Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 1: Xuyên a xuyên
Mộ Lam đang ngồi trên ghế massage vừa thư giãn vừa ngắm nhìn thành phố lên đèn, trong ngôi nhà penthouse tầng 69 ngay trung tâm có thể nhìn bao quát một nửa thành phố, nhìn dòng sông Sài Gòn uốn mình cong cong và những chiếc cầu uốn khúc bắt qua sông, thành phố này, dù ngắm bao nhiêu lần vẫn thấy đẹp.
Hôm nay vừa kí một hợp đồng ngàn tỷ, cô rất vui, tự thưởng cho mình một đêm thư giãn, ngày mai còn phải khao cả công ty một chầu lớn.
Ngay khi nụ cười đang nở trên môi thì Mộ Lam nghe được tiếng hét, cô ở tầng trên cùng, nhà lại cách âm rất tốt, phải âm lượng lớn cỡ nào mới nghe được tiếng hét chứ.
Ngay sau đó là tiếng còi cứu hỏa của tòa nhà kêu vang, cô hoảng sợ nhìn ra ngoài, phia dưới khói bốc lên cuồn cuộn, cô còn nghe cả tiếng nổ lớn, sau đó là đất trời rung chuyển.
Ý nghĩ cuối cùng của Mộ Lam là...tiêu rồi.
Mộ Lam một lần nữa mở mắt, đập vào mắt là cái trần nhà màu trắng viền vàng, cô ngẩn ngơ nhìn khắp nơi, thiết kế xa hoa xen giữa màu trắng và vàng, tường treo vài bức tranh trừu tượng, đèn âm tường tỏa ra ánh sáng nhè nhẹ.
Mộ Lam lại nhìn đến giường cô đang nằm, cỡ giường kingsize, gra màu rượu đỏ, gối lông ngỗng và chăn lông cừu thượng hạng.
Hàng xịn thật như rốt cuộc không phải đồ của mình, không phải giường mình. Mộ Lam cũng không ngốc, nhà cô bị cháy cô còn nhớ rõ, nếu không chết cháy thì giờ cũng đang ở bệnh viện, nhưng ngoài ý tỉnh lại trong một căn phòng xa lạ là sao?
Mộ Lam bước xuống giường đi đến trước gương, nhìn vẻ mặt người trong gương rốt cuộc cũng không bình tĩnh được nữa.
Không phải mình
Gương mặt này rất đẹp, vẻ đẹp có chút yêu mị quyến rũ, đôi mắt hạnh mở to, mi dài, mũi thẳng, môi cong anh đào vả lại thân hình chuẩn đồng hồ cát, nhìn rất đúng chuẩn hồ ly tinh.
Kể cả mình là nữ cũng không nhịn được phải say mê, nhưng rốt cuộc bây giờ phải làm sao, Mộ Lam lại hoang mang.
Ai nói cho cô biết chuyện gì đang xảy ra.
Tiếng điện thoại di động reo vang, Mộ Lam không biết nó nằm đâu nên khi tìm ra thì người gọi đã tắt, có tổng cộng hơn 32 tin nhắn thoại.
[Bippp...sếp đang ở đâu, tổng tài đang rất giận, giờ mọi người đang rất lo lắng](giọng nữ)
[Bippp....Tần Lam, cô đã ở đâu sao gọi không bắt máy, tổng tài đang tìm cô, bảng báo cáo đáng lí thứ hai mới nộp nhưng giờ tổng tài bắt mọi người phải nộp gấp, giờ lại không gọi được cho cô, chúng tôi hiện rất khó xử] ( giọng nam)
[Bippp...Tần Lam, cô cho dù có ghen thì cũng nên phân biệt công tư, giờ không thể nộp báo cáo cho tổng tài là tất cả chúng ta đều chết hết, cô đang ở đâu mau gọi lại cho tôi]
........
[ Bippp, sếp ơi, tổng tài nói nếu trong hôm nay không có báo cáo thì tất cả chúng ta không cần đi làm nữa]
[Bippp, sếp ơi không sao cả rồi, An Hân đến gặp tổng tài nói chuyện, hiện giờ tổng tài đang bận dỗ người đẹp không có bắt chúng ta làm thêm nữa, tuy nhiên hạn mục đầu tư cho công trình lần tới thứ hai phải có kết quả cho tổng thống tài]
Mộ Lam nhìn đồng hồ trên điện thoại, gần 2h chiều thứ bảy.
Tổng hợp thông tin lại là:
- Cô ghen với ai đó rồi bỏ đi uống rượu.
- Đến sáng thứ bảy tổng tài đến công ty làm ầm lên đòi nộp báo cáo, nhân viên mới nháo nhào tìm Tần Lam.
- Sau đó một vị tên An Hân đến kéo tổng tài đi.
Haizzz, cũng chẳng có mấy thông tin hữu ích. Tần Lam đem cái đầu đau như búa bổ đi phòng tắm trước, tự nói với mình là dù trời có sập thì cũng đợi tắm cho tinh thần thư thái xong mới nghĩ cách chống đỡ.