Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Guiga
Beta: Ba Chấm
_
Khoảng cách càng ngày càng gần.
Hai tay Cố Manh Manh nắm lấy cán dao, nhắm đến gã mập đang đi tới.
Trong lòng cô không ngừng nhắc nhở cô không được sợ, phải tỉnh táo, có lẽ cô có thể đánh thắng được người này.
Nhưng hai tay cô run lẩy bẩy không thể dừng lại được.
Thật ra cô hiểu rõ, với tình hình hiện tại của mình thì không thể...!
Không thể nào sống sót nổi.
Đầu cô quá đau, vẫn bị choáng.
Cô còn cảm thấy có thứ chất lỏng gì đó chảy từ cổ dọc xuống lưng, không cần nhìn cũng biết đó là máu.
Nhưng cô thật sự không muốn cứ như vậy mà chết ở đây.
Cô muốn sống, rất muốn sống đến cuối cùng, sau đó thực hiện tâm nguyện của mình.
Gã mập bước tới, nét mặt chụm vào nhau, lộ ra nụ cười tàn nhẫn, sau đó duỗi tay trực tiếp nắm lấy cổ tay cô.
Cố Manh Manh hét to một tiếng, dốc toàn lực đâm xuống một dao!
Nhưng một giây sau, cổ tay cô đã bị đối phương bắt được.
Cánh tay trông vừa béo vừa mềm, lúc này lại giống như một cây kìm sắt, chỉ cần bóp nhẹ một cái đã làm cô đau đến nỗi phải buông tay ra.
"Leng keng một tiếng vang giòn, con dao rơi xuống đất.
Gã mập cười gằn, giáng một cú đấm vào mắt phải của cô.
Cố Manh Manh hét thảm, mở miệng hét lên một tiếng: "Cứu ——
Vừa mới hét được một tiếng, gã mập đã hung hăng bóp cổ cô.
Trên khuôn mặt ghê tởm ấy, nở một nụ cười xấu xa làm cho người khác sợ hãi.
Tay của gã bóp càng ngày càng chặt, làm cho Cố Manh Manh không thể thở nổi, cũng không thể cầu cứu.
Sự tuyệt vọng từ tận đáy lòng dâng trào, bao trùm toàn thân.
Cố Manh Manh ngửa đầu, hai mắt trừng lớn như muốn rơi ra khỏi hốc mắt, nước mắt không ngừng chảy xuống khóe mắt.
Miệng của cô há to, giống như con cá bị ném lên bờ, dùng hết sức để thở.
Nhưng ngay cả chút không khí loãng cô cũng không thể hít vào, não của cô bắt đầu tắt nghẽn, cô từ từ bất tỉnh.
Trước khi cô bất tỉnh, khuôn mặt ghê tởm của gã mập phản chiếu vào mắt cô.
Sẽ không có ai...Đến cứu cô.
"Ầm" một tiếng vang thật lớn truyền đến, cánh cửa miếu đóng chặt bị một người đạp ra.
Khoảnh khắc cửa mở, vô số ánh sáng theo đó chiếu vào, thấp sáng ngôi miếu âm u này.
Gã mập quay đầu nhìn về phía cửa, lại bị ánh sáng đột ngột chiếu vào khiến mắt mở không lên.
Gã nheo mắt lại, nhìn thấy hai bóng người cao gầy bước đến.
Ánh mặt trời từ phía sau chiếu vào khiến bóng dáng của họ gầy đi rất nhiều, nhìn qua giống như hai bóng ma.
Nụ cười trên mặt gã mập vụt tắt.
Gã buông cổ Cố Manh Manh ra, dùng sức đẩy cô ngã ra phía sau, sau đó xoay người về phía cửa, nhìn bọn họ nói: "Hai người này đều là giả, cô gái này lừa tôi đến đây, sau khi vào miếu tôi mới phát hiện trong miếu có một người giống tôi như đúc...!
" Bây giờ anh nói thế để lừa ai nữa à?"
Hứa Thuật đưa tay xoa tóc, liếc nhìn hai người chơi ngã trên mặt đất, thở dài: "Xem ra đã đến muộn.
Quý Xuyên lại không thèm để ý, anh từng bước lại gần gã mập, đồng thời lấy lưỡi hái ra.
Ánh mắt sắc bén nhìn vào mặt đối phương, khi khoảng cách rút ngắn, ánh sáng chói lọi chiếu ra.
Lần này, rốt cuộc cũng có thể giết người.
Khóe môi anh nâng lên, nở một nụ cười cực kỳ vui vẻ.
Gã mập hơi khẩn trương, dù sao đối diện có hai người, hắn không cảm thấy mình có thể lấy một chọi hai được.
Nhưng khi hắn phát hiện, Hứa Thuật vẫn đứng ngay cửa, vũ khí cũng không lấy ra, xem ra không có ý định đánh nhau.
Gã trở nên bình tĩnh hơn nhiều, sau đó cười lạnh.
Một chọi một, ai thắng ai thua, còn chưa biết đâu.
Quý Xuyên quay đầu nhìn lướt qua Hứa Thuật phía sau, nắm chặt lấy lưỡi hái, đạp một chân nhảy qua.
Ngay sau đó, Hứa Thuật cũng đi vào trong miếu, nhưng thay vì cùng đánh nhau thì lại đi xem xác của hai người chơi.
Gã mập đã chết, trên cổ hắn có một vết dây hằn rất sâu, đôi mắt giống như cá chết, trừng lớn, không có chút ánh sáng.
Mà Cố Manh Manh...!
Hứa Thuật nhìn thấy trên cổ cô in hai dấu tay đỏ, đứa tay kiểm tra hơi thở, lại nắm cổ tay của cô sờ mạch đập, sau đó khe khẽ thở dài.
Thật ra không cần kiểm tra.
Bởi vì bên cạnh hai xác chết, đều rơi xuống một túi màu đen nhỏ —— đó chính là balo của người chơi.
Khi người chơi còn sống, những người chơi khác không thể thấy được nó, nhưng một khi người đã chết, nó giống như trang bị rơi xuống bên cạnh khi đánh boss trong game vậy.
Trước đó bên cạnh Lâm Trạch và Bạch Cửu không nhìn thấy, xem ra đã bị dã thú tha đi.
Hứa Thuật để tay Cố Manh Manh xuống, nhẹ giọng nói một câu "Hãy an nghỉ.
Trong lúc này, Quý Xuyên đã nhanh chóng đánh gục gã mập.
Đây là lần đầu tiên Hứa Thuật bình tĩnh xem Quý Xuyên giết người.
Cũng không thể xem là người được, chính xác hơn chỉ là một quái vật mô phỏng ngoại hình của người chơi mà thôi.
Tóm lại, Hứa Thuật đã thấy rõ ràng sức mạnh của Quý Xuyên, vỏn vẹn trong vòng nửa phút, gã mập đã bị anh giẫm dưới chân!
Lưỡi hái dơ lên hạ xuống, gây ra hơn chục vết thương trên người đối phương.
Rõ ràng, chỉ một dao là có thể giết chết được hắn.
Anh giống như...!Đang hưởng thụ quá trình tra tấn con mồi.
Hứa Thuật cảm thấy lạnh sống lưng, nếu có một ngày Quý Xuyên thật sự làm gì cậu, có phải là từng dao tra tấn đến chán rồi mới giết?
Không biết có phải nhận ra ánh mặt của cậu hay không, mà Quý Xuyên dừng lại, quay đầu nhìn Hứa Thuật.
Trên mặt anh có vài vết máu bị dính, có một vết ngay bên trái cằm, mới nhìn, giống như từ trong miệng chảy ra.
Kết hợp với biểu cảm vui vẻ như điên kia...!
Hứa Thuật nuốt một ngụm nước bọt, mở miệng hỏi: "Anh nhìn tôi làm gì?
Quý Xuyên dùng tay áo lau vết máu trên mặt, quay đầu nắm chặt cổ áo gã mập, nhàn nhạt nói: "Nói hết những gì mày biết, tao sẽ cho mày chết nhẹ nhàng.
Gã mập nhe răng trợn mắt muốn phun nước bọt vào Quý Xuyên, không ngờ rằng Quý Xuyên nghiêng đầu né đi, ngay sau đó hắn lại bị đánh một trận.
Mặt mũi bầm dập, máu me khắp người, Hứa Thuật có chút không đành lòng nhìn thẳng.
Cuối cùng, gã cũng đầu hàng, nói hết ra tất cả.
Gã mập là người đầu tiên bị nhân bản, tiếp theo là Bạch Cửu và Lâm Trạch.
Xem ra trò chơi đã cố ý thiết lập, người nhân bản xuất hiện đều là từ nơi rừng núi không người, cho nên không có bất kỳ người chơi nào nhìn thấy họ.
Ba người nhân bản cùng bàn bạc, cho rằng đi vào thôn giết ba người kia là việc rất khó, không bằng cứ ở sau núi chờ.
Bởi vì thôn này không lớn bao nhiêu, nen nhất định sẽ có người chơi đến.
Bọn họ thậm chí trước đó còn bàn bạc xong một kế hoạch đơn giản, chỉ chờ có người mắc câu.
Khi bọn họ nhìn thấy Bạch Cửu và Lâm Trạch hàng real xuất hiện ở trong núi, gã mập lặng lẽ đến phía xa cởi mảnh vải đánh dấu bẫy xuống, cố ý để mình bị treo ngược lên cây.
Mà ở bên ngoài, hai người nhân bản còn lại, đã sớm núp ở bên cạnh.
Đợi đến khi Lâm Trạch và Bạch Cửu đi đến, gã mập hô to, làm theo kế hoạch dẫn bọn họ đến cái hố gã bọn họ đã cố ý làm.
Trên thực tế, không có thứ gì ở bên dưới mảnh đất đó, nên họ chỉ cần lấy lá nhét vào bên trong rồi lắp đất lại cho nó giống như đang chôn thứ gì đấy.
Hai người Lâm Bạch thật sự bị lừa, tin rằng bên dưới có chôn gì đó, lấy nhánh cây đào ra.
Lúc này, thừa dịp gã mập đang phân tán sự chú ý của bọn họ, hai người nhân bản kia từ phía sau lưng đánh lén bọn họ.
Suy cho cùng, ba chọi hai, sau một lú hai người chơi kia cũng chết trong tay bọn họ.
Sau đó gã mập giả trốn vào ngôi miếu thần cuối thôn, hai người Lâm Bạch giả ở lại xử lý hiện trường.
Bởi vì bọn họ đi quá lâu, lo lắng về thôn làm cho người khác nghi ngờ, thế là để Bạch Cửu hi sinh một chút, để bẫy kẹp làm bị thương cổ chân mình.
Sau khi xong việc, họ mới quay trở về thôn, chỉ chờ cơ hội gã mập thật ở một mình giết chết, để cho gã mập giả thay vào.
Hứa Thuật biết, gã đang nói thật.
Bởi vì cậu và Quý Xuyên đã đào chỗ mảnh đất kia.
Nhưng khi đào đượcvài centimet, bọn họ phát hiện có gì đó không ổn, lớp đất phía dưới rất chắc, hoàn toàn khác lớp bùn đất mềm xốp phía trên.
Thế là hai người đoán được đây chỉ là cái bẫy lừa gạt Lâm Trạch và Bạch Cửu, ngay lập tức trở về thôn.
Lúc đầu bọn họ nghĩ sẽ trở về quan sát hai người Lâm Bạch giả kia xem có động tĩnh gì, thuận tiện ngăn cản bọn họ hại người.
Thế nhưng đường núi thật sự không dễ đi, dù đã đi nhanh nhất nhưng vẫn đến muộn một chút, nếu không Cố Manh Manh sẽ không chết.
Hứa Thuật hỏi gã mập: "Hiện tại trừ ba người
ra, còn có người nhân bản nào nữa?
Gã mập thoi thóp lắc đầu, nhưng rốt cuộc là thật hay giả, chính Hứa Thuật mới có thể quyết định.
Quý Xuyên nhìn Hứa Thuật một chút, thấy cậu không có gì muốn hỏi, vung lưỡi hái, giống như cắt cỏ cắt đứt yếu hầu gã mập.
Máu tươi bắn ra, thậm chí còn rơi lên cánh tay Hứa Thuật một ít.
Xúc cảm ấm áp khiến toàn thân cậu ớn lạnh.
Quý Xuyên chậm rãi kéo góc áo gã mập lên, cúi đầu lau vết máu trên lưỡi hái sạch sẽ, miệng nói: "Đi giải quyết hai người kia.
Hứa Thuật: "...!
Tuy rằng phải giải quyết, nhưng anh dùng vẻ mặt chưa thỏa mãn để nói lời này, thật sự không bình thường, đúng là quá đáng sợ.
Hứa Thuật nhặt hai balo trên mặt đất lên, tùy ý đưa cho Quý Xuyên một cái: "Mỗi người một cái, xem ai may mắn.
Quý Xuyên nhận lấy tiện tay mở ra, chỉ thấy ánh sáng vàng lóe lên, sau đó cái balo hoàn toàn biến mất.
Anh nói: "Một con dao, còn có...!Một tấm thẻ đạo cụ."
Khi anh nói, trên ngón tay đầy máu xuất hiện một thẻ đen.
Cùng lúc đó, Hứa Thuật cũng mở túi, chỉ có một chủy thủ và năm điểm tích lũy.
Ánh mắt cậu không khỏi liếc nhìn tấm thẻ màu đen trên tay Quý Xuyên, trong lòng gào thét, đúng là sự khác biệt giữa hoàng đế Âu và thủ lĩnh Phi, nói cho đúng hơn là sự khác biệt giữa nhân vật chính và người làm nền.
Có lẽ ánh mắt hâm mộ của cậu quá rõ ràng, Quý Xuyên nghiêng đầu, đưa tấm thẻ tới: "Cho cậu.
"Hả? Thật không? Hứa Thuật thụ sủng nhược kinh, đưa tay nhận.
Nhung Quý Xuyên rụt tay lại, nheo mắt nói: "Cho cậu, cậu nhất định phải dùng.
"Ha ha, tất nhiên sẽ dùng, giữ lại làm gì đây?
Cậu vừa dứt lời, Quý Xuyên đưa ngay thẻ cho cậu.
Khoảnh khắc Hứa Thuật nhận được tấm thẻ, một dòng giới thiệu về đạo cụ hiện lên trong đầu cậu.
"[ mê hoặc]: Sử dụng được ba phút sau khi kích hoạt.
Trong lúc này, người sử dụng hóa thành mỹ nhân tuyệt thế, có thể dùng sức mê hoặc khó thể chống cự để khiến đối phương bối rối.
Bonus: Mặc dù mỹ nhân kế rất tốt, nhưng cũng phải phân chia đối tượng.
Không được sử dụng nó với phụ nữ nhá ~ "
Hứa Thuật: "...!Tôi biết anh không có lòng tốt như vậy mà.
Cái này đúng là không thể đỡ nổi mà!!
Quý Xuyên nói: "Cho cậu rồi, lúc nào thì dùng?
"..." Hứa Thuật bình tĩnh nói: "Anh vẫn nên một dao cắt tiết tôi đi.
_
10102020.