Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Xuyên Vào Hố Văn Trò Chơi Vô Hạn
  3. Chương 11: Tám Căn Phòng 2
Trước /41 Sau

Xuyên Vào Hố Văn Trò Chơi Vô Hạn

Chương 11: Tám Căn Phòng 2

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Edit: B a C h ấ m

~~~~~~~~~~~~~~~~

【 Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad và WordPess của Ba Chấm】

Đây là một cái không gian hình chữ "Hồi" (回)

Mỗi phía hội trường có hai căn phòng, từ bề ngoài nhìn lại mỗi gian phòng đều giống nhau như đúc, nói vậy bên trong bài trí cũng sẽ không khác nhau lắm.

Hứa Thuật ánh mắt đảo qua căn phòng đầu tiên, cuối cùng đảo về bên trên cơm hộp.

Phía trước cậu còn có năm người, mỗi người đều có khả năng đã cầm thêm một hộp cơm.

Nơi này không có nơi để ném rác, cơm hộp chỉ có thể giấu bên trong phòng của người nào đó.

Còn nữa, chắc đồ dùng cũng đã bị người cầm đi? Ví dụ như, thứ so với cơm còn quan trọng hơn đó là -- nước.

Không có con người nào là không cần nước cả.

Một người nếu liên tục ba đến bảy ngày mà không uống một miếng nước nào, thì ngay lập tức sẽ mất nước mà chết.

Mà ở lúc trước Hứa Thuật đã kiểm tra qua các góc trong phòng, trong phòng vệ sinh nhỏ xíu kia, chỉ có một cái thùng có nắp.

Không chỉ không có bồn rửa tay, cũng không có bồn cầu có thể xả nước hoặc là cầu dùng để ngồi xổm.

Lúc ấy trong lòng cậu liền có hơi dự cảm không tốt, không nghĩ tới......!

Không có nước uống mà nói, coi như quỷ không tự mình giết bọn hắn, thì qua không bao lâu người chơi cũng sẽ chết hết.

Hứa Thuật nhớ tới giọng nói của hệ thống khi mới vừa tiến vào vang lên, nó cuối cùng nói "Nhiệm vụ lần này không có thời gian hạn chế", nhưng trên thực tế......!Chuyện này còn không phải là hạn chế sao?

Từ số 1 đến số 5, người lấy đi đồ vật kia rốt cuộc là ai?

Cậu thậm chí còn không có tâm tình ăn cơm, bắt đầu theo số thứ tự những căn phòng rồi bắt đầu đi qua gõ cửa, ý đồ cùng người bên trong câu thông, nhưng việc này lại chỉ là phí công.

Vì thế cậu lại ở trên mặt đất của hội trường gõ gõ đánh đánh, muốn tìm được một căn phòng bí mật, nhưng tìm xong hết rồi nhưng đều không có phát hiện.

Cái hội trường này, cũng chỉ là một không gian đơn thuần trống trải mà thôi.

Bên trong nó chỉ có một cái bàn tròn cùng với hai hộp cơm bên trên, căn bản không có nơi cất giấu manh mối gì cả!

Trong phòng cũng không có nơi khả nghi.

Trò chơi này......!Chẳng lẽ là giống như chơi trò ma sói à, muốn mọi người dựa vào biểu hiện cùng giọng nói của những người chơi khác để suy đoán ra ai là quỷ?

Nếu như vậy, cấm kỵ là gì? Hay là, ở chỗ này không có cấm kỵ, chỉ cần quỷ hồn lấy đi đồ dùng ở bên ngoài, làm mọi người từ từ chết đi ở chỗ này là được?

Hứa Thuật cau mày, trong đầu có hơi rối rắm.

Hiện tại đúng là một chút manh mối đều không có, khả năng chờ đến buổi tối mọi người tập hợp lại sẽ tốt hơn chút nhỉ?

Cậu thở dài, đem một hộp cơm cầm đi, trước tiên trở về phòng.

Rốt cuộc bây giờ không chỉ không có nước uống, ngay cả cơm cũng chỉ có một ngày một hộp, nghĩ lại cảm thấy giảm bớt việc vận động để bảo trì thể lực tương đối tốt.

Hộp cơm này Hứa Thuật chỉ ăn một nửa, phần dư lại -- để phòng ngừa, ai cũng không biết ngày mai sẽ thiếu mấy hộp.

Một tiếng rưỡi thuộc về cậu sau khi kết thúc, cánh cửa sắt do cậu cố ý mở lớn ra nhanh chóng khép lại.

Lúc sau cậu liền trực tiếp đi ngủ, đặt chuông báo thức trên điện thoại của bản thân, để tránh bỏ qua thời gian tập hợp mà bị mạt sát.

Cuối cùng, thời gian một chút nhích tới 8 giờ tối.

Hứa Thuật trước tiên đứng trước cửa phòng, nhìn cửa sắt nặng nề trước mắt chậm rãi mở ra một khe hở.

Ánh sáng từ khe cửa bên ngoài chiếu vào, dừng ở trên mắt cậu.

Cậu hơi hơi chớp mắt, đẩy cửa đi ra ngoài.

Cùng thời gian, căn phòng bên trái cạnh cậu cũng được mở ra.

Một thân hình cao gầy trên dưới nguyên cây đen đi ra khỏi cửa.

Hứa Thuật cùng anh nhìn nhau hai giây: "Mẹ kiếp."

Cmn, đúng là âm hồn không tan mà!

Coi như bởi vì cậu nhất thời nông nổi đem bản thân viết thành nhân vật chính, nhưng chẳng phải những bộ truyện khác hai nhân vật chính cũng có đôi khi hành động riêng biệt mà, vì cái gì cậu luôn phải xuất hiện cùng Quý Xuyên thế!

Còn Quý Xuyên thì bình tĩnh, tựa hồ hoàn toàn không cảm thấy ngoài ý muốn.Anh dời tầm mắt đi, mặt vô biểu tình hướng chính giữa bàn tròn đi lại.

Cùng lúc đó, mặt khác những người trong phòng cũng đều ra.

Trong đó có một người mập mạp ở cách vách với Quý Xuyên, theo vị trí số phòng Hứa Thuật suy đoán, người này chắc là số 8 -- cũng chính là người cuối cùng xui xẻo không được ăn cơm.

【 Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad và WordPess của Ba Chấm】

Ngũ quan của hắn đều chụm lại một chỗ, không biết là bởi vì quá béo hay là bởi vì tính tình.

Vừa đi lại bàn tròn, hắn vừa lớn tiếng chất vấn nói: "Ai mẹ nó, cầm thêm một hộp cơm với đồ dùng?! Hiện tại mau đem đồ giao ra ngay cho ông!!!"

"Lạch cạch" một tiếng vang lớn từ bốn phía cùng nhau truyền đến, tất cả cửa sắt cùng đóng lại.

Hứa Thuật nhanh mắt -- 15 giây.

Đây là thời gian từ lúc mở cửa đến lúc đóng lại.

Ai dám thừa dịp 15 giây này chạy tới trong phòng người khác kiểm tra?

"Lúc tôi ra ngoài thì đã không có nước rồi,, tới cơm cũng chỉ còn một ít."

Người nói chuyện chính là một đàn ông trung niên đầu trọc, xem khí chất cùng ăn mặc, giống như bộ dáng của bảo vệ công ty mà mọi người thường thấy.

Hắn ta nói: "Tôi là số 3.

Cho nên đồ dùng khẳng định là số 1 hoặc số 2 lấy đi."

"Khụ khụ......" Một người phụ nữ sắc mặt tái nhợt chưa nói được tiếng nào, đã ho khan vài tiếng, giơ lên tay suy yếu nói: "Tôi là số 2, lúc tôi ra tới nơi này chỉ có một chai nước, cơm thì thiếu hai hộp......!Tôi chỉ lấy đi nước mà thôi, Còn nữa, còn nữa......"

Cô ta lại ho khan vài tiếng, ho đến cả người đều không ngừng phát run, giống như phổi muốn văng ra ngoài.

"Khoan, từ từ đã!" Một người đàn ông miệng bị bầm tím, dáng người nhỏ gầy kinh hoảng mà đứng lên: "Tôi chính là số 1, nhưng lúc tôi ra tới nơi này căn bản không có nước, chỉ có tám hộp cơm mà thôi! Tôi chỉ cầm đi phần cơm của chính mình, mặt khác cái gì đều không có đụng qua!"

"Không, không phải như thế." Người phụ nữ số 2 bắt đầu thở hổn hển trong chốc lát, thật vất vả mới nén một hơi mà nói: "Tôi không biết trên giấy có trong phòng mọi người viết cái gì, nhưng trên giấy của tôi có nói, suy xét đến nguyên nhân thân thể của tôi, cho nên ở trong hội trường sẽ để thuốc, chính là, chính là bên ngoài này không có......"

Nghe được lời này, sắc mặt mọi người đồng thời biến đổi.

Ngoại trừ cơm cùng nước ở bên ngoài, thế nhưng còn tồn tại thuốc?

Hứa Thuật nhìn xem phản ứng của những người khác, liền biết trừ số 2 ra, quy tắc trên giấy của bọn họ đều không có nói đến chuyện này.

Nói như vậy, không ngoài trừ khả năng số 2 đang nói dối.

Cậu mở miệng hỏi: "Mọi người có đem tờ giấy kia mang ra không?"

"Tôi có."

"Tôi không đem."

Mọi người lục tục đáp lại, số 2 ho khan, gật gật đầu.

Cô ta một bên đem giấy lấy ra, một bên đứt quãng nói: "Tôi biết, đây là chứng cứ chứng minh tôi không có nói dối, cho nên lúc sáng sớm tôi liền đặt ở trong túi."

Giấy bị mở ra đặt ở trên bàn, ánh mắt mọi người đều tập trung ở mặt trên.

Hứa Thuật rất mau liền thấy được câu nói bổ sung kia ở dưới quy tắc, giống như lời của số 2.

Số 2 không có nói dối?

Tầm mắt các người chơi vừa chuyển, rơi xuống trên người số 1.

Mà lúc này đây, cơ hồ ánh mắt mọi người đều tràn ngập hoài nghi.

Số 1 luống cuống, gấp đến độ mặt đều đỏ lên hết: "Tôi nói đều là sự thật! Xin các người hãy tin tưởng tôi, lúc tôi ra tới nơi này cũng chỉ có tám hộp cơm thôi! Căn cứ quy tắc trò chơi, mọi người không phải quan hệ đối địch, hẳn là đoàn kết rồi cùng nhau tìm ra con quỷ kia, nếu thực sự có những thứ khác, tôi lấy đi chúng nó còn không phải là giúp quỷ hại đồng đội của mình sao? Tôi tuy rằng hơi ngu ngốc, nhưng tôi không có ngu đến nỗi như vậy!"

"Nếu như anh chính là quỷ thì sao?" Một người thanh niên nhàn nhạt nói.

Hứa Thuật hồi tưởng một chút, người này hẳn là ở cách vách phòng của cậu ra tới, cũng chính là người chơi số 5.

Ánh mắt của hắn mang cho người ta một loại cảm giác khôn khéo, nhưng lại làm người ta cảm thấy có hơi không thoải mái.

Sau khi hắn nói xong, số 1 lập tức phản bác nói: "Nào, nào có dễ dàng tìm ra quỷ như thê nào? Nếu mọi người thật sự hoài nghi tôi, có thể giống như quy tắc nói tố giác tôi!"

Tuy rằng số 1 trước sau là một bộ dáng yếu đuối vô dụng, nhưng lời nói của hắn vẫn có chút đạo lý.

Trò chơi vừa mới bắt đầu, quỷ sẽ dễ dàng nhanh chóng bại lộ như thế à?

Hứa Thuật ở một bên ngồi xuống ghế dựa gần bàn trò ngồi xuống, trầm mặc nghĩ: Chẳng lẽ quỷ là cố ý làm theo cách ngược lại?

Mọi người đều sẽ cảm thấy, quỷ không có khả năng nhanh chóng bại lộ thân phận như thế, cũng có thể nó đang cố tình làm như vậy, ngược lại làm các người chơi không dám khẳng định.

Bởi vì trên quy tắc có nói, nếu tố giác sai, người tố giác lập tức sẽ bị mạt sát.

Mọi người trầm mặc, tựa hồ đều ở trong lòng thầm nghĩ về vấn đề này.

Toàn bộ đại sảnh, chỉ còn lại tiếng số 2 ho khan không ngừng vang lên.

Sau một lát, một tiên cười nhạo truyền vào trong tai mọi người.

Hứa Thuật quay đầu nhìn lại, liền thấy bên cạnh Quý Xuyên có một người đàn ông trên mặt chính là nụ cười khinh miệt.

【 Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad và WordPess của Ba Chấm】

Người này thoạt nhìn cũng chỉ tầm hai mươi mấy tuổi, ăn mặc một thân sơ mi trắng, xuyên thấu qua vải áo mỏng mơ hồ có thể thấy được cơ bắp cuồn cuộn, hiển nhiên thân thể rất cường tráng.

Hắn lấy tay trái chống cằm, ngón trỏ tay phải gõ lên bàn hai lần, dưới ánh mắt nhìn chăm chú của mọi người chậm rãi mở miệng nói: "Tôi là số 4, đã trải qua năm lần trò chơi.

Còn mọi người -- theo như tôi quan sát, người nhiều nhất chắc là đã có hai lần kinh nghiệm trò chơi nhỉ?"

Thanh niên số 5 nói: "Đúng vậy, hơn nữa tính luôn nhiệm vụ huấn luyện người mới mà nói, tôi đây là lần thứ ba."

" Anh nói cái này để làm gì?" Số 3 là người đàn ông đầu trọc hỏi.

Số 4 liếc nhìn hắn một cái, biểu cảm không chút nào che dấu sự khinh miệt: "Tôi là cảm thấy, các người quá ngu."

"Mày nói cái gì?" Người đàn ông mập mạp cả một ngày chưa ăn gì có vẻ khá hung dữ, nói xong liền dơ nắm tay muốn đánh người.

Số 4 chả thèm liếc hắn một cái, chỉ chậm rãi nói: "Biết rõ lời nói của mọi người đều không thể tin, vì cái gì còn muốn lãng phí thời gian ngồi đây chất vấn? Hiện tại chuyện đầu tiên nên là, xem trong phòng của mọi người bày biện bố trí ra sau trước một chút, nhìn xem có chỗ nào bất đồng hay không."

Hắn tạm dừng một chút, bổ sung nói: "Đương nhiên, không phải dùng lời nói, mà là bằng tranh vẽ."

Hứa Thuật thầm nghĩ, tuy rằng người này thoạt nhìn có vẻ mặt ngạo mạn xem thường người khác, nhưng không thể không nói, hiện tại lời nói của hắn rất quan trọng.

Số 1 rốt cuộc có phải quỷ hay không, trước mắt còn thiếu chứng cứ, ít nhất hôm nay không có khả năng có người chơi tùy tiện hướng hệ thống tố giác hắn.

Cho nên rối rắm chỉ làm tổ lãng phí thời gian, chi bằng tận lực tìm kiếm manh mối hoặc là nhắc nhở khác.

Vì thế, từ số 4 đi đầu, đem mặt sau của tờ giấy quy tắc chia thành tám miếng nhỏ, rồi chia cho mọi người.

"Nơi này không có bút, mọi người liền nhẫn nại một chút, dùng máu của chính mình mà vẽ đi, chỉ cần vẽ đại khái là được, không cần miệng vết thương lớn làm gì."

Hắn nói xong, lập tức lấy ra một cây dao.

Là một một cây dao gọt hoa quả bình thường, Hứa Thuật nhớ rõ đây là đạo cụ chỉ cần 3 điểm tích lũy là có thể đổi.

Số 5 lại nói: "Mọi người chuẩn bị xong liền nhanh chóng từng người quay lại cửa phòng của chính mình rồi bắt đầu vẽ, phân tán như vậy để miễn cho người khác nhìn đến."

Những người khác tuy rằng không thích giọng mệnh lệnh của hắn, nhưng vẫn đều ngoan ngoãn làm theo.

Hứa Thuật đi đến cửa phòng bản thân, lấy ra cây dao găm được Lương Lương " tặng " cho lần trước ra.

Sau khi cậu đi tới cửa, quay đầu lại nhìn lướt qua bên cạnh, liền thấy Quý Xuyên cầm trong tay chính là một cây lưỡi hái.

Cây lưỡi hái đó phải mất 5 điểm tích lũy mới đổi được, nhớ không lầm, lúc Hứa Thuật xem thì mặt sau có hiển thị "Đã bán: 1".

"......"

Cho nên một món duy nhất được bán ra là do anh ta mua à? Bên cạnh rõ ràng có bán đạo cụ dao găm mà, ai sẽ mua loại đồ vật kỳ quái như lưỡi hái này để làm vũ khí hả!

Quý Xuyên đã nhận ra tầm mắt bên cạnh, quay đầu nhìn về phía Hứa Thuật, thấy đối phương đang nhìn chằm chằm lưỡi hái trong tay mình, nên liền cầm lấy dơ lên trước mặt cậu quơ qua quơ lại hai lần, khóe miệng không tự giác hơi hơi giơ lên.

Sau đó Hứa Thuật giống như nhìn thấy quỷ nhanh như bay quay đầu lại.

Lúc sau, tầm 7 - 8 phút, mọi người liền lục tục vẽ lại đại khái căn phòng của mình.

Lúc này cách 9 giờ còn nửa tiếng.

Tác giả có lời muốn nói:

Ps: Cây Lưỡi hái được nhắc trong truyện là cây lưỡi hái bình thường được người nông thôn dùng để cắt lúa, chứ không phải lưỡi hái siêu to khổng lồ của Thần Chết đâu~

【 Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad và WordPess của Ba Chấm】

~~~~~~~~~~~

15061010.

Quảng cáo
Trước /41 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Bạn Trai Tôi Là Một Tên Bệnh Kiều

Copyright © 2022 - MTruyện.net