Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
- Mộ Diễm, Mộ Thanh Khê là ta giết. Chính mắt ngươi thấy rõ việc gì phải đổ tội cho mẫu thân ngươi.
Thượng Thiên Thiếu Khanh cảm thấy không thể im lặng được nữa liền lên tiếng, vậy mà kích động Mộ Diễm càng dữ dội.
\- Đúng, ngươi giết. Nhưng Tô Thủy Nguyệt lại không trách ngươi, còn cùng ngươi ân ái như vậy thì có khác gì hắn giết hay không?
\- Tô Thủy Nguyệt là mẫu thân ngươi, ngươi xỉ mặt gọi thẳng tên làm ta thật chướng mắt.
Bách Phệ Thôn một chưởng đánh tới đem Mộ Diễm đánh bật lại giường ngã ngửa ra, một chưởng này không mạnh nhưng cũng xem như giáo huấn được. Mộ Diễm không còn kích động như vừa rồi, y ngồi luôn trên giường.
\- Tô Thủy Nguyệt, ta không biết ngươi vì cái gì mà hận phụ thân ta, nhưng người yêu ngươi ngươi lẽ nào lại không biết. Bốn trăm năm trước một đường đánh tới đem ngươi và ta cướp về, ngươi luôn ngủ say chỉ có phụ thân là yêu thương ta, lo cho ta. Ngươi dựa vào cái gì vừa tỉnh dậy đã giết chết y, ngươi dựa vào cái gì?
Mộ Diễm vừa nói vừa khóc.
\- Chẳng lẽ ta đến tìm y cũng là sai sao, y đâu còn là phụ thân của ta. Y là Thích Tự Minh, là một người hoàn toàn khác ta tại sao lại không yêu được? Ngươi thì hay rồi, Thích Tự Minh không yêu ngươi, ngươi chẳng lẽ lại ép buộc y. Tô Thủy Nguyệt, ta hận ngươi.
\- Tại sao ngươi lại có được tình yêu của phụ thân.
\- Tại sao ngươi lại tỉnh dậy.
\- Tại sao ngươi không đi chết đi!
Tô Thủy Nguyệt cảm thấy chính mình không thể tiếp tục đề tài này được nữa, cho dù hắn nói gì thì Mộ Diễm cũng sẽ không hiểu, y cứ như vậy không ngừng chửi rủa không ngừng trách móc. Hắn liền quay đi.
\- Canh chừng cẩn thận không cho nó ra ngoài.
Nếu không thể làm cho Mộ Diễm suy nghĩ lại vậy chỉ có cách để thời gian mài mòn mà thôi, năm năm, mười năm, hai mươi năm đối với người tu tiên mà nói thì không nhiều, chờ đến khi Thích Tự Minh không còn thích Mộ Diễm nữa, chờ đến khi Mộ Diễm không còn nhớ đến Thích Tự Minh là được rồi.
Hắn thật sự không hiểu, từ khi hắn đi đến thế giới này đều nhận được yêu thương sủng nịch chỉ có duy nhất Mộ Thanh Khê không yêu hắn, đối xử tệ bạc với hắn. Hắn lại càng không hiểu, những đứa con hắn sinh ra đều ngoan ngoãn nghe lời chỉ duy nhất Mộ Diễm này là cốt nhục của Mộ Thanh Khê thì lại luôn chống đối hắn. Hắn không thích hợp với hai người này.
Nhốt Mộ Diễm chưa đến một tháng thì Cao Hàn lại nói y có chuyện, Tô Thủy Nguyệt lập tức tới. Mộ Diễm nằm trên giường mặt mày xanh mét, nhìn thấy Tô Thủy Nguyệt đi vào liền cười lớn.
\- Tô Thủy Nguyệt, ngươi thua rồi, ha ha ha.
Tô Thủy Nguyệt nhìn đứa nhỏ này một lượt, có gầy hơn một tháng trước không ít.
\- Cao Hàn, nó là làm sao?
\- Mang thai, bốn tháng.
Chỉ ngắn gọn vậy thôi đã làm Tô Thủy Nguyệt giống như bị sét đánh ngang qua, mang thai, sao có thể!
\- Sao có thể...
Thích Tự Minh chỉ mới mười hai tuổi.
Nhưng hắn nghĩ lại, ở cái thế giới tu tiên này có cái gì là không thể xảy ra, hắn đã gặp qua vô số chuyện không thể nhưng lại xảy ra ở ngay trước mặt hắn.
Hắn thật sự bất lực, Mộ Diễm luôn chống đối hắn, hết thảy mọi thứ đều chống đối hắn. Hắn phải làm sao mới tốt đây. Tô Thủy Nguyệt ngồi bệt xuống đất.
\- Thủy Nguyệt, đau lòng không?
Tô Thủy Nguyệt vô thức gật đầu.
\- Bất lực không?
Tô Thủy Nguyệt lại gật đầu, âm thanh đó vẫn luôn ở bên tai hắn.
\- Đây là kết quả mà ngươi đáng phải nhận.
Hắn đáng phải nhận sao, tại sao chứ, hắn không làm gì sai. Người mà hắn yêu cùng với con của hắn, có hài tử. Hiện tại tuy không còn nhiều tình cảm như trước nhưng theo một khía cạnh khác có thể nói con trai của hắn cùng phụ thân loạn luân... Còn có cả hài tử, sẽ tốt sao?
\- Ngươi đột nhiên xuất hiện lấy đi hết thảy mọi thứ thuộc về ta. Nếu đã không còn là của ta, vậy ta chỉ có thể phá hủy mà thôi.
Âm thanh thật nhỏ giống như thổi bên tai Tô Thủy Nguyệt.
\- Bởi vì ta mới là nhân vật chính.
Tô Thủy Nguyệt hai tay thoáng run rẩy. Bởi vì ta mới là nhân vật chính, nhân vật chính... Nhân vật chính...
Đúng vậy, thế giới này chỉ là một quyển sách, và quyển sách này có một nhân vật chính, nghịch thiên đi lên không ai cản được.
Trên đời này có rất nhiều thứ bất ngờ, bất ngờ đến không một tiếng báo trước. Và việc mà người ta không ngờ nhất lại xảy ra. Có một người mà ngay từ lúc bắt đầu chưa từng nghĩ sẽ làm ra loại chuyện gì thì lại thật sự lại động tay động chân.
\- Bách Phệ Thôn, ngươi nói gì?
Ngươi nói ra câu vừa rồi là Bách Phệ Thôn, một người luôn đứng ở sau lưng hắn, là người mà hắn tin tưởng nhất.
\- Không cần phải lo, ta không hề có ác ý.
\- Ngươi tại sao... lại biết?
Tại sao Bách Phệ Thôn lại biết y là nhân vật chính trong câu chuyện này, nếu y đã biết vậy thì y muốn làm gì đây? Giết hắn, đoạt lại tất cả những gì hắn đã lấy đi của y, hay là từng bước, từng bước giẫm hắn dưới chân đến nỗi thống khổ không gì bằng.
\- Từ bốn trăm năm trước ta đã biết.
\- Ngươi diễn thật tốt.