưa?" Ân Ly cho rằng hắn đang làm nũng, cho nên một câu đáp ứng.
Ân Lãng đột nhiên cau mày, che lại ngực dựa vào trên người Ân Ly, "Chị ơi, sức lức của em giống như tiêu hao hết rồi. Đầu choáng váng quá. Đỡ em một chút......" Sắc mặt tái nhợt, cái trán nhỏ đầy mồ hôi, nhìn quả thực giống sắp ngã bệnh.
"Ai nha, em thật là...... Em trước ngồi chờ chút, chị đi gọi người." Ân Ly cảm thấy bản thân mình thân thể nhỏ nhắn muốn đem Ân Lãng cõng đi, thật đúng là cái vấn đề lớn. Bằng không gọi người bên trong ra tới cùng nhau hỗ trợ? Rốt cuộc Thương Ly bọn họ cũng đang bận chính sự.
Hoàn toàn không có chú ý tới Ân Lãng yêu cầu dìu hắn, để hắn dựa vào ven tường, chính mình liền cộp cộp cộp chạy mau hai bước đi đến trước cửa một cái một cái mở ra.
Chờ lúc Ân Ly chạy tới trước cửa phía bên phải, mở khóa, cửa liền tự mở ra. Nghênh diện một đôi mắt có màu cà phê nhạt, cô không nói hắn cũng không nói.
"Khụ khụ, cái kia, anh đã an toàn. Muốn ra ngoài không?" Ân Ly cảm thấy mình đang nói lời vô nghĩa, ai không có việc gì sẽ tự đem bản thân mình nhốt ở trong phòng không ra?
"Ra, ngoài?" Nam nhân giống trẻ em bi bô tập nói, một chữ một chữ nói, còn hoang mang nhìn Ân Ly.
"Đúng vậy, anh, sẽ không phải bị mất trí nhớ đi?! Anh còn nhớ rõ anh tên là gì không?" Ân Ly xem tình tiết cẩu huyết này bị sét đánh không nhẹ. Nhìn nam nhân trưởng thành trước mắt ít nhất 27-28 tuổi, bốn chữ quân tử như ngọc này thật ra có thể dùng để hình dung hắn. Lớn lên đoan chính. Cho dù chỉ nói một câu nghi vấn, thanh âm như tiếng suối sạch sẽ trầm ổn, quả thực có thể làm MC.
"Mất trí nhớ? Tên? Tôi, là Lục Hoài An." Nam nhân tự xưng Lục Hoài An nhớ mang máng đã từng có người gọi chính mình như vậy, đó là ai chứ?
"Chị ơi, chị thật chậm chạp quá......" Tiếng nói trong vẻo của Ân Lãng đột nhiên xuất hiện, bởi vì lực lượng tiêu hao vấn làm cả người hắn nhìn có chút lười biếng, còn nhỏ tuổi đã vừa lộ ra vẻ tuyệt đại phong hoa.
"A a, đúng đúng đúng. Chị đưa em đi nghỉ ngơi trước, cái kia, anh muốn đi cùng chúng tôi không? Đội ngũ của chúng tôi còn đang ở bên ngoài chờ." Ân Ly quay đầu nhìn Lục Hoài An hỏi, tổng cảm thấy người này có chút ngây ngốc.
Chẳng lẽ là bị nhân viên nghiên cứu của nơi này tiêm vào thứ gì đó, biến ngốc?! Kia thật quá đáng thương, hiện tại làm thực nghiệm trên cơ thể người đều là những kẻ điên. Chịu không nổi thì sẽ chết, nhưng tồn tại, so chết còn gian nan hơn.
Ân Ly trong lòng ngũ vị tạp trần, thấy hắn gật đầu liền đỡ Ân Lãng đi ra ngoài. Ân Lãng hai mắt âm u nhìn nam nhân này, lúc xoay đầu không có chú ý tới trong đôi mắt của nam nhân này chợt lóe ánh sáng màu đỏ nhạt rồi biến mất.
Ân Ly mang theo Ân Lãng cùng một nam nhân xa lạ trở về, làm Kiều Chấn Vũ mới vừa tìm được đồ xong hoảng sợ. Hắn vẫn luôn cho rằng nơi này không còn người sống, không nghĩ tới vẫn còn một người. Nhưng cẩn thận nhìn, không giống quản lí nơi này, mà chính là -- thực nghiệm thể.
Ân Ly đặc biệt nỗ lực nói cho bọn hắn tên của Lục Hoài An, còn có đầu hắn có chút vấn đề, trở nên ngốc nghếch, hy vọng cùng nhau xuất phát đi Thự Quang.
Ngô Nhiên là người thứ nhất phản đối, "Không nói có xe ngồi hay không, người này ngây ngốc, đến lúc đó ai có thể chiếu cố hắn đây? Cô đừng tìm thêm phiền toái cho mọi người." Phiền nhất là loại hành đồn này của Ân Ly thật giống bạch liên hoa, giả tạo không được.
Ân Ly nếu có biện pháp, cũng sẽ không dẫn theo hắn, cô cũng biết, cô hẳn nên làm như không thấy, để mặc hắn tự sinh tự diệt. Nhưng tưởng tượng đến nếu Lăng Dục Thần cũng giống như vậy, bị người ta ghét bỏ bị người ta vứt bỏ, kết cục còn không phải là sẽ chết sao?
Cô không có cách nào ở tình huống biết rõ sẽ khiến người chết, còn để hắn ở lại. Có lẽ là di tình, có lẽ là quá đồng tình. Đem hắn đưa đến nơi an toàn, cô mới có thể yên tâm.
"Như thế nào? Cô là người bình thường còn có thể cùng chúng tôi đi, mang theo hắn, thì có quan hệ gì với cô? Chúng tôi sẽ phụ trách đồ ăn cho hắn." Ân Lãng nghe Ngô Nhiên chỉ trích Ân Ly, trong lòng rất khó chịu.
Tuy rằng hắn cũng hận không thể lộng chết tên ngốc này, nhưng Ân Ly khẳng định không thể chịu thiệt hại! Muốn làm cho tên ngốc này tự mình mất tích, quả thực rất đơn giản.
Ân Lãng mở miệng, việc này tám chín phần mười liền định. Lục Hoài An vẫn là một bộ dáng ngây thơ mờ mịt, nhưng hắn biết Ân Ly là người duy nhất tốt với hắn. Cho nên cô đi nơi nào, hắn đều đi theo. Khiến Ân Lãng quả thực muốn đem hắn đá đi.
Chuyện kế tiếp liền đơn giản, Ân Lãng cơ bản đã diệt hết tang thi, tìm đồ bỏ vào không gian của Ân Ly cũng không đến một giờ. Vài người liền quay lại đường cũ, mang theo Lục Hoài An đi ra ngoài.
Lại không biết, bên ngoài cũng có người đang chờ bọn họ đâu......
HẾT CHƯƠNG 23.