Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Mẹ! Mẹ đã xong chưa? Chúng ta phải nhanh chóng đến sân bay thôi, bằng không sẽ lỡ chuyến bay mất!”
Triệu Trác Nghiên tay xách hành lý, bất đắc dĩ thúc giúc Triệu Vãn Thu.
“Nhanh thôi, mẹ sắp xong rồi! Mẹ kiểm tra nốt chỗ đồ cần trưng bày ở siêu thị vào ngày mai nữa là xong.”
Triệu Thu Vãn vừa kiểm kê danh sách trên tay vừa trả lời cô con gái.
“Mẹ tận tâm quá rồi đấy! Chỉ là công việc của một nhân viên kho thôi mà, tiền lương cũng chẳng cao, mẹ việc gì phải vất vả như vậy?
Hơn nữa mai mẹ cũng xin nghỉ phép rồi, tối nay cần gì phải tăng ca sắp xếp lại kho chứ? Không có mẹ thì mai khắc có người khác đến chỉnh lý lại thôi.”
“Chuyện này không can hệ gì đến tiền lương cả vì nó vốn là trách nhiệm của mẹ, dĩ nhiên phải dốc sức làm cho xong rồi.
Thời gian xin nghỉ phép của mẹ bắt đầu từ ngày mai, hôm nay vẫn đi làm bình thường và đương nhiên phải thực hiện chức trách trên cương vị đến cùng. Đây là vấn đề thái độ!
Bất kể sau này con đi làm công hay tự mình gây dựng sự nghiệp cũng phải dốc 100% sức lực mới có thể không thua kém chính mình và đồng nghiệp.
Thế hệ các con chưa trải qua khó khăn, cũng không bị xã hội ác ý vùi dập nên lúc nào cũng cho mình là trung tâm. Mẹ đang lo năm trăm nghìn tệ cho con khởi nghiệp có thành đổ sông đổ bể không đây…”
Triệu Trác Nghiên thầm nghĩ mẹ lại bắt đầu thuyết giảng rồi đấy nên lập tức chơi chiêu đánh trống lảng: “Mẹ, siêu thị của mẹ định khôi phục nếp sống xưa à?”
Triệu Trác Nghiên thấy mẹ mình lôi từ trong thùng ra mấy món đồ đặc trưng của thời kỳ cũ thì ngạc nhiên hỏi.
Sự chú ý của Triệu Thu Vãn bị chuyển hướng:
“Không hẳn, siêu thị phối hợp với tổ dân phố tổ chức hoạt động ‘Nắng Hồng Trao Yêu Thương’, trưng bày một số đồ vật đặc trưng từ những năm 50 – 80.
Giúp những người trung niên và cao tuổi trong khu phố tưởng nhớ lại năm tháng cũ đã qua. Dĩ nhiên, siêu thị muốn hút thêm khách và tiến hành chương trình giảm giá lớn…”
“Chậc, lãnh đạo của mẹ cũng nhiều chiêu trò thật đấy! Một tay mơ như con chỉ có nước bị mấy cáo già đa mưu túc trí như bọn mẹ hành lên hành xuống thôi.
May mà con còn có một người mẹ hiểu lẽ đời lại yêu thương con sâu sắc, bằng lòng trợ giúp năm trăm nghìn tệ cho con gây dựng cơ đồ, biến con thành một bà chủ nhỏ, hì hì…”
Triệu Trác Nghiên nhoài người về phía Triệu Thu Vãn, hí hửng cười nói.
“Mẹ đã nói rồi, bắt đầu kinh doanh phải giữ thái động đàng hoàng, chăm chỉ. Năm trăm nghìn nhân dân tệ và thời hạn một năm, nếu con thất bại phải thành thật đi tìm việc làm, tiếp nhận lễ rửa tội ở nơi làm việc cho mẹ!”