Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thứ 7, ngày 10 tháng 07 năm 2021.
Editor: Cảnh.
Đăng tại: Only Wattpad - Diemquanca.
CHƯƠNG 25. Bị tách ra
•
•
•
“Chị! Chị mau chạy trước đi, một lát nữa em sẽ đi tìm chị!” Ân Lãng vạn phần không muốn bị tách ra với Ân Ly, ở cái thành phố xa lạ này, tựa hồ nơi nơi đều ẩn chứa nguy hiểm.
Quay đầu nhìn về phía Kiều Chấn Vũ cùng Hoàng Tử Cường, đặc biệt là bọn họ, ai sẽ biết tang thi triều là có chuyện gì xảy ra? Không có hắn che chở, chỉ sợ chị gái không có năng lực tự bảo vệ mình.
Nhưng không có biện pháp, từng đợt từng đợt tang thi cuồn cuộn không ngừng hung tàn nhào đến đây. Một bộ dáng không đạt được mục đích thề không từ bỏ, ánh mắt Ân Lãng biến lãnh, ở giữa hai bên mày mơ hồ có thể thấy được một tia khát máu.
Ân Ly sao có thể bỏ đi, tuy rằng cô không giúp được gì, nhưng cũng không thể bỏ Ân Lãng một mình chạy trốn. Lục Hoài An bên người ngây thơ mờ mịt, tuy rằng thật có lỗi, nhưng cô vẫn buông lỏng tay ra.
“Lê Mạn, các cô dẫn theo anh ta mau chạy nhanh đi! Tôi muốn ở lại!” Ân Ly kiên định nói, đẩy Lục Hoài An đến bên người bọn họ, thấy Ngô Nhiên lại chạy trở về.
“Các người bị ngốc sao?! Còn không đi! Các người không đi, tôi đi trước đây?” Ngô Nhiên dừng lại vài giây, thấy các cô còn đang do dự, quay đầu nhìn lại, tang thi chỉ có nhiều hơn chứ không ít đi. Ít nhất cũng phải có mấy trăm, quá nhiều!
Ngô Nhiên phỉ nhổ, liền tự mình chạy đi trước. Dù sao chạy cũng là bọn Kiều Chấn Vũ bảo, cô cũng kêu bọn họ cùng nhau chạy, không chạy cũng không phải lỗi của cô ta!
Lê Mạn vốn định khuyên nhủ thêm, nhưng nhìn con gái ở cạnh, lại nhìn nhìn tang thi bên kia. Cô cũng không cảm thấy chỉ vài người bọn họ có thể tiêu diệt hết đàn tang thi này, cô, không thể chỉ nghĩ đến ân tình mà tổn hại đến tính mạng của con gái.
“Tôi sẽ giúp cô coi chừng anh ta, cô phải cẩn thận.” Lê Mạn gian nan nói ra một câu này, dưới ánh mắt thúc giục của con gái mang theo Lục Hoài An lảo đảo chạy.
Ân Ly sẽ không ngốc mà xông lên, bởi vì giá trị vũ lực của cô rất thấp đó. Cô chạy về phía sau đến ẩn nấp sau một bức tường, hé đôi mắt ra cẩn thận quan sát. Tính toán chỉ cần có một điểm không thích hợp, lập tức xông lên kéo theo Ân Lãng chạy trốn!
Tuy rằng không gian của cô chỉ có mình cô có thể đi vào, nhưng không quan hệ, cô khẳng định sẽ nghĩ ra cách đem cả hắn đi vào! Đây là người nhà của cô, cô sẽ không bỏ rơi hắn!
Ân Lãng sao có thể nghĩ đến Ân Ly chỉ bằng mặt không bằng lòng, ý của hắn là, trước tiên tạm thời chặn lại một đợt này, sau đó sẽ đi tìm Ân Ly. Đến nỗi đám Thương Ly bọn họ sẽ ra sao không nằm trong phạm vi suy xét của hắn.
Hơn nữa tang thi kéo đến cũng quá mức trùng hợp, nếu nói không có quan hệ gì với bọn họ, hắn tuyệt không tin. Từ bọn họ luôn miệng nhắc tới thành phố T, hắn đã cảm thấy có chút kỳ quái. Nhưng cũng cảm thấy giá trị nơi này lớn hơn tính nguy hiểm của nó, nhưng mà hắn hối hận.
Nếu hắn thật sự cảm thấy nơi này có cái gì đó khác thường, hắn nên một mình đi vào, quá mức tin tưởng vào bản thân, không phải là chuyện tốt.
Hàng rào điện của Ân Lãng đã cản lại một nửa tang thi, một nửa kia giống như thủy triều hung hăng hướng đến bên Thương Ly. Kiều Chấn Vũ lo lắng, đuổi Ngô Nhiên đi muốn chạy theo, nhưng Hoàng Tử Cường cùng Thương Ly một trước một sau đem hắn kẹp ở giữa, trừ phi hắn có thể bay, bằng không chỉ có thể thành thật ngốc mà chờ đợi.
Hoàng Tử Cường không cần nhìn cũng biết Kiều Chấn Vũ nghĩ gì, hắn cũng không nói, hiện tại chạy về hướng kia chính là một cái ngõ cụt. Tang thi không có chỉ số thông minh, chỉ theo dựa bản năng mà đến, bọn chúng sao có thể chặn lối đi? Hắn hiện tại chạy ra, chính là tự chui đầu vào lưới.
“Bọn chúng dường như muốn đi qua? Có vẻ không có hứng thú đối với chúng ta.” Kiều Chấn Vũ hơi kỳ quái nói.
Đám tang thi này luôn nỗ lực đi về phía trước, tựa hồ là muốn chạy đến đằng sau, đối với loại ’ đồ ăn ’ bọn họ ngược lại khinh thường nhìn đến, không có chút lực dụ hoặc nào.
Thương Ly tay múa trường đao chợt ngừng một lát trong chớp mắt, dùng sức vung lên rồi trảm xuống, kéo Kiều Chấn Vũ nhanh chóng thối lui về phía sau. Tang thi quả thực đều đi qua hết bên kia, chỉ còn một vài tang thi còn dây dưa với bọn họ ở bên này. Ân Lãng cũng nhảy lên trên một bên nóc nhà nhìn bọn chúng giống như một cái vòi rồng đen nghìn nghịt vọt qua.
Thẳng cho đến khi ở trong đàn tang thi thấy Ân Ly bị một bàn tay lôi đi, mặt mới biến sắc, “Ân Ly! Cẩn thận!” Vừa hét lên vừa nhảy xuống, dẫm lên bả vai tang thi nhanh chóng chạy tới, bóng hình lóe lên, trong ngày mắt đã tới chỗ góc tường kia. Nhưng mà người lại không thấy đâu.
Nắm chặt tay thành nắm đấm, nhìn đàn tang thi trước mặt, lệ khí trong cơ thể lệ nhịn không được muốn phát tiết ra ngoài! Phẫn hận nhìn đám tang thi này, đúng rồi, mau chóng tìm Ân Ly mới là việc quan trọng! Quay đầu lập tức chạy ngược lại.
Ân Ly vốn dĩ đã trốn rất kĩ, xem đám người Ân Lãng thuận buồm xuôi gió sát tang thi đều đã lui đến phía sau, hẳn là không quá nguy hiểm. Nhưng đằng sau đột nhiên có một bàn tay vươn ra che kín miệng cô lại kéo ra sau mang đi.
Không hiểu được bị người bắt cóc, Ân Ly chắc chắn không ngồi im đâu! Ô ô ô kêu lên liên tục, không ngừng đánh vào cánh tay người phía sau.
Đương nhiên, cô còn có hậu chiêu, đó chính là —— tiến vào không gian!
Gần nhất, nếu không gặp phải chuyện gì quá nguy hiểm cô sẽ không đi vào, chính là sợ bị người khác phát hiện ra. Hơn nữa, thật sự chỉ có một mình cô có thể đi vào, nói với không nói kỳ thật không khác gì nhau.
Cô vẫn bị người đàn ông sau lưng kéo tới rừng cây cách đó không xa, Ân Ly mới thoát khỏi bàn tay che miệng đó. “Anh rốt cuộc là……!” Ân Ly không kiên nhẫn quay đầu lại nhìn kẻ bắt cóc này! Lại bị người trước mắt này khiến cho hoảng sợ.
“Lục Hoài An?! Tại sao lại là anh.” Ân Ly không dám tin tưởng nhìn hắn, khuôn mặt giống nhau như đúc quần áo cũng giống luôn, ở thời mạt thế này, sẽ không có Lục Hoài An thứ hai chứ?!
Ai ngờ Lục Hoài An chỉ nhìn cô cười ngây ngốc, ặc, cũng không phải là ngây ngốc đâu. Mà là cái kiểu tươi cười vô cùng dịu dàng, vô cùng chân thật. Nói thực ra, làm cô nhìn cảm thấy rất kỳ quái.
“Rốt cuộc làm sao vậy? Tại sao lại đưa tôi tới nơi này?” Ân Ly nôn nóng hỏi, xoay người muốn quay trở về.
Lục Hoài An động tác rất nhanh, dùng ngôn ngữ không quá thuần thục nói từng câu từng chữ: “Không cần đi, nguy hiểm.” Giống như trẻ con bi bô tập nói, cố gắng giải thích điều gì.
“Lục Hoài An! Ân Lãng còn ở đó! Tôi phải đi về tìm thằng bé, anh ở yên đây chờ, chúng ta một lát sẽ đến đây, được không?” Ân Ly trong lòng sốt ruột, cố gắng nhẫn nại giải thích.
Ân Ly duỗi dài cổ muốn quan sát nhiều hơn, nhưng ngoại trừ phòng ở, thật đúng là không có gì có thể xem cả. Ân Ly nói xong liền muốn chạy đến phía trước, nhưng đột nhiên ở cổ cảm thấy đau xót, liền hôn bất tỉnh.
Hồng quang trong mắt Lục Hoài An dần nhạt đi, con ngươi trong suốt hoang mang chớp mắt một cái, nhìn Ân Ly nằm trên mặt đất, chặn ngang bế cô lên liền hướng nơi khác bước đi.
Vài phút sau, theo đường phố ở đầu hẻm Ân Lãng chạy đến, thấy trên mặt đất dây buộc tóc quen thuộc, cong lưng nhặt lên. Đứng lặng ở trong gió thật lâu……
Chờ Ân Ly lần nữa mở hai mắt ra liền thấy một đôi con ngươi quen thuộc và chủ nhân của nó đang nhìn cô.
“Cô tỉnh rồi? Ăn một chút đi. Cô đã ngủ suốt một ngày.” Đỗ Tiểu Nhụy lạnh mặt, dùng cằm hất hất hướng ra bên ngoài chỉ bầu trời mây đen giăng đầy. Chung quanh hình như là nơi nào đó trong rừng rậm, sâu thẳm yên lặng, trừ bỏ hai người còn có Lục Hoài An đang nhắm mắt nghỉ ngơi.
Cô cũng không biết, Ân Lãng vì tìm cô, suýt nữa đã chọc thủng cả bầu trời thành một cái hố đen!
-Hết chương 25-
•
•
•
-Cảnh-